Sau buổi phỏng vấn với kênh kinh tế, Lê Tinh theo đúng kế hoạch đã liên hệ với một vài tờ báo nhỏ để đăng tin về khu nhà phía Tây của dự án Hải Tinh Hoa Viên. Có lẽ vì Hải Tinh đã bán được kha khá căn hộ, cộng thêm cơ sở hạ tầng và cảnh quan trong khu được chăm chút tỉ mỉ, lại thêm vị trí ven sông đắc địa như Lê Tinh đã quảng cáo: nơi cư dân có thể ngắm bình minh mỗi sáng và hoàng hôn buông trên sông mỗi chiều, một trải nghiệm sống đặc biệt, nên hầu hết khách hàng tiềm năng sau khi đi xem nhà đều quyết định chi tiền.
Đến cuối tháng 11, đợt mở bán đầu tiên của Hải Tinh Hoa Viên đã thành công tốt đẹp, các hộ gia đình cũng dần hoàn thiện nội thất và chuyển đến sinh sống.
Khi khu dân cư bắt đầu có người ở, siêu thị tiện lợi 24 giờ của Lê Tinh cũng được triển khai. Lúc này Lê Tinh đã mang thai gần sáu tháng, bụng ngày một lớn, cơ thể nặng nề hơn, chân tay bắt đầu có dấu hiệu sưng phù nhẹ, đi tiểu nhiều hơn và cũng dễ mệt mỏi hơn trước.
Lục Huấn dù bận rộn đến đâu, giờ đây ngày nào cũng cố gắng đến công ty Lê Tinh sớm để đón cô tan làm. Cả nhà họ Lê cũng chuyển hẳn sang biệt thự của hai vợ chồng Lê Tinh để ăn tối.
Thường thì sau bữa cơm, trong khi Lê Chí Quốc Lê Chí Quân dọn dẹp, Lục Huấn sẽ đưa cô và Thiên Tứ đi dạo một vòng rồi mới về nhà. Thời điểm này, cô thường đã khá mệt.
Tuy mệt nhưng vì bụng bầu lớn, cô lại bị đau lưng mỏi chân nên thành ra khó ngủ. Lần nào cũng phải nhờ Lục Huấn xoa bóp chân tay một lúc lâu thì mới chợp mắt được.
Khó ngủ, lại thêm việc hay đi tiểu đêm khiến số lần tỉnh giấc cũng tăng lên, chất lượng giấc ngủ không còn được như trước. Sáng ra, Lê Tinh rất khó dậy, ban ngày càng dễ uể oải. Với tình trạng này, cô không còn đủ sức để điều hành một dự án mới.
Nhưng siêu thị tiện lợi 24 giờ lại là một dự án độc lập mà cô đã bàn bạc và thống nhất với Hà Chấn Sóc cùng Hà Trân từ trước. Để Hà Chấn Sóc thay cô điều hành thì không ổn lắm, hơn nữa anh ấy còn đang bận rộn với việc mở rộng dự án liên doanh của trung tâm bán sỉ, cố gắng hoàn thành trước khi trung tâm sản phẩm Ô Thị xây xong vào năm sau, và trước khi mở rộng sang lĩnh vực ngoại thương.
Cuối cùng, Lê Tinh quyết định gọi Lê Hà Dương từ Ô Thị trở về.
Trước đây, Lê Tinh đưa Lê Hà Dương đến Ô Thị là để cậu mở mang tầm mắt, học hỏi thêm kinh nghiệm, chứ không có ý định để cậu ở đó mãi. Lê Hà Dương không phải kiểu người như Lê Hà Niên thích sống xa nhà tự lập.
Từ khi Lê Tinh mang thai, tháng nào cậu cũng tranh thủ đi theo xe chở hàng về Ô Thị một chuyến. Lần nào rời đi cũng mắt đỏ hoe, quyến luyến đủ kiểu, lại còn thường xuyên gọi điện cho Lê Tinh. Đã mười chín tuổi, đi làm rồi mà mỗi lần chuẩn bị cúp máy vẫn nũng nịu như Thiên Tứ: "Thế con cúp máy đây nhé, con cúp máy thật đây ạ."
Lê Tinh nhìn cháu trai như vậy cũng không đành lòng, nên đã sớm có ý định đưa cháu trai về.
Ban đầu, cô định giao cho Lê Hà Dương việc kinh doanh đại lý tất Lệ Toa và đồ lót Na Nhiên để cậu tập dượt. Nhưng sau vụ hàng giả hàng kém chất lượng, họ đã giảm lượng nhập tất Lệ Toa, dự định chấm dứt hợp tác khi hết hạn hợp đồng năm nay.
Cô và Hà Chấn Sóc đã đích thân bay đến Thâm Quyến, chi hai triệu tệ, tương đương với giá quảng cáo của một bộ phim truyền hình để mua cổ phần của xưởng dệt kim sản xuất đồ lót và tất Na Nhiên, đồng thời giành được quyền đại lý khu vực phía Nam cho cả đồ lót và tất của hãng. Cô cũng tách riêng bộ phận thị trường, giao cho Lâm Khoan và Tiểu Lý phụ trách phát triển mảng kinh doanh này.
Hai tháng trở lại đây, Tiểu Lý và Lâm Khoan đã mở thêm quầy bán sỉ tất và đồ lót Na Nhiên tại chợ đầu mối hàng tiêu dùng ở Ô Thị, chuyển đổi hơn 50% khách hàng của tất Lệ Toa ở khu vực Ninh Thành sang dùng độc quyền sản phẩm Na Nhiên. Họ còn mở các cửa hàng chuyên doanh hoặc nhượng quyền của Na Nhiên tại các khu Giang Đông, Giang Hạ, Giang Bắc của Ninh Thành, rồi huyện Ngân, Từ Thành..., dần dần tạo dựng được quy mô.
Lê Tinh thấy họ làm tốt nên không cần phải điều Lê Hà Dương ở khâu nhập sản phâm nữa, mà sẽ tìm một vị trí khác phù hợp hơn. Hiện tại, cậu gia nhập chuỗi siêu thị tiện lợi 24 giờ là thích hợp nhất.
Lê Hà Dương đã theo anh Dã học việc một năm, nắm bắt khá rõ về các loại sản phẩm và thị trường. Cậu cũng đã rèn luyện được nhiều trong giao tiếp và các mối quan hệ. Dù còn hơi non kinh nghiệm để quản lý toàn bộ trung tâm bán sỉ, nhưng việc sắp xếp sản phẩm cho một siêu thị tiện lợi thì không thành vấn đề.
Về phần quản lý hoạt động marketing, giai đoạn đầu Lê Tinh sẽ hỗ trợ giám sát, sau khi Lê Hà Dương đã quen việc thì có thể tự đảm đương. Việc gọi cậu ấy về lúc này là rất hợp lý.
Lê Hà Dương nghe tin được về Ninh Thành thì rất vui. Không phải cậu không vui khi ở Ô thị, mọi người ở đó đều thoải mái, không so đo lợi ích, cũng không ỷ thế là cháu trai của Lê Tinh mà tự cao. Cậu luôn coi mình là một nhân viên mới đi học hỏi kinh nghiệm, làm việc tích cực, chăm chỉ nên A Dã và các thành viên trong đội đều rất quý. Vì là người nhỏ tuổi nhất, cậu còn được mọi người quan tâm, chăm sóc.
Chỉ là Lê Hà Dương rất nhớ nhà, quen với việc lẽo đẽo theo sau cô út. Trước kia khi còn ở Ninh Thành nhặt phế liệu, cậu luôn tìm cơ hội gặp Lê Tinh, bữa trưa cũng phải ăn cùng, gặp chuyện không vui là lập tức tìm cô.
Đến Ô thị, cậu phải tự mình làm mọi thứ, muốn gặp cô út cũng không được thường xuyên, cậu thực sự không quen. Đồ ăn ở Ô thị tuy ngon nhưng khác nhiều so với hương vị Ninh Thành cậu ăn từ nhỏ, cơm mẹ nấu lại càng không khách sạn nào sánh bằng. Có thể về nhà phát triển, cậu chắc chắn sẽ không do dự.
Lê Tinh gọi điện thoại nói chuyện, ngay trong ngày, Lê Hà Dương nhờ A Dã sắp xếp bàn giao công việc, tối đến liền bắt xe khách về.
Hiện tại Thẩm Phương Quỳnh đang chăm sóc Lê Tinh, đưa Thiên Tứ đến ở cùng tại nhà Lê Tinh. Lê Hà Dương cũng mang hành lý về đó.
Còn Phàm Phàm thì thấy bụng Lê Tinh ngày một lớn, nghe mẹ Hà Trân kể em bé còn hai tháng nữa là chào đời, lại còn được nghe tiếng em bé đạp bụng Lê Tinh, thấy rất mới lạ nên ngày nào cũng quấn lấy em bé. Gần như ngày nào Lê Tinh tan làm về, Phàm Phàm vừa học bài xong là chạy ngay sang.
Căn biệt thự cổ bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn vì có thêm ba đứa trẻ. Bữa tối, tiếng nói chuyện cũng rôm rả hơn trước rất nhiều. Trước đây sau bữa tối, Lê Tinh và Lục Huấn thường đi dạo, có Thiên Tứ đi cùng, thỉnh thoảng có thêm Phàm Phàm. Bây giờ có thêm Lê Hà Dương, mỗi ngày đều là một nhóm người đông đúc đi trên đường rất náo nhiệt, còn có tiếng cậu và Thiên Tứ chí chóe cãi nhau.
Lục Huấn đã lâu không được tận hưởng thế giới riêng của hai người với Lê Tinh, bất đắc dĩ với "đội quân bóng đèn" này, nhưng thấy vợ vui vẻ nên cũng đành chấp nhận. Nhưng khi về phòng ngủ, anh lại càng quấn quýt cô hơn. Anh thường xuyên xoa bóp chân cho cô, sau đó ôm lấy cô âu yếm.
Vì cô mang thai nên anh luôn kiềm chế, không dám làm gì quá. Nhưng cũng chính vì sự kiềm chế đó mà những cử chỉ thân mật của anh càng thêm triền miên.
Mang thai khiến thân nhiệt Lê Tinh cao hơn trước. Tháng 11 những năm trước cô đã mặc áo ngủ dày, hiện giờ vẫn chỉ mặc váy hai dây, cùng lắm là khoác thêm áo lụa dài tay, chất liệu lụa bóng mịn, mỏng nhẹ. Lục Huấn cũng là người có thân nhiệt cao, hơi nóng phả vào cổ khi anh cọ vào khiến cô càng thêm nóng. Thêm vào đó, các loại hormone thai kỳ tăng cao, cùng với sự bứt rứt khiến cô không chịu nổi mỗi khi anh trêu chọc.
Nhưng cô lại thích dáng vẻ đó của anh, thích nhìn anh ghé sát tai cô, thỉnh thoảng lại mở đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, vừa như có lửa lại vừa kìm nén. Cho nên, ngoài việc thích nằm trên người anh khi ngủ, cô có thêm một sở thích mới là phải v.uốt ve anh mới ngủ được.
Dù sáng hôm sau tay rất mỏi, nhưng cả hai đều rất hài lòng với cuộc sống như vậy.
Gia đình hạnh phúc, vợ chồng ân ái, sự nghiệp cũng thuận lợi. Siêu thị tiện lợi 24 giờ có Lê Hà Dương quản lý, trung tâm bán sỉ sau vụ hàng giả cũng đã rút được kinh nghiệm và nâng cao năng lực xử lý. Thêm vào đó, nhân viên bộ phận thị trường tiểu Lý và Lâm Khoan đã đưa thương hiệu Na Nhiên phát triển tốt, tiền thưởng hàng tháng rất cao, khiến những người khác trong công ty vô cùng ngưỡng mộ. Các giám đốc như Lưu Tần, Vương Lai cũng có thêm động lực. Các trung tâm bán sỉ hiện tại gần như không cần Lê Tinh phải can thiệp, chỉ cần xem báo cáo doanh thu là đủ. Lê Tinh nhàn nhã hơn trước rất nhiều, tuy mang thai vất vả nhưng cô không hề có những cảm xúc tiêu cực thường thấy ở phụ nữ mang thai, khóe miệng lúc nào cũng tươi cười.
Đầu tháng 12, có điện thoại từ Ô thị báo tin đã bắt được bà chủ của xưởng sản xuất đồ da giả.
Hiện nay hàng giả tràn lan, ở Ô thị, Ninh Thành, thậm chí cả Thượng Hải, Thâm Quyến cũng không tránh khỏi. Các vụ lừa đảo hàng giả xảy ra hàng ngày, nhưng loại án này thường rất vụn vặt khó giải quyết, người bị lừa thường phải tự chịu thiệt.
Vụ hàng giả ở trung tâm bán sỉ gây tổn thất lớn, số tiền bị lừa không nhỏ, nhưng báo án xong vẫn không có tin tức gì.
Vì bà chủ kia đã bỏ trốn, họ không có bằng chứng Ngô Hữu Lợi tham gia, hai mươi kiện hàng gửi đến cũng không chứng minh được vấn đề sản phẩm. Sau đó, Ngô Hữu Lợi đã gọi điện cho từng nơi, nhận hết trách nhiệm, chủ động bồi thường, nên họ tạm thời không có lý do chính đáng để Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi rút cổ phần.
Nếu buộc Ngô Hữu Tài Ngô Hữu Lợi rút cổ phần, bên Lê Tinh sẽ phải trả một khoản tiền lớn, nên chuyện này đến giờ vẫn còn dây dưa.
Vài ngày trước, Lê Tinh và Hà Chấn Sóc đã bàn bạc, vì quá trình tố tụng phức tạp và kéo dài, họ quyết định sẽ mua lại cổ phần của Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi dựa trên giá trị hiện tại của công ty, coi như chấp nhận chịu thiệt một phen.
Hiện tại, việc mua lại cổ phần ít nhất cũng cho thấy dự án liên doanh của trung tâm bán sỉ đang tiến triển tốt, trung tâm sản phẩm ở Ô thị đã xây xong, và việc mở rộng kinh doanh ra nước ngoài sau này sẽ có lợi nếu mua lại cổ phần.
Hà Chấn Sóc là người đề xuất việc này trước, Lê Tinh sau khi suy nghĩ kỹ đã đồng ý. Họ đã nhờ luật sư soạn thảo hợp đồng mua lại cổ phần với Ngô Hữu Tài và Ngô Hữu Lợi, dự định trong tháng này sẽ tìm thời gian đến gặp hai vợ chồng đó để bàn bạc, cố gắng giải quyết xong trước Tết. Không ngờ, đúng lúc này thì người gây án bị bắt, lại còn khai ra Ngô Hữu Lợi.
Thì ra, Ngô Hữu Lợi đúng là đã đặt lô hàng da thật đó. Bà chủ xưởng da cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để cung cấp hàng chất lượng tốt. Nhưng Ngô Hữu Lợi đòi tiền hoa hồng quá cao. Một đơn hàng lớn như vậy, trừ đi khoản tiền hoa hồng đó, cộng thêm chi phí vận chuyển và tỷ lệ hàng hỏng sau này, thì gần như không còn lãi.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, vì lợi ích lâu dài, đơn hàng này không có lãi cũng không sao. Nhưng không may chồng bà chủ lại thua bạc, nợ nần chồng chất, còn nợ tiền của sòng bạc ngầm. Nếu không có tiền trả, không chỉ việc làm ăn ở xưởng bị ảnh hưởng, mà tính mạng cả gia đình cũng bị đe dọa.
Bà chủ không còn cách nào khác, đành phải đem tiền đặt cọc của công ty Lê Tinh đi trả nợ cờ bạc, chặt đầu cá vá đầu tôm. Nợ cờ bạc thì trả được, nhưng lô hàng của trung tâm bán sỉ thì lấy gì mà cung cấp?
Không còn một xu dính túi, bà chủ bị dồn vào đường cùng. Đúng lúc đó, một xưởng sản xuất túi xách ở Ôn Thành tìm đến, mang theo những sản phẩm nhái của cửa hàng bà ta, giá rẻ hơn gấp mười lần.
Bà chủ bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu. Ban đầu, bà ta không định cung cấp hàng giả cho trung tâm bán sỉ. Xưởng của bà ta hàng ngày có rất nhiều khách từ nơi khác đến lấy hàng, bà ta trộn hàng nhái vào trong đó, nghĩ rằng đường xá xa xôi, những người kia không chịu được đi lại nhiều, vài cái túi hỏng thì coi như xong.
Bà ta biết việc làm ăn này không thể lâu dài, cũng không định cứ tiếp tục như vậy. Bà ta chỉ nghĩ bán một thời gian ngắn, cung cấp xong đợt hàng đầu tiên cho trung tâm bán sỉ, rồi dựa vào đơn hàng lớn này để ký thêm vài hợp đồng lớn nữa, biết đâu có thể xoay chuyển tình thế.
Dù sao, trừ việc trung tâm bán sỉ có thể trả lại hàng sau này, thì đơn hàng này bà ta vẫn có lãi.
Nhưng không ai cho bà ta cơ hội đó. Chuyện chồng bà ta thua bạc không thể giấu được, chủ nợ đến tận nhà, cùng với Ngô Hữu Lợi.
Ngô Hữu Lợi lo lắng số tiền hoa hồng sẽ bị lộ. Dù sao cũng là người cùng thôn, chồng cô ta lại là người trọng tình nghĩa, nếu biết chuyện tiền hoa hồng mà cô ta đã lấy, chắc chắn sẽ không xong.
Ngô Hữu Lợi không yên tâm, liền tìm đến đòi bà chủ trả tiền hoa hồng trước.
Vốn đã khó khăn về tài chính, lại còn bị đòi nợ, nay Ngô Hữu Lợi còn đến tận nhà đòi tiền, khiến tình hình càng thêm tồi tệ. Bà chủ không biết phải làm sao, sự hung hăng của Ngô Hữu Lợi càng làm bà ta thêm căm hận.
Cuộc sống không suôn sẻ khiến con người ta trở nên tăm tối. Bà ta nghĩ, tại sao chỉ có mình bà ta gặp xui xẻo như vậy? Bà chủ suy nghĩ lung tung, về nhà lại phát hiện chồng lại đi đánh bạc, nợ thêm một khoản nữa. Bà ta cảm thấy mọi chuyện kết thúc phải có kế hoạch.
Vì thế, bà ta đổi tất cả hàng hóa, trừ những hàng mẫu treo trong cửa hàng thành hàng Ôn Thành, rồi bất kể khách hàng ở xa hay gần, bà ta đều giao hàng giả.
Hôm A Dã đến kiểm tra hàng, bà ta sợ bị phát hiện, liền chuyển lô hàng mẫu da thật vào kho, đợi A Dã đi rồi, bà ta vội vàng đổi lại.
Sau đó, bà ta bán rẻ lô hàng mẫu cho một người cùng kinh doanh trên thị trường, rồi không quan tâm đến chồng nữa, mang con trai và số tiền còn lại bỏ trốn. Nhưng bà ta lại gặp xui xẻo, trên đường đến Thâm Quyến để làm lại từ đầu, bà ta bị cướp, toàn bộ tiền bạc đều mất sạch.
Đúng lúc này, con trai bà ta bị bệnh, đưa đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện mắc bệnh bạch cầu. Đây là một căn bệnh nan y, đối với người vừa bị cướp sạch tiền như bà ta không khác gì sét đánh ngang tai. Bà ta không còn cách nào, đành phải lén quay về tìm cách kiếm tiền cứu con.
Nhưng những việc bà ta làm trước đây đã hủy hoại danh tiếng, quay về thì còn ai tin tưởng nữa?
Bà ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ đến Ngô Hữu Lợi.
Ngô Hữu Lợi đòi tiền hoa hồng cao nhưng Ngô Hữu Tài không hề hay biết. Ngô Hữu Tài coi trọng danh tiếng trong kinh doanh, luôn trượng nghĩa, bà ta muốn lợi dụng chuyện này để ép Ngô Hữu Lợi trả lại tiền.
Ngô Hữu Lợi bắt buộc phải trả, vì bà ta đã đưa tiền hoa hồng cho Ngô Hữu Lợi trong đơn hàng của trung tâm bán sỉ. Nếu bà ta đến đồn cảnh sát tố cáo, công ty Lê Tinh truy cứu thì Ngô Hữu Lợi sẽ phải ngồi tù.
Đúng như bà ta dự đoán, Ngô Hữu Lợi thấy bà ta đến cửa thì sợ hãi vô cùng. Bà ta nói cần tiền, Ngô Hữu Lợi liền trả lại khoản tiền hoa hồng kia, còn giục bà ta mau chóng rời đi.
Nhưng làm sao bà ta có thể đi được?
Con trai bà ta bị bệnh, bệnh nặng như vậy cần rất nhiều tiền. Xưởng da của bà ta đã không còn, lấy đâu ra tiền? Bà ta không còn cách nào, chỉ có thể bám lấy Ngô Hữu Lợi mà hút máu.
Bệnh của con trai bà ta thực sự rất tốn kém, chỉ trong hai tháng, số tiền Ngô Hữu Lợi trả lại đã hết sạch. Bà ta đành phải tiếp tục đến tìm Ngô Hữu Lợi đòi tiền. Nhưng Ngô Hữu Lợi là kẻ hám tiền. Vì vụ hàng giả mà cô ta đã mất đi sự tin tưởng của Lê Tinh. Trong hai tháng qua, tất cả các sản phẩm cô ta đề xuất đều bị công ty thay thế. Để không bị liên lụy bởi lô hàng không đúng mẫu mã, cô ta còn phải bỏ ra một khoản tiền lớn để giải quyết, khiến cô ta tổn thất nặng nề, đến giờ vẫn chưa hồi phục được. Làm sao cô ta chịu bỏ tiền ra nữa?
Cô ta đã đồng ý trả lại tiền hoa hồng, không tính toán với người đàn bà này đã là quá tốt rồi.
Trong hai tháng, cô ta đã ngầm điều tra được chuyện con trai người đàn bà kia bị bệnh phải nằm viện. Cô ta chắc chắn người đàn bà kia sẽ không dám tự thú vì con trai, còn chuyện tiền hoa hồng, cô ta đã trả lại rồi, dù người đàn bà kia có đi tìm Ngô Hữu Tài nói, cô ta không thừa nhận là được.
Cô ta và Ngô Hữu Tài lớn lên cùng nhau nên hiểu rõ chồng, biết cách che giấu chuyện này. Vụ hàng giả của trung tâm bán sỉ xảy ra đã lâu, Ngô Hữu Tài thấy tin tức trên báo cũng không hề nghi ngờ cô ta, vẫn luôn cho rằng cô ta bị liên lụy, bị hiểu lầm.
Vì vậy, khi người đàn bà kia đến uy hiếp, cô ta không thèm để ý, ném cho bà ta một câu: "Tôi không có tiền, chị không sợ ngồi tù thì cứ đi tố cáo tôi đi."
Ngô Hữu Lợi không coi lời uy hiếp của bà chủ đồ da ra gì.
Bà chủ vì đến tìm Ngô Hữu Lợi mà không kiếm được tiền, không biết phải làm sao, đành thất thần trở về bệnh viện, không phát hiện ra con trai có biểu hiện bất thường, bỏ lỡ thời cơ cứu chữa tốt nhất, đứa bé cứ thế mà ra đi.
Con trai mất, bà chủ suy sụp. Bà ta không tìm được nơi trút giận, không tìm thấy thù hận, cuối cùng lại đổ hết lên đầu Ngô Hữu Lợi.
Bà ta cảm thấy, nếu không phải Ngô Hữu Lợi không chịu đưa tiền, bà ta đã không phải lo lắng về tương lai mà lơ là con trai. Chỉ là một chút tiền thôi mà, Ngô Hữu Lợi có tám quầy hàng, chồng lại kinh doanh vớ ngày càng phát đạt, tại sao cô ta không thể cho bà ta một chút tiền cứu mạng?
Là người cùng thôn, con trai bà ta trước đây còn gọi cô ta là dì, sao cô ta có thể nhẫn tâm nhìn nó chết như vậy?
Trong lòng tràn đầy oán hận với Ngô Hữu Lợi, con trai bà ta đã mất, sống tiếp cũng không còn ý nghĩa. Bà ta đến đồn cảnh sát tự thú, chủ yếu tố cáo Ngô Hữu Lợi nhận hối lộ.
Lê Tinh nghe anh Dã thuật lại tình hình từ phía đồn cảnh sát, siết chặt điện thoại, hồi lâu không nói gì.
Hà Chấn Sóc ở bên cạnh nhìn, đợi một lát vẫn hỏi: "Chuyện này cô định thế nào?"
Việc Ngô Hữu Lợi nhận hối lộ giờ đã không thể che giấu. Căn cứ vào số tiền, nếu công ty truy cứu, chị ta ít nhất phải ngồi tù năm năm. Nếu không truy cứu, không có người báo án, không thể lập án, chị ta tự nhiên sẽ không sao.
Tất cả đều phụ thuộc vào Lê Tinh, người đưa ra quyết định cuối cùng của công ty.
*****
"Đồng chí cảnh sát, tôi muốn hỏi Ngô Hữu Lợi bị gọi đến chiều nay đang ở đâu? Vụ án của cô ấy là như thế nào?" Tại đồn cảnh sát Ô thị, Ngô Hữu Tài tay xách cặp công văn, lo lắng hỏi nhân viên điều tra.
Từ khi tất Lệ Toa được quảng cáo trên CCTV năm ngoái, doanh số đã tăng gấp nhiều lần. Tất Lệ Toa đã trở thành thương hiệu hàng đầu ở thị trường miền Nam. Ngô Hữu Tài là người có tầm nhìn, có tiền trong tay, anh ta đã mua thêm một dàn máy dệt tất, mở rộng thêm các loại sản phẩm, tăng cường sản xuất.
Tất chân luôn là mặt hàng bán chạy trên thị trường, bán tốt vào cả mùa xuân, hạ và thu. Để bán chạy hơn, tháng Năm anh ta còn chạy đến Ninh Thành, nhờ Lê Tinh tư vấn chiến lược marketing cho tất chân, nhân dịp khai trương một trung tâm bán sỉ khác.
Ý tưởng của Lê Tinh luôn độc đáo và vượt trội. Sau khi trở về, Ngô Hữu Tài nghe theo lời cô tìm đến đài truyền hình tỉnh, thuê vài diễn viên có đôi chân đẹp để chụp ảnh quảng cáo chuyên nghiệp, in thêm một câu khẩu hiệu treo ở quầy hàng, đồng thời liên hệ với trạm xe buýt để quảng cáo trên các bến dừng. Nhờ vậy, tất Lệ Toa của anh ta đã bán rất chạy.
Thị trường Ninh Thành của Lê Tinh còn giúp anh ta tiêu thụ gần một phần ba lượng tất, ngoài những đơn hàng xuất khẩu. Lúc mùa hè, thấy Hồng Thái Dương bán hết hàng, anh ta cũng không hề ghen tị, vì Lệ Toa của anh ta cũng không hề kém cạnh.
Nhưng anh ta biết rõ mình có được ngày hôm nay là nhờ ai, nên càng quyết tâm phải giữ mối quan hệ tốt với Lục Huấn và Lê Tinh. Vì việc này mà anh ta còn chủ động giới thiệu một số đầu mối tiêu thụ cho Hồng Thái Dương của Lục Huấn.
Chỉ là, người ta khi giàu sang thường thay đổi. Anh ta cảm nhận được thái độ của Lục Huấn đã khác, không còn xưng anh gọi em, giọng điệu lạnh nhạt thiếu kiên nhẫn, còn không thèm để ý đến những mối làm ăn anh ta giới thiệu.
Anh ta đã có lòng giới thiệu, vậy mà Lục Huấn lại lấy lý do sản xuất không kịp để từ chối, còn nói những lời khó nghe. Lúc đó anh ta tức giận vô cùng, tối đến còn đi uống rượu giải sầu với bạn bè.
Mãi đến khi Lê Tinh đích thân đến Ô Thị tìm anh ta và Ngô Hữu Lợi ăn cơm, đề nghị chia 0.5% hoa hồng cho Ngô Hữu Lợi, với điều kiện không can thiệp vào việc nhập hàng của công ty, anh ta mới nhận ra: Lục Huấn là người lạnh lùng như vậy, còn bảo anh ta có thời gian giới thiệu mối làm ăn thì nên tập trung vào việc của mình, quản lý việc nhà cho tốt; không phải Lục Huấn giàu lên rồi khinh người, mà là vợ anh ta đã đắc tội với vợ người ta.
Từ vụ sợi bông, anh ta đã nhận ra Lục Huấn rất coi trọng vợ. Anh ta có thể không cần khách khí với Lục Huấn, nhưng nếu động đến vợ cậu ta, thì không còn gì để bàn.
Nhận ra vấn đề, anh ta vội vàng xin lỗi Lê Tinh, còn chủ động đề nghị Ngô Hữu Lợi rút khỏi khâu chọn sản phẩm mà không cần bồi thường. Chỉ tiếc vợ anh ta quá coi trọng tiền bạc, giữ chặt lợi ích. Anh ta đã nổi giận, nhưng cô ta vẫn không chịu buông tay.
May mắn là mọi chuyện cuối cùng cũng không đến mức đổ vỡ. Lê Tinh không lạnh lùng cứng rắn như Lục Huấn, cô đã nhượng bộ cho thêm một cơ hội.
Nhưng dù Lê Tinh đã cho cơ hội, anh ta vẫn lo lắng sợ sẽ xảy ra chuyện. Về đến nhà, anh ta buộc phải nói chuyện với vợ, phân tích về thế lực hiện tại của Lục Huấn, thái độ của cậu ta, và tiềm năng phát triển của chuỗi trung tâm bán sỉ. Theo sau họ, dù chỉ húp cháo cũng không đến nỗi nào.
Anh ta nói những điều đó là để vợ bớt tham lam, đừng ỷ vào Lê Tinh dễ tính mà gây chuyện, tránh chọc giận Lục Huấn.
Anh ta hiểu rõ, Lục Huấn hiện giờ không còn giới thiệu đơn hàng xuất khẩu cho anh ta, trong lòng đã không còn coi trọng tình anh em giữa họ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng quan hệ hợp tác giữa hai bên cũng sẽ chấm dứt.
Anh ta phân tích mọi chuyện với vợ là vì sự phát triển sau này của họ, nào ngờ vợ không nghe lọt tai, chỉ ghen tị bất bình vì vợ chồng Lục Huấn Lê Tinh giờ đây làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền hơn họ. Cô ta cứ lải nhải rằng số mình không tốt, nói khi họ bắt đầu ra ngoài bày sạp bán hàng thì Lục Huấn còn đang đi học, thiếu thốn đủ bề. Mấy năm trước cậu ta còn nghèo khó, phải chạy khắp nơi chào hàng đồ điện, Tết đến cũng không về được, vậy mà giờ lại thành ông chủ lớn.
Lúc đó nghe những lời lải nhải ấy, anh ta cũng có chút không thoải mái, nhưng vẫn khuyên vợ bớt tham lam, đừng quá đáng.
Ai ngờ cô ta không nghe, còn bắt đầu thu tiền hoa hồng của các nhà cung cấp, ăn cả hai đầu.
Thậm chí còn giấu cả anh ta.
Khi vụ hàng giả của Hồng Thái Dương và trung tâm bán sỉ bị phanh phui, anh ta còn hỏi cô ta, chuyện này có liên quan gì đến cô ta không. Cô ta nói không, cô ta cũng là người bị hại, nhưng đã bồi thường toàn bộ thiệt hại cho công ty, cũng đã gọi điện cho Lê Tinh xin thông cảm.
Lúc đó anh ta đang bận thu tiền hàng, chuẩn bị cho mẫu tất mới, nghe cô ta nói vậy, anh ta cũng không lo lắng tìm hiểu thêm. Anh ta gọi hai cuộc điện thoại cho Lục Huấn, nhưng Lục Huấn không bắt máy, anh ta cũng đang bận nên tạm thời gác chuyện đó lại.
Sau đó anh ta đọc báo, thấy Hồng Thái Dương và trung tâm bán sỉ không những không bị ảnh hưởng bởi vụ hàng giả, mà còn nổi tiếng hơn. Anh ta vừa khâm phục vừa ngưỡng mộ sự quyết đoán của hai vợ chồng, lại không khỏi cảm thán, anh ta lớn hơn Lục Huấn gần mười tuổi, ra ngoài làm ăn cũng sớm hơn, nhưng suy nghĩ lại không bằng họ, cũng khó trách hiện tại trong tay chỉ có một xưởng sản xuất tất.
Trong lòng có chút chua xót muốn lảng tránh, anh ta liền hoàn toàn quên đi vụ hàng giả.
Sau đó, các trung tâm bán sỉ giảm lượng mua tất Lệ Toa, anh ta đoán Lê Tinh vì chuyện này mà có hiềm khích với họ, giận cá chém thớt. Anh ta vừa lo lắng vừa không thoải mái. Vụ hàng giả, Ngô Hữu Lợi không giám sát, có trách nhiệm nhất định, nhưng chuyện đã qua, họ cũng đã bồi thường toàn bộ thiệt hại cho công ty, sao còn giữ thái độ đó?
Mãi cho đến hôm nay, anh ta bận việc ở xưởng xong, đi ra chợ, còn chưa đến cửa hàng thì một người cùng kinh doanh đã gọi anh ta lại nói: "Anh Ngô còn có tâm trạng đi chợ à? Vợ anh bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn chiều nay rồi!"
Anh ta mới biết vợ mình trước đây không trong sạch, nhận hối lộ khắp nơi. Giờ người ta đi tự thú, chuyện này không thể che giấu, vợ anh ta cũng vì nhận hối lộ mà bị bắt.