Mục lục
Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tin đồn trước nay đều là tam sao thất bản, không có một chút logic, đúng có thể nói thành sai.

Ngày đó Lê Thừa và Tiết Tầm nói chuyện ở con đường nhỏ, không có ai, chỉ là có mấy bà thím đi ngang qua khu nhà, từ xa nhìn thấy hai người kia, sau đó họ đụng phải Tiết Tầm đang chạy đi, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, từng người một đều có lòng bát quái, họ không tiện hỏi trực tiếp, chỉ uyển chuyển hỏi Tiết Tầm về đôi mắt.

Lúc đó Tiết Tầm nhìn thấy mấy bà thím kia, không chắc chắn họ đã nhìn thấy gì chưa, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, lúng túng và hoảng loạn, vội vàng trả lời là viêm giác mạc, tạm biệt các bà thím rồi trở về bệnh viện.

Lúc đó trong lòng Tiết Tầm chỉ có việc Lê Thừa sau khi nhiệm vụ kết thúc trở về là họ có thể ở bên nhau ngọt ngào, cô ấy nào nghĩ đến mấy bà thím kia sau khi mình rời đi, căn cứ vào những gì họ nhìn thấy và nghe được, trong đầu tưởng tượng ra đủ thứ, cuối cùng truyền miệng nhau ra một phiên bản chuyện tình cô ấy thích Lê Thừa, tỏ tình với Lê Thừa bị từ chối, bèn tức giận quá hóa liều túm lấy Lê Thừa cưỡng hôn.

Chuyện này càng truyền càng thái quá.

Điều kiện gia đình của Tiết Tầm không kém, rất nhiều lãnh đạo trong quân đội đều từng là cấp dưới của ông cô ấy, ngày thường Tiết Tầm nhìn thấy họ đều gọi là chú, bác. Mấy bà thím trong khu nhà đều biết chuyện này, họ đều cảm thấy Lê Thừa lần này không thoát được, chỉ sợ đợi anh trở về sẽ bị ép buộc kết hôn, giống như một doanh trưởng khác trong quân đội lúc ban đầu.

Tiết Tầm nghe được mấy tin đồn nhảm nhí này đã là mấy ngày sau, Lê Thừa cũng đã sớm đi làm nhiệm vụ.

Ban đầu Tiết Tầm có giải thích, nhưng thái độ không kết hôn, không yêu đương, độc thân là nhất của Lê Thừa trong những năm gần đây đã quá sâu đậm trong lòng mọi người, đặc biệt là mấy năm trước, trong khu quân đội từng xảy ra một vụ ép hôn, là em gái của một đoàn trưởng nhìn trúng một doanh trưởng có biểu hiện xuất sắc về mọi mặt, nhưng doanh trưởng kia lại không thích cô gái đó, cô ấy lại đi khắp nơi tung tin hai người đang quen nhau.

Dẫn đến rất nhiều người đều cho rằng chuyện tốt của hai người sắp đến.

Cuối cùng doanh trưởng không chịu nổi, báo cáo lên cấp trên, mọi người mới biết không phải như vậy.

Cho nên lúc này Tiết Tầm giải thích, mọi người không những không tin, từng người còn nhắc nhở cô ấy:

"Bác sĩ Tiết, tuy rằng gia thế cô không tồi, quen biết không ít lãnh đạo, nhưng Lê sư của chúng ta cũng không kém, cậu ấy không phải là quả hồng mềm có thể tùy tiện để cô nhào nặn, tốt nhất là cô đừng học theo cô em gái của đoàn trưởng số bảy trước kia, chiêu này không dùng được đâu."

"Thích một người thì vẫn nên thẳng thắn, hào phóng, cô cưỡng ép như vậy thì dưa không ngọt."

"..."

Lê Thừa không có mặt ở đó, Tiết Tầm giải thích ngược lại thành bằng chứng cho việc cô ấy ép hôn Lê Thừa, Tiết Tầm không thể nói gì thêm. Đợi đến khi người nhà biết chuyện gọi điện thoại đến hỏi, Tiết Tầm phát hiện mình càng không thể giải thích rõ chuyện này.

Cô ấy năm nay 27 tuổi, trong nhà đã sớm giục tìm đối tượng, nếu biết cô ấy và Lê Thừa đã nói chuyện, hai người còn xuất hiện tin đồn như vậy, đợi Lê Thừa trở về, chỉ sợ thật sự sẽ giống như lời đồn trong khu quân đội, bị ép buộc kết hôn.

Tuy rằng Lê Thừa nói đợi anh trở về sẽ viết đơn xin yêu đương, nhưng thực tế hai người còn chưa bắt đầu quen nhau, còn chưa trải qua giai đoạn tìm hiểu, bây giờ cũng không giống như trước kia, nói quen nhau là hai người nhất định sẽ đi đến cùng, lỡ như Lê Thừa vẫn không quen việc bên cạnh có thêm một người thì sao?

Tiết Tầm thích Lê Thừa quá nhiều năm, luôn là cô ấy đơn phương yêu anh, cô ấy càng lo lắng bất an về Lê Thừa, từ tận đáy lòng mà nói, cô ấy càng hy vọng hai người yêu đương là chuyện riêng tư, có sự yên tĩnh bình yên thuộc về họ, mà không phải ồn ào bị ép buộc kết hôn như vậy.

Cho nên khi đối mặt với người nhà, cô không nói chuyện Lê Thừa đã tính toán viết đơn xin yêu đương, chỉ nói về việc mình bị viêm giác mạc, còn chuyện cô ấy túm lấy Lê Thừa hôn, đó là do các bà thím nhìn nhầm, cô ấy sẽ xử lý tốt.

Nhưng người nhà Tiết Tầm quá quan tâm cô ấy, chuyện này mặc kệ là hiểu lầm hay thế nào, danh tiếng của Tiết Tầm bị tổn hại là sự thật, con gái trong nhà không nhiều, đặc biệt được cưng chiều, cho nên mới có vụ việc sau đó.

Tiết Tầm biết chuyện này trong lòng đặc biệt khó chịu, người nhà quan tâm không có gì sai, nhưng cảm giác chuyện này đã thay đổi tính chất.

Chiều hôm qua Lê Thừa trở về, cô ấy thậm chí không dám gặp anh.

Lê Tinh nghe xong im lặng một hồi lâu, cô vẫn luôn biết quân nhân vất vả, làm nhiệm vụ cũng nguy hiểm, mỗi lần anh ba làm nhiệm vụ cô đều rất lo lắng, sợ anh ba bị thương, nhưng Lê Thừa trước mặt em gái luôn báo tin vui không báo tin buồn, nếu không phải lần này tin đồn ầm ĩ lên, cô sẽ không biết anh ba đã bị thương nhiều lần như vậy, mùa hè năm nay còn bị thương.

So với việc anh ba bị thương, thì những chuyện bên lề dường như không đáng kể.

"Anh ba, lần này anh làm nhiệm vụ không bị thương chứ?" Lê Tinh nắm chặt điện thoại hỏi. "Còn có chị dâu tương lai bên kia..."

Chị dâu tương lai, Lê Tinh đã đổi cách xưng hô.

Cô nghe ra Lê Thừa có ý với Tiết Tầm, nếu đã có ý thì chuyện này vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, cũng sẽ không ảnh hưởng gì.

Lê Thừa ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng "chị dâu tương lai" liền khẽ cười: "Yên tâm, lần này anh ba không bị thương. Chị dâu tương lai của em cũng không sao, hôm nay anh sẽ đến nhà cô ấy làm rõ mọi chuyện."

Giọng nói của Lê Thừa nghe có thể thấy là nhẹ nhõm, thậm chí còn lộ ra vẻ vui vẻ, hôm qua anh vừa kết thúc nhiệm vụ trở về, sau khi biết chuyện này đã lập tức đi tìm Tiết Tầm.

Tiết Tầm nhìn thấy anh, câu đầu tiên là xin lỗi, sau đó bảo anh đơn xin yêu đương đừng vội viết. Đợi những tin đồn này lắng xuống rồi anh hãy viết, hoặc là anh hối hận không viết cũng được.

Tiết Tầm cảm thấy chuyện đã truyền đến mức này, lúc này họ ở bên nhau tương đương với việc chứng thực tin đồn, đối với Lê Thừa không tốt, huống chi cô tcũng rất áy náy vì không ngăn chặn được chuyện trong nhà.

Lê Thừa lại không bận tâm những điều đó, anh nhìn Tiết Tầm một cái, cuối cùng không nói một lời, kéo người lên đài phát thanh của quân đội, cầm micro của đài phát thanh tự mình làm sáng tỏ chuyện này, nói là anh đang theo đuổi bác sĩ Tiết, không có chuyện tỏ tình bị từ chối rồi làm người ta khóc. Trước đây luôn kiên quyết không kết hôn, muốn độc thân cả đời, người đàn ông này sau khi xác định được tình cảm của mình, hành động không hề do dự, còn thức trắng đêm đi nộp đơn xin yêu đương.

Buổi tối đưa Tiết Tầm về chỗ ở, anh nắm tay cô không hề e dè đi trên đường, gặp người liền tự nhiên chào hỏi, cứ như vậy, hai người thuận lý thành chương ở bên nhau.

Ở bên nhau, tự nhiên phải nói chuyện này với người nhà, cũng phải làm rõ chuyện lúc trước, buổi sáng anh đến phòng làm việc của sư đoàn, việc đầu tiên chính là gọi điện thoại về nhà, ban đầu gọi vào máy bàn ở khu nhà cũ, không ai nghe máy, anh mới gọi vào di động của em gái.

"Tối qua tụi em đã chuyển đến khu Hải Tinh Hoa Viên ở. Mẹ, Thiên Tứ và Hà Dương tối qua vẫn ở nhà cũ, còn mấy ngày nữa là đến Tết, khu Hải Tinh Hoa Viên có hệ thống sưởi, bố mẹ, nhà anh cả, nhà anh hai đều sẽ chuyển đến đây ở. Anh ba, sau này anh tìm cả nhà thì gọi trực tiếp vào số điện thoại bên này nhé."

Lê Tinh lúc này còn chưa rời giường, bên cạnh là Lục Huấn đang ôm eo cô nghe cô nói chuyện điện thoại, tối qua họ ăn tất niên ở nhà bố mẹ xong thì chuyển đến khu Hải Tinh Hoa Viên ở, hiếm khi có thời gian riêng tư của hai người, lại ở nhà mới, Lê Tinh hưng phấn không ngủ được, kéo Lục Huấn nói chuyện rất lâu, thân mật đến nửa đêm mới ngoan ngoãn ôm người ngủ, vừa hay Lục Huấn hôm nay được nghỉ, hai người đều ngủ nướng tới tận bây giờ.

Nếu không phải di động đặt ở đầu giường reo lên, cô đến giờ này vẫn còn đang say giấc. Nhưng chuyện này không tiện nói với anh trai. Lê Tinh đưa tay vuốt tóc xõa trên mặt, vén ra sau tai, nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói với anh ba: "Anh ba, anh muốn đến nhà chị dâu tương lai thì đừng quên mua quà cáp gì đó, nếu anh không biết mua thế nào thì có thể hỏi chị dâu tương lai."

"Đúng rồi, chuyện này có cần bố mẹ đi cùng một chuyến không ạ? Còn nữa, nhà anh được phân còn chưa thu dọn xong phải không? Trước khi kết hôn phải chuẩn bị nhà tân hôn, không thể thật sự đợi đến khi chị dâu tương lai về nhà mới chuẩn bị."

"Còn nữa, năm nay anh có về không? Vẫn là ngày 30 như trước đây sao? Có đưa chị dâu tương lai cùng về không?"

Anh ba có người anh ấy yêu thương, cô có chị dâu tương lai, Lê Tinh vui mừng vô cùng, chỉ là nghĩ đến việc anh ba đối với cuộc sống quá tùy tiện, cô lại không nhịn được lo lắng, liên tiếp đưa ra hàng loạt câu hỏi.

Lê Thừa vẫn là lần đầu tiên thấy em gái không yên tâm về mình như vậy, nhắc nhở đủ thứ, anh nghe được mà không nhịn được cười, từng câu trả lời cô: "Quà cáp anh biết, thu dọn phòng ở cũng đơn giản, lát nữa anh bảo Tiểu Chu đi làm. Tạm thời không cần bố mẹ đến, chị dâu tương lai của em muốn yêu đương trước, không kết hôn nhanh như vậy."

"Năm nay anh về nhà vẫn là ngày 30, còn việc chị dâu tương lai của em có đi theo về hay không, hiện tại còn chưa thể trả lời em, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại nói với em."

"Vâng, vậy cũng được ạ."

Lê Tinh đoán anh ba hẳn là còn chưa hỏi qua chị dâu tương lai, cho nên không chắc chắn, nghe vậy cô cũng không hỏi lại, nói anh ba chuyển lời, họ đều rất mong chờ hoan nghênh chị dâu tương lai đến nhà ăn Tết, hai anh em lại nói chuyện một lát rồi cúp điện thoại.

Điện thoại vừa ngắt, Lê Tinh liền không kiềm chế được sự hưng phấn, quay người ôm mặt Lục Huấn hôn một cái: "Ông xã, anh ba em có đối tượng rồi! Anh ấy và chị dâu tương lai là thật lòng thích nhau, không phải như chúng ta nghĩ. Chị dâu tương lai còn rất quan tâm anh ấy. Chuyện của họ rất lãng mạn!"

Giọng nói của cô vui vẻ không giấu được, đôi mắt long lanh sáng ngời, Lục Huấn nhìn cô cong khóe môi đáp: "Ừ, anh nghe thấy rồi. Vậy phần quà Tết anh chuẩn bị không uổng phí rồi."

Nghe được lời này, Lê Tinh nghiêng đầu suy nghĩ: "Phần quà Tết đó không được, phải chuẩn bị lại."

Lúc trước nghe được chuyện của Lê Thừa và Tiết Tầm, trong lòng Lê Tinh kỳ thực có cảm giác sắp có chị dâu, mấy ngày trước cô và Lục Huấn đi mua sắm quà Tết cho người nhà, cũng đã chuẩn bị phần của chị dâu tương lai.

Lê Tinh đối với người nhà luôn quan tâm, cũng hào phóng, ngày thường mua đồ cho người nhà đều dựa theo nhu cầu của họ, quà Tết cũng như vậy, cô coi trọng anh ba, nên chuẩn bị quà cho chị dâu tương lai chưa gặp mặt cũng sẽ không qua loa.

Chỉ là vì cô chưa từng gặp người, không hiểu rõ sở thích của đối phương, nên cô chuẩn bị quà đều theo hướng không sai sót mà chọn, bây giờ nghĩ lại có chút không coi trọng, nên hỏi anh ba.

Cũng may thời gian còn kịp, cô có thể chuẩn bị lại.

"Lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh ba, xem chị dâu tương lai thích gì, em sẽ đi chuẩn bị lại."

Lục Huấn không có ý kiến về việc này, anh hiện tại chỉ tò mò món quà năm mới của anh là gì.

Hôm đó đi mua sắm, cô cũng không mua quà năm mới cho mọi người, cũng không mua cho anh, nói là đã mua từ một nơi khác rồi, anh cũng không biết đó là gì. Khiến anh không chắc chắn bộ vòng cổ đá quý màu xanh lục mà mình chuẩn bị cho cô, có thể tặng được hay không.

So với việc cô thường xuyên cho anh kinh hỉ, anh là một kẻ quê mùa, chỉ nghĩ đến việc không đủ quà cáp thì dùng số lượng bù vào.

Tâm niệm hiện lên, anh ôm cô, chạm vào khóe môi cô hỏi: "Muốn ăn gì? Anh đi làm, lát nữa mẹ và mọi người sẽ đến."

Lê Tinh đang rất vui, cô chỉ muốn đợi bố mẹ đến để báo tin vui về anh ba, chứ cũng không có hứng thú lắm với việc ăn uống. Cô đáp: "Món gì cũng được, anh cứ làm tùy ý, món nào anh nấu em cũng thích hết."

Cô ăn nói lúc nào cũng ngọt ngào, khiến Lục Huấn cười tủm tỉm, hôn nhẹ lên môi cô: "Được rồi, để anh xem nên làm gì."

Lê Thừa năm nay đã ngoài ba mươi, bạn bè cùng trang lứa có con cái đều đã học cấp hai cả rồi. Giờ anh ấy có đối tượng, cả nhà họ Lê ai cũng mừng, đến cả chú hai Lê Vạn Phong còn nói đang nóng lòng muốn gặp mặt cháu dâu tương lai.

Năm nay còn chưa qua, nhưng đã có thể mường tượng được không khí náo nhiệt.

*****

Tối 26 tháng Chạp, tiệc tân gia ở Hải Tinh Hoa Viên đã xong, hôm sau 27 tháng Chạp, cả nhà họ Lê, họ Lục, cùng với Cố Như, Lộ Phóng, vợ chồng Lê Linh, Tưởng Tiên đều chuyển đến ở.

Chỉ còn vài ngày nữa là Tết, trừ Lục Huấn còn vướng bận sổ sách chưa xong. Lê Chí Quân, Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ còn bận rộn với xưởng kẹo, những người khác đều đã nghỉ.

Đông người nên rất náo nhiệt, trong nhà từ sáng đến tối lúc nào cũng rộn rã tiếng nói cười. Lê Vạn Sơn, Lê Vạn Phong và ông cụ Lục như tìm được bạn già, ngày nào cũng rủ nhau đi câu cá, không thì ở nhà đánh cờ.

Thẩm Phương Quỳnh, thím hai và Lục Kim Xảo thì cùng Cố Như, Lục Hân chuẩn bị đồ ăn Tết. Nào là bánh gạo, nem rán, tôm khô, rồi các loại đồ ăn vặt khác.

Lê Tinh đang mang thai nên không ai để cô làm gì, cô chỉ có thể trông nom Thiên Tứ và Phàm Phàm, thỉnh thoảng giúp chị họ Lê Linh trông bé con.

Tết đến là dịp trẻ con thích chơi pháo. Đó là món đồ mà Thiên Tứ thích nhất. Cậu nhóc mê đến nỗi không muốn buông tay. Ngay ngày đầu tiên chuyển đến, cậu bé đã dẫn Phàm Phàm và một đám bạn mới quen trong khu đi mua sạch sành sanh pháo nổ, pháo tép ở siêu thị tiện lợi 24 giờ dưới lầu.

Trong khu dân cư chỗ nào cũng nghe tiếng pháo nổ đì đùng.

Trẻ con chơi pháo rất nguy hiểm, Lê Tinh hiếm khi không chiều cháu, nhưng Tết mà không cho trẻ con chơi thì cũng không được, nên cô đi dạo một vòng quanh Hải Tinh Hoa Viên, cuối cùng nghĩ ra một cách.

Khu Hải Tinh Hoa Viên có môi trường rất đẹp, có hòn non bộ, ao nhỏ, bể bơi, cây xanh cũng được trồng rất nhiều. Dịp Tết, mọi người bận rộn ngày thường đều đã được nghỉ, nên đi đâu cũng thấy người qua lại. Tuy nhiên, khu này toàn nhà cao tầng, không khí Tết có nhưng không giống như khu nhà tập thể, nơi mà đâu đâu cũng treo đèn kết hoa, còn có thể nhìn thấy những hàng đèn lồng đỏ rực.

Tết chủ yếu là không khí, là sự náo nhiệt. Năm nay cũng là năm đầu tiên ở Hải Tinh Hoa Viên, một mình vui không bằng mọi người cùng vui. Cô nghĩ ngợi rồi bảo Lê Hà Dương đi ngân hàng đổi một thùng tiền lẻ, mua hai thùng bao lì xì và đèn lồng nhỏ ở siêu thị. Sau đó, cô nhờ anh họ Lê Dũng và anh rể Tưởng Tiên đang rảnh rỗi, dẫn một đám trẻ con đi gói lì xì, gói xong thì treo lên cây cùng với đèn lồng trong khu.

Trong bao lì xì có nhiều mệnh giá khác nhau, có một hào, hai hào, năm hào, một đồng, cũng có hai đồng, năm đồng, mười đồng. Mọi người trong khu đều có thể đến lấy, coi như là bao lì xì chúc Tết để mọi người cùng hưởng không khí vui vẻ.

Những người sống ở Hải Tinh Hoa Viên đều là người có địa vị, chỗ để xe trong khu gần như ngày nào cũng kín chỗ. Những người này đều không thiếu tiền, con cái họ lại càng có nhiều tiền tiêu vặt.

Chỉ cần nhìn mức độ bán chạy đồ ăn vặt và đồ chơi ở siêu thị tiện lợi 24 giờ mỗi ngày là biết.

Nhưng dù không thiếu tiền, họ cũng không thể cưỡng lại sức hút của bao lì xì. Vì vậy từ ngày 27, dưới các gốc cây trong khu lúc nào cũng đông người.

Nếu phát hiện cây nào hết bao lì xì, mấy đứa trẻ còn chạy đến tìm Lê Tinh mách lẻo với Phàm Phàm.

Vì bao lì xì, mấy đứa nhỏ này rất ngọt ngào, đứa nào cũng gọi "chị tiên nữ", "cô tiên nữ":
"Cô tiên nữ ơi, cây số 2 hết bao lì xì rồi, cô có muốn đi bổ sung không ạ?"

"Số 1, số 1 cũng hết rồi ạ."

Lê Tinh vốn chỉ muốn tạo việc cho mấy đứa cháu thích chơi pháo, không ngờ lại có chuyện này. Nhưng đã làm thì làm cho trót, Tết mà, quan trọng là vui vẻ, năm nay nhà cũng có nhiều chuyện vui.

Thế là Lê Tinh trở thành tiểu tiên nữ phát tài, xách theo một túi lớn đựng bao lì xì, dẫn mấy đứa cháu trai và một đám trẻ con hùng hổ đi bổ sung cho các cây.

Lục Kim Xảo nhìn mà xót hết cả ruột. Vì Lê Tinh giờ là nhà đầu tư lớn của đoàn nghệ thuật, là thần tài mới của bà ấy, nên bà ấy không dám nói gì, chỉ có thể gọi Thẩm Phương Quỳnh: "Chị à, em thấy Tinh Tinh phát mấy ngàn tệ rồi đấy?"

Thẩm Phương Quỳnh chưa bao giờ quản chuyện tiền nong của con gái. Trước đây khi con gái không kiếm được mấy đồng, bà đã không can thiệp, hiện giờ con gái thành công, có thể kiếm tiền, bà lại càng không quản. Hơn nữa, bà biết con gái mình rất có chừng mực. Nghe vậy, bà chỉ cười: "Tết mà, vui là chính, cứ để con bé thoải mái."

"..."

Lục Kim Xảo chưa thấy ai chiều con gái như vậy, bà ấy lại có cái nhìn mới về Thẩm Phương Quỳnh, đúng là "nô lệ của con gái".

Mà nhà họ Lê không chỉ có "nô lệ của con gái", còn có "nô lệ của em gái", "nô lệ của vợ", "nô lệ của cô".

Biết Lê Tinh treo bao lì xì trên cây trong khu, tối đó Lục Huấn và Lê Chí Quân về nhà, trên tay mỗi người xách một túi tiền lẻ về.

Hôm sau, Lê Vạn Sơn, ông Lục và Lê Vạn Phong dẫn mấy người đàn ông rảnh rỗi trong nhà họ Lê đi tuần tra bao lì xì trong khu.

Đến khi Lê Hà Niên bận rộn xong việc ở công ty quảng cáo từ Bắc Kinh trở về, nghe nói ý tưởng cây bao lì xì là của cô út, ăn cơm trưa xong cậu ấy cũng không nghỉ ngơi, liền lôi em trai Lê Hà Dương chạy ra ngân hàng. Trưa hôm đó, đội tuần tra bao lì xì lại có thêm hai thành viên.

Hà Trân đón bố mẹ chồng từ Cảng Thành tới, thấy con trai Phàm Phàm mắt sáng rực, mặt mày hớn hở khi kể chuyện đi treo bao lì xì, hôm sau chị ấy cũng điều hai vệ sĩ đi hỗ trợ.

Trẻ con sống ở khu Hải Tinh Hoa Viên hạnh phúc vô cùng, chúng nó cứ ngồi xổm dưới gốc cây bao lì xì không chịu về. Tết được nhận bao lì xì, chưa có năm nào được thoải mái như năm nay.

Thế là đứa nào về nhà cũng nói: "Mua nhà ở đây đúng là quá tuyệt vời! Con thích ở đây lắm!"

Trẻ con vui, người lớn cũng vui.

Họ có thiếu mấy đồng tiền lì xì này không? Mua được nhà ở Hải Tinh Hoa Viên, ai mà thiếu tiền? Đây là lì xì sao?

Không phải, đây là thể diện.

Người phát lì xì, họ nghe nói là vợ của ông chủ tập đoàn Ốc Đảo. Đây coi như là quà tặng của Hải Tinh Hoa Viên cho cư dân, là sự coi trọng của tập đoàn Ốc Đảo đối với họ.

Dân làm ăn rất thích khoe khoang.

Sở Điền Phi là một trong những cư dân của Hải Tinh Hoa Viên, anh ta làm nghề buôn bán hải sản. Công việc kinh doanh không lớn, anh ta chỉ có mấy sạp hải sản ở chợ đầu mối. Dù kinh doanh nhỏ nhưng anh ta lại có tham vọng lớn. Anh ta không muốn chỉ dừng lại ở việc buôn bán nhỏ lẻ ở chợ đầu mối, mà còn cung cấp hải sản cho một số nhà hàng và quán ăn đêm ở Ninh Thành.

Trước đây, anh ta mua nhà ở Hải Tinh Hoa Viên là vì nghe nói ở đây có một ông chủ lớn chuyên thu mua hải sản, sau này còn có mấy ông chủ khách sạn lớn khác. Anh ta muốn kết giao để mở rộng việc kinh doanh.

Sở Điền Phi có ý tưởng và cũng thích khoác lác. Anh ta không phải là người thành công nhất trong họ hàng, hôm nay là sinh nhật lần thứ 29 của anh ta, lại trùng với dịp tân gia và Tết, nên anh ta mời vài bàn khách đến nhà.

Trong số đó có con trai của cô ruột anh ta làm nghề kinh doanh xe máy, và con gái của bác hai làm nghề đầu cơ đồ điện gia dụng, cùng chồng cô ta.

Họ kinh doanh sớm hơn Sở Điền Phi, khởi nghiệp sớm nên hiện giờ tích lũy đương nhiên nhiều hơn anh ta. Năm nay họ cũng giống như Sở Điền Phi, đều chuyển tới nhà mới. Nhưng khác với Sở Điền Phi mua căn hộ lớn ở Hải Tinh Hoa Viên, họ mua hai mảnh đất ở Ninh Thành, tự xây biệt thự để ở.

Người ở biệt thự coi thường người ở căn hộ, cho dù ở đây có thể nhìn thấy cảnh sông đẹp nhất, nhưng trong lòng họ vẫn coi thường, lời nói luôn có chút tự cao.

Sở Điền Phi bắt đầu kinh doanh là do bị anh em họ khích bác. Hai người đó coi thường anh ta không phải một hai ngày, thái độ khinh miệt của họ khi nhắc đến nhà cửa, anh ta không mù mà không thể không thấy.

Nghe chị họ lại một lần nữa nói phong cảnh ở đây quả thực rất đẹp, tiếc là sân vườn không phải của riêng, không thể trồng cây phong thủy, anh ta bưng ly rượu uống một ngụm, cười khẽ: "Căn hộ không thể so với biệt thự riêng biệt được. Nhưng căn hộ cũng có ưu điểm của nó. Những người sống ở Hải Tinh Hoa Viên về cơ bản đều là dân kinh doanh. Mấy mối cung cấp hải sản cho nhà hàng của tôi hiện tại đều quen biết ở đây."

"Trước đây chúng tôi lấy hải sản ở chợ đầu mối, giờ thì chung nguồn hàng với siêu thị tiện lợi 24 giờ ở đây. Ông chủ có trang trại nuôi trồng riêng, có thuyền đánh cá riêng, giá cả rẻ hơn 30% so với chợ đầu mối."

"Tôi còn định sang năm mở hẳn một sạp ở chợ đầu mối để bán sỉ. Buôn bán nhỏ lẻ không kiếm được nhiều tiền."

Dân kinh doanh đều biết tầm quan trọng của mối quan hệ. Anh em họ của Sở Điền Phi nghe vậy thì nhìn nhau, sau đó chị họ nghi ngờ hỏi: "Điền Phi, anh nói thật à? Trong khu này toàn là ông chủ à? Sao có thể, trước đây khu này có ai mua đâu!"

Chị họ của Sở Điền Phi nói về tình trạng ban đầu của Hải Tinh Hoa Viên.

Sở Điền Phi đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng anh ta cũng biết ông chủ của Hải Tinh Hoa Viên giỏi đến mức nào. Nghe vậy, anh ta cười lạnh: "Trước đây không ai mua, bây giờ là không mua được. Hải Tinh Hoa Viên này là của tập đoàn Ốc Đảo, một ông chủ là đại gia Cảng Thành, một ông chủ là của Hồng Thái Dương, thực lực của họ không phải dạng vừa, họ cũng ở trong khu này, tôi còn gặp họ mấy lần rồi."

Đồ điện gia dụng chính là lĩnh vực kinh doanh của anh em họ Sở Điền Phi, nhưng họ vẫn chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, thương hiệu của họ còn không vào được trung tâm điện máy Hồng Thái Dương. Nghe vậy, họ có chút hứng thú.

Nhưng Sở Điền Phi lại không muốn nói nữa, anh ta chỉ tiếp tục nói về giá trị của căn nhà này, từ siêu thị tiện lợi 24 giờ, đến việc con trai anh ta nhờ sống ở đây mà quen biết được con cái của những ông chủ đó, anh ta nhờ con trai mà quen biết được những người đó, rồi đến cây bao lì xì trong khu.

Khi nhắc đến cây bao lì xì, con trai của Sở Điền Phi - Sở Tiểu Bảo là người hào hứng nhất. Cậu bé lập tức phấn khích nói: "Bố con mua căn nhà này là tốt nhất, chúng con bây giờ ngày nào cũng lấy được bao lì xì!"

Không có đứa trẻ nào không thích bao lì xì. Sở Tiểu Bảo nói xong, con của anh em họ Sở Điền Phi đều nhao nhao hỏi cậu bé, ở đâu có thể lấy được bao lì xì.

Sở Tiểu Bảo còn nói nhiều hơn cả bố, cậu bé nói liến thoắng, khiến con của anh em họ Sở Điền Phi không muốn ăn cơm nữa, chỉ muốn chạy đi lấy bao lì xì trên cây.

Nghe nói có mấy cây rất cao không trèo lên được, chỉ có người lớn mới lấy được, bên trong có nhiều tiền hơn, chúng lại vội vàng túm lấy bố mẹ ông bà, đòi họ đi lấy bao lì xì cùng.

Mấy người anh em họ của Sở Điền Phi đều có con, mỗi nhà hai ba đứa, mười mấy đứa trẻ ồn ào khiến người lớn không ăn uống được gì. Một chị dâu của Sở Điền Phi tính tình không tốt, bị con trai kéo liên tục, không kiềm chế được định nổi cáu, giục anh chồng của Sở Điền Phi nhanh chóng đưa bọn trẻ đi, đừng làm phiền ở đây nữa.

Sở Điền Phi thấy cảnh này, không hiểu sao trong lòng lại thấy vui vẻ lạ thường. Anh ta uống cạn ly rượu, đứng dậy mời anh em họ đến xem cây bao lì xì dưới lầu.

Lê Tinh không bỏ sót bất kỳ cây nào trong khu khi treo bao lì xì. Trên một số cây hoa trà, cô còn treo cả đèn lồng nhỏ, thỉnh thoảng còn giấu vài bao lì xì nhỏ, để bọn trẻ trong khu chơi trò trốn tìm.

Muôn hoa đua nở, khung cảnh này thật sự rất hoành tráng, không ai có thể bỏ qua.

Thực tế, những người họ hàng của Sở Điền Phi khi vào khu đã chú ý đến, nhưng lúc đó họ cho rằng những bao lì xì này chỉ là đồ trang trí, không ngờ lại là thật, càng không ngờ còn có thể lấy không giới hạn.

Phải giàu có đến mức nào mới có thể chơi trội như vậy.

Chị họ của Sở Điền Phi khi xuống lầu đã nghĩ đến điều này, đến khi cô ta may mắn lấy được một bao lì xì đỏ một trăm tệ duy nhất trên cây, cô ta càng kinh ngạc.

Đây là khu nhà giàu!

Nếu có thể ở lại đây kết giao với một đám người, chắc chắn sẽ có lợi cho việc kinh doanh của cô ta.

Lòng chị họ của Sở Điền Phi bỗng chốc nóng lên, cô ta lập tức hỏi anh họ mình: "Điền Phi, khu này còn phòng trống không?"

Sở Điền Phi vừa nghe đã biết chị họ muốn gì, anh ta lắc đầu cười: "Không còn, ở đây đã kín chỗ từ tháng trước rồi. Nhìn siêu thị 24 giờ làm ăn phát đạt như vậy là biết."

Bao năm bị coi thường, hôm nay tự dưng lại có cảm giác hả hê, trong lòng Sở Điền Phi vui vẻ, quay sang hỏi con trai và mấy đứa cháu: "Chỉ lấy bao lì xì không thì chán, các con có muốn làm tiểu đồng tử phát bao lì xì không?"

Mấy ngày nay Sở Tiểu Bảo đã thấy Thiên Tứ và Phàm Phàm đứng dưới gốc cây phát bao lì xì, thấy rất oai, liền gật đầu muốn thử.

Trẻ con đều thích bắt chước và hùa theo, cậu bé nói muốn, mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng nhao nhao đòi theo.

Tết là lúc náo nhiệt, vì cây bao lì xì mà trong khu càng thêm náo nhiệt. Mấy đứa bạn của Sở Tiểu Bảo thấy cậu bé cũng oai phong phát bao lì xì cho mọi người như Thiên Tứ, chúng đột nhiên cũng muốn thử cảm giác đó.

Muốn thử, đương nhiên là phải về tìm bố mẹ rồi.

Đã là 29 Tết, dù có bận rộn đến mấy thì các ông chủ cũng đã thảnh thơi ở nhà. Vì thế, hôm nay các gia đình trong khu lần lượt mang con cái ra treo bao lì xì lên cây.

Để phân biệt, có nhà còn cẩn thận mua các loại giấy lì xì khác nhau. Có nhà chịu chi hoặc thích chơi trội thì treo hẳn bảng tên lên cây, ghi rõ: "Cây lì xì này do Ngô Giai Kỳ, tầng 3 tòa 3 nhận tài trợ.]"

Suốt dịp Tết, khu Hải Tinh Hoa Viên lúc nào cũng nhộn nhịp. Bọn trẻ con suốt ngày nhắc đến bao lì xì, rồi lại cầm bao lì xì chạy ngay đến siêu thị tiện lợi 24 giờ mua đồ ăn và đồ chơi.

Thế nên, trong khi các nơi khác đều ế ẩm vào dịp Tết, thì siêu thị 24 giờ lại tấp nập khách ra vào.

Lê Tinh không ngờ một cái bao lì xì lại có thể tạo ra một đợt náo nhiệt như vậy, càng không ngờ hành động này của mình lại khiến cho khu Hải Tinh Hoa Viên giai đoạn hai đắt hàng như tôm tươi.

Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại Lê Tinh còn chưa biết. Thấy mọi người hưởng ứng cây bao lì xì, cả khu treo đầy màu đỏ may mắn, cô rất vui, cảm thấy không khí Tết thật ấm áp.

*****

30 Tết, cũng là ngày Lê Thừa đưa bạn gái Tiết Tầm về ra mắt.

Lê Tinh thức dậy từ sớm, rửa mặt ăn sáng xong, cô cùng Lục Huấn dẫn ba đứa cháu trai và Phàm Phàm ra sân bay đón Lê Thừa. Đón hai người, năm người đi hai xe. Vẫn như cũ, Lê Hà Niên lái một xe, Lê Hà Dương và Thiên Tứ đi cùng xe với cô út và dượng.

Khác với sự lo lắng hồi hộp khi đi đón người vào 30 Tết năm ngoái, năm nay trên đường đi, trong xe toàn là tiếng Thiên Tứ tò mò về thím ba. Lê Tinh cũng rất háo hức muốn gặp chị dâu tương lai.

Để thể hiện sự chào đón, cô còn chuẩn bị sẵn một bó hoa bách hợp màu hồng.

8 giờ 45 phút sáng, chuyến bay từ Hán Đông đến Ninh Thành hạ cánh.

Tiết Tầm theo Lê Thừa xuống máy bay. Nghĩ đến việc sắp gặp em gái của Lê Thừa, người mà anh coi trọng nhất, không biết họ có hợp nhau không, cô ấy bỗng thấy hơi căng thẳng. Càng đi ra ngoài, tim cô ấy càng đập nhanh, bước chân vô thức chậm lại.

Lê Thừa đi được một đoạn, quay sang thì thấy bạn gái tụt lại phía sau, anh quay lại nắm tay cô ấy: "Đi sát vào anh, không lại lạc mất bây giờ."

"Anh..."

Tiết Tầm ngẩng đầu nhìn anh, định nói gì đó thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi từ xa: "Anh ba!"

Giọng nói trong trẻo và vô cùng ngọt ngào. Tiết Tầm theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một cô gái ăn mặc rất thời trang, ôm một bó hoa bách hợp màu hồng lớn vẫy tay về phía họ, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK