"Anh đi một mình sao?"
Sắc mặt Lục Huấn trầm tĩnh, Lê Tinh nhìn anh, trong lòng cảm thấy không yên tâm, có lẽ cô hơi nhạy cảm, cảm thấy cảm xúc của anh bây giờ không ổn, không phải là loại kinh ngạc đau buồn khi đột ngột nghe tin người thân qua đời, mà là... Là gì thì Lê Tinh cũng không thể nói rõ, bởi vì không thể diễn tả, cảm thấy kỳ quái nên càng thêm lo lắng.
"Bữa sáng anh ăn ít quá, hay là ăn thêm rồi hãy đi? Chút nữa có thể có rất nhiều việc cần anh lo, an táng các thứ..."
"Đi đâu? An táng? Ai xảy ra chuyện?"
Thẩm Phương Quỳnh sắp xếp lại hoa trong nhà kính, mùa đông lạnh, mấy ngày nay ngày đêm đều có tuyết rơi, hoa không chịu được rét trong nhà kính đã chết một mảng, để tránh con gái đi lên nhà kính nhìn thấy lại đau lòng, bụng to chạy lên chạy xuống lo lắng, bà đã thu dọn hết những thứ cần thiết, một số cây cần dưỡng rễ thì để lại. Sáng sớm 6 giờ đã dậy làm đến giờ, vừa vào cửa nghe thấy câu nói kia, liền vội hỏi.
"Đi đồn cảnh sát, vừa rồi cô Kim Xảo gọi điện nói dì Lệ Hoa đã xảy ra chuyện."
Lê Tinh không có gì giấu giếm mẹ mình, kể lại chuyện Lục Kim Xảo vừa gọi điện, do dự một chút rồi hỏi Thẩm Phương Quỳnh: "Mẹ, chuyện này con có nên đi cùng không ạ?"
"Con không cần đi!"
Thẩm Phương Quỳnh lập tức trả lời, bà không phải người mê tín, nhưng quan tâm đến con gái khiến bà tin vào những điều này. Hách Lệ Hoa là bị hại, phạm hung thần, người còn chưa qua bảy ngày, chưa được chôn cất, luôn cần phải kiêng kỵ.
Đặc biệt Hách Lệ Hoa là người tâm địa không tốt, lúc còn sống đối xử với con rể không tốt, lúc trước hai vợ chồng ly thân còn oán trách con gái bà, trong năm nay bà từ Lục Kim Xảo cũng không nghe được một câu tốt nào về người này, sống đã vậy, chết rồi cũng không tốt lành gì, bà không thể để con gái đi mạo hiểm.
Trước mặt con rể, Thẩm Phương Quỳnh không nói thẳng, chỉ nói với con gái: "Con bụng to đi cũng không giúp được gì, để Hà Dương và A Huấn đi cùng là được, lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho thông gia, hỏi xem ông ấy có cần giúp đỡ gì không, nhà chúng ta đông người, mỗi người phụ một chút việc."
Thẩm Phương Quỳnh nói xong, nhấc chân đi vào phòng Lê Hà Dương và Thiên Tứ để gọi người.
Gần đây, số người biết đến siêu thị tiện lợi 24 giờ đã tăng lên, kinh doanh còn tốt hơn so với hai ngày đầu thử nghiệm, gần Tết nên hải sản tươi sống cũng bán chạy hơn, Lê Hà Dương tối qua bận đến khuya mới về, còn muốn ngủ nướng, nhưng nghe tin mẹ nuôi của dượng út đã chết, cô út không tiện đi lại, cậu bèn vội vàng bật dậy, tóc tai bù xù chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, cửa đóng lại còn không quên hét ra ngoài:
"Dượng út, đợi con, lập tức xong ngay! Còn nữa, xin chia buồn."
Hai tiếng vội vàng, lại rửa trôi không khí ngưng trệ trong phòng khách.
Lần cuối cùng Lê Tinh tham gia tang lễ là khi cô mười mấy tuổi, bố mẹ của Thường Khánh Mỹ qua đời, cô không hiểu gì về những việc này, cũng không biết phải ứng phó ra sao, bây giờ có mẹ giúp sắp xếp, nỗi hoảng sợ và lo lắng trong lòng đã vơi đi không ít, cô nắm lấy ngón tay Lục Huấn nói:
"Hà Dương đi cùng anh cũng được, đến lúc đó anh có việc gì thì bảo nó làm, lát nữa em sẽ gọi Tiểu Thang tới, cùng mẹ và mọi người đến thẳng nhà họ Lục chờ mọi người. Nhân lúc này anh ăn sáng trước đi, lát nữa bận rộn sẽ không kịp ăn gì."
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, lời nói đều là quan tâm đến anh, Lục Huấn bình tĩnh nhìn cô, giơ tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô, che giấu những gợn sóng dưới đáy mắt, ôn hòa đáp: "Được, chúng ta ăn sáng trước."
Cảm xúc của anh dường như đã dịu đi một chút, Lê Tinh cong môi, kéo anh đi vào bếp lấy mì, đồng thời không quên gọi Thẩm Phương Quỳnh.
Thẩm Phương Quỳnh còn đang trong phòng tìm quần áo cho cháu trai Thiên Tứ cũng vừa tỉnh dậy, nghe thấy tiếng gọi, bà bảo họ ăn trước.
Ăn bữa sáng cũng không mất nhiều thời gian, nửa tiếng sau, Lục Huấn và Lê Hà Dương đã đến đồn cảnh sát.
Lúc đến nơi, Lục Kim Xảo và Lộ Phóng còn chưa tới. Trong đại sảnh của đồn cảnh sát, bố Lục thất thểu ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu. Ông cụ Lục đang nghe cảnh sát nhân dân trình bày vụ án, bên cạnh Lục Hân và Lục Cẩn đều đang lắng nghe, vành mắt hai người đỏ hoe, nước mắt giàn giụa. Lục Cẩn vốn thể nhược, sắc mặt tái nhợt, đứng đó như lung lay sắp đổ.
Lục Huấn đi tới, họ như tìm được chỗ dựa, Lục Hân nghẹn ngào gọi: "Anh cả."
Lục Huấn nhìn em trai và em gái đau buồn vì mất mẹ, chậm rãi đưa tay vỗ vai hai người. Sau đó anh dìu ông cụ Lục rõ ràng đang rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng gượng đến bên cạnh nghỉ ngơi, rồi cùng cảnh sát tìm hiểu tình hình.
Đêm qua Hách Viễn Hoa đến đồn cảnh sát tự thú, lúc đó trong đồn chỉ có hai cảnh sát trực ban, nghe thấy chuyện này liền thẩm vấn người suốt đêm, rồi đến nơi chôn xác để đào thi thể lên.
Chôn dưới đất bảy ngày, thi thể đã thối rữa bốc mùi, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái.
Giống như Hách Viễn Hoa khai báo, Hách Lệ Hoa sau khi mua phải thuốc diệt chuột giả, đầu độc Hách Viễn Hoa và Phạm Bao Lệ không thành, đã bị Phạm Bao Lệ dùng ghế ăn cơm trong nhà đập chết, đầu bị đập nát, mặt đầy máu thịt lẫn lộn.
Trước đó Lục Hân và Lục Cẩn đã cùng bố Lục đi xem, đúng là Hách Lệ Hoa. Hiện tại, hung thủ chính vẫn chưa sa lưới nhưng tòng phạm đã bị bắt, không có gì đáng ngờ, chứng cứ xác thực đã có thể kết án.
Lục Huấn nghe xong không nói gì, sau khi ký tên, anh nhờ Lê Hà Dương giúp gọi xe của nhà tang lễ, lại nhờ người đi mời người phụ trách mai táng đến hỗ trợ xử lý.
Người đã chết bảy ngày lại còn bị giết, phạm hung thần không thể trì hoãn, người được hỏa táng ngay trong buổi trưa, thầy cúng làm lễ xong thì tìm một mảnh đất nghĩa trang để chôn cất.
Hỏa táng và hạ táng cùng một ngày, đến bia mộ cũng không kịp chuẩn bị. Về phần người đưa tang, Lê Tinh đang mang thai, bên Cố Như cũng có tin vui, mọi người đều lo lắng phạm xung nên không để hai chị em dâu đi đưa, chỉ có người nhà họ Lục, Thẩm Phương Quỳnh và Lê Hà Dương giúp đào đất lấp mộ đi đưa.
Tang sự làm đơn giản, chỉ mất hai ngày là xong.
Có lẽ vì quá nhanh, cũng có thể do Hách Lệ Hoa trong năm qua đã làm quá nhiều chuyện xấu, nên mọi người cũng chỉ thổn thức trong thời gian ngắn.
Suốt cả tang lễ, chỉ có Lục Hân và Lục Cẩn là đau buồn nhất, Lục Hân khóc đến ngất xỉu khi Hách Lệ Hoa được hạ táng, Lục Cẩn thì lên cơn bệnh. Còn bố Lục từ đầu đến cuối im lặng, mọi người đều quen rồi, coi như ông ta không tồn tại.
Tang sự xong xuôi, mọi nghi thức kết thúc, lều bạt dựng dưới lầu đều được dỡ bỏ, trên lầu nhà họ Lục chỉ còn lại người trong gia đình. Bố Lục và ông cụ Lục đề nghị muốn chuyển về nhà.
Một năm nay ông ta sống bên ngoài rất khổ, bị Hách Lệ Hoa chèn ép đến không thở nổi, giờ Hách Lệ Hoa đã chết, trong lòng ông ta lại nảy sinh ý định. Ông ta nịnh nọt gọi ông cụ: "Bố, con thật sự biết sai rồi, một năm nay con đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ nợ nần bên ngoài con cũng đã ứng trước tiền lương trong nhà máy để trả, bố cho con dọn về đây được không?"
Bố Lục nói xong, lại nhìn Lục Hân và Lục Cẩn đang ngồi trên ghế sofa: "A Hân, A Cẩn đã không còn mẹ, con là bố của chúng, con cũng không yên tâm về chúng..."
Bố Lục nói những lời này rất chân thành, nhưng không có điểm nào phù hợp với hành động của ông ta trong hai ngày qua. Là một người chồng, ông ta không thể đưa vợ mình đoạn đường cuối cùng tử tế. Là một người cha, ông ta cũng không quan tâm, chăm sóc đến cảm xúc của hai đứa con. Lục Kim Xảo nhìn người anh trai hèn nhát của mình, hiếm khi cạn lời.
Ông cụ Lục không thèm liếc ông ta một cái, giơ gậy lên ném về phía ông ta: "Bây giờ mới biết là bố của chúng? Trước kia mày làm gì? Nếu không phải tại mày thì mọi chuyện có đến nước này không?"
"Trở về? Về đâu? Mơ mộng cái gì? Cút ngay cho tao!"
Ông cụ Lục cầm gậy quất tới tấp vào bố Lục, không hề nương tay. Bố Lục không chịu nổi, ôm đầu chạy loạn trong phòng khách, vừa chạy vừa gọi Lục Hân Lục Cẩn.
Lục Hân và Lục Cẩn ngồi trên ghế sofa, vành mắt đỏ hoe nhưng không nói một lời, gặp phải bố mẹ như vậy, họ còn có thể nói gì, căn bản không trông mong gì vào người cha này, chỉ lo ông ta chọc giận ông nội.
May mà Lục Huấn và Lộ Phóng vẫn chưa đi, hai người đứng dậy, mỗi người một bên kéo bố Lục ra ngoài.
Cánh cửa đóng sầm lại, không gian trở về yên tĩnh.
Lê Tinh và Cố Như nhìn nhau cùng thở phào nhẹ nhõm, trò hề cuối cùng cũng kết thúc, không cần lo lắng ông nội bị đau lưng nữa.
Ông cụ Lục đứng tại chỗ, chống gậy xuống đất nhìn về phía Lục Hân và Lục Cẩn: "Hân Hân, A Cẩn, mẹ các con đã mất rồi, bố của các con cũng chỉ có thể như vậy, các con coi như không có, đau buồn một thời gian là được, cuộc sống của mình vẫn phải tiếp tục."
Giọng ông cụ không được tốt, tuổi cũng đã cao, sức khỏe ngày càng yếu, chuyện của Hách Lệ Hoa xảy ra, ông lo lắng nhất là hai đứa cháu, nhưng lo lắng cũng không làm được gì, chỉ có thể nói vài lời.
May mà Lục Hân một năm nay đi Cảng Thành cũng đã trưởng thành hơn nhiều, giờ cũng coi như là người từng trải, cô ấy giơ tay lau nước mắt, đáp: "Con biết rồi ông nội, ông yên tâm, chúng con không sao, sẽ ổn thôi."
Lục Cẩn hơi chậm chạp, nhưng cũng đáp lại.
Ông cụ Lục cuối cùng cũng có chút vui mừng, không nói gì nữa, lại nhìn về phía cháu trai lớn. Hai ngày nay, mọi việc trong nhà đều do Lục Huấn sắp xếp, tối qua còn thức trắng đêm, lo lắng sức khỏe của cháu trai không chịu nổi, cháu dâu lại đang mang thai, nên bảo bọn họ về nghỉ ngơi sớm.
Lê Tinh quả thật lo lắng cho sức khỏe của Lục Huấn, hai ngày nay cô cơ bản đều nghỉ tạm trong phòng khách nhà họ Lục, thỉnh thoảng được Lục Kim Xảo dẫn đi gặp một vài người thân gần gũi của nhà họ Lục cũng cảm thấy hơi mệt, huống chi là Lục Huấn bận rộn từ đầu đến cuối.
Cô nghiêng đầu liếc anh, chú ý đến quầng thâm dưới mắt anh, cô đỡ bụng đứng lên, Lục Huấn vội vàng đỡ lấy cô.
"Vậy ông nội, chúng con về trước, ông nhớ giữ gìn sức khỏe ạ." Lê Tinh nói với ông cụ, sau đó an ủi Lục Hân và Lục Cẩn vài câu, nhờ Lục Kim Xảo chú ý trong nhà, có việc gì thì gọi điện cho họ, rồi mới cùng Lục Huấn rời đi.
Khi về đến khu biệt thự cổ thì đã hơn 10 giờ tối, Thẩm Phương Quỳnh và mọi người đã ăn cơm tối ở nhà họ Lục rồi về trước, lúc này đã tắm rửa xong xuôi, trong phòng khách chỉ có Lê Hà Dương đang nằm trên ghế sofa xem TV. Nghe thấy tiếng động trong sân, cậu đứng lên chạy ra ngoài:
"Cô út, dượng út, hai người về rồi ạ? Cô có đói không? Bà ngoại bảo mẹ con nấu chè, trong nồi còn nóng, con đi múc cho cô nhé?"
Lê Tinh hiện giờ mang thai nên đói rất nhanh, mỗi tối đều phải ăn khuya, trước kia cô chưa từng lo lắng về vóc dáng của mình, bây giờ mỗi ngày soi gương nhìn khuôn mặt có chút tròn trịa của mình, cảm thấy hơi lo lắng.
Nghe thấy hai chữ "chè", cô theo bản năng sờ mặt mình, cảm thấy lại tròn hơn không ít, cô giơ tay đóng cửa xe, có chút ủ rũ: "Tối nay không ăn nữa, sáng mai ăn vậy."
Lục Huấn đi theo xuống xe nhìn cô.
Lê Hà Dương không để ý, cậu cố ý ở phòng khách xem TV đợi đến giờ chính là vì chuyện này, nhưng cậu luôn nghe theo cô út, nghe vậy chỉ nói:
"Ồ, vậy được rồi, vậy con đi ngủ đây, hai người cũng chuẩn bị nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Tang sự của Hách Lệ Hoa bận rộn hai ngày, Lê Hà Dương cũng bận trước bận sau giúp đỡ hai ngày, cậu cũng mệt mỏi, ngày mai còn phải đến siêu thị sớm, nên phải đi ngủ sớm.
Lê Tinh cũng biết cháu trai vất vả, cô được Lục Huấn đỡ đi vào trong phòng, vừa đi vừa trả lời: "Ừ, đi ngủ đi, hai ngày nay cũng mệt mỏi rồi."
Nói chuyện vài câu, mọi người tách ra lên lầu. Trong phòng ngủ, đèn được bật, điều hòa được mở, Lê Tinh cởi áo khoác, thay đồ ngủ, Lục Huấn lúc này xuống lầu, bưng một bát chè đi lên.
Hà Lệ Quyên nấu chè có viên trôi nhỏ, còn rắc thêm vừng và hoa quế tươi được bảo quản trong tủ lạnh từ tháng Mười, chè vừa nấu xong tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào quyến rũ. Lê Tinh ngửi thấy mùi này, không tự chủ được nuốt nước bọt, ngay sau đó cô lại che mặt:
"Em không phải nói không ăn sao?"
Mặt cô che kín, nhưng đôi mắt lại không ngừng liếc nhìn bát chè.
Lục Huấn không nhịn được cười, anh đặt bát chè lên tủ đầu giường, kéo chiếc bàn gấp nhỏ bên cạnh ra, trải rộng, rồi kéo chiếc ghế bên bàn trang điểm lại gần, cười nói:
"Anh có chút đói bụng, nhưng một bát này anh ăn không hết, em giúp anh ăn trước hai miếng, còn lại anh ăn."
"..."
Từ khi mang thai, buổi tối cô không thể kiềm chế được việc thèm ăn khuya, thèm ăn quá mức nhưng lại sợ béo nên không dám ăn, anh nhận ra điều này nên luôn dùng chiêu này, để cô có thể giải tỏa cơn thèm ăn mà không ăn quá nhiều.
"Anh có cảm thấy em béo lên nhiều không? Mặt tròn vo rồi." Lê Tinh quả thật rất thèm, cô từ từ tiến lại, định cầm lấy thìa thì lại nhịn không được hỏi anh.
Hiện tại cô đã hơn tám tháng, gội đầu, tắm rửa đều không còn tiện lợi như trước, mái tóc xoăn dài ngang lưng của cô đã được cắt tỉa mỏng, chỉ còn dài đến cổ, giống như kiểu tóc lê hoa mà mọi người yêu thích, nhưng tóc cô trông mềm mại tự nhiên hơn, càng thêm đáng yêu.
Mặt cô quả thật tròn hơn một chút, khiến cho đôi mắt to dường như cũng tròn hơn, giống như viên ngọc đen lấp lánh, làn da lại càng đẹp hơn trước, trắng trẻo mềm mại, mịn màng như thể chỉ cần véo nhẹ là có thể chảy ra nước, khuôn mặt tròn, đôi mắt to kết hợp với mái tóc xoăn, tạo cho cô vẻ ngây thơ giống như một con búp bê tinh xảo, tùy ý làm một biểu cảm đều lộ ra vẻ sinh động đáng yêu.
Lục Huấn rất thích dáng vẻ này của cô, luôn nhịn không được muốn véo.
Anh giơ tay véo nhẹ một cái, cười nói: "Đây không gọi là béo, gọi là tròn đáng yêu, em phải trân trọng lúc này, nếu không đợi em sinh xong, hồi phục lại, muốn có khuôn mặt tròn nhỏ này cũng không có."
"Anh nói hồi phục dễ dàng quá nhỉ."
Lê Tinh bĩu môi, nhưng trong mắt lại có ý cười, tay cũng tự giác nhận lấy cái thìa anh đưa.
Nói ăn hai miếng thì cũng chỉ có thể ăn hai miếng.
Hiện tại em bé trong bụng cô đã được khoảng năm cân, khi sinh sẽ là sáu cân, cân nặng này vừa phải, nếu lớn hơn nữa thì sẽ khó sinh, Lục Huấn cũng biết, cho nên sau khi cô ăn hai miếng thì tự động nhận lấy cái thìa từ tay cô, mấy muỗng đã ăn hết phần còn lại trong bát, đến nước cũng không còn.
Chè đã ăn xong, trong phòng ngủ cũng đã ấm áp, hai người vào phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị xong xuôi, lên giường đã hơn 11 giờ. Lê Tinh đã buồn ngủ rũ rượi, một tay cô ôm cánh tay anh, một tay vu.ốt ve bụng, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lục Huấn nhìn cô ngủ say, cúi người hôn lên trán cô, giơ tay tắt đèn rồi cũng nằm xuống ngủ. Chỉ là giấc ngủ này, anh lại mơ một giấc mơ dài.
Giấc mơ này đối với anh không xa lạ, đêm Thường Hùng bị tử hình anh đã mơ thấy một lần. Đó là thế giới trong giấc mơ của Lê Tinh, về cái chết của anh.
Trong mộng, đêm tân hôn cô không có mơ thấy giấc mơ kia, cô không biết người nhà sắp gặp chuyện không may, anh cũng không biết, hai người hoàn toàn không hay biết gì, trải qua hơn hai tháng tân hôn hạnh phúc.
Nhưng thời gian hạnh phúc như vậy không kéo dài, năm 1991 là một năm gian nan, đau khổ nhất của họ.
Bắt đầu từ Lê Vạn Sơn, Lê Chí Quốc, chưa đến nửa năm, những người yêu thương cô trong nhà họ Lê lần lượt qua đời, cô suy sụp hoàn toàn sau khi nhận được những tin dữ liên tiếp.
Mỗi ngày cô đều hoảng loạn, nói chuyện với anh thường xuyên khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, khóc đến mức độ toàn thân cô co rút, cuộn tròn người lại cũng không thể giảm bớt nỗi đau khổ kia.
Anh ở bên cạnh nhìn mà tim đau như cắt, nhưng lại không biết phải làm gì để an ủi sự suy sụp bất lực của cô. Anh chỉ có thể không ngừng đưa cô đi mua sắm để giải sầu, cô thích nhất là mua sắm, chỉ có khi mua đồ cô mới không nghĩ đến những chuyện khác, mới không nhìn một món đồ mà nước mắt tuôn rơi.
Nhưng cuộc sống như vậy là không bình thường, là đau khổ, cả hai đều biết rõ, chỉ là không còn cách nào khác, họ chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Cuộc sống bệnh tật kéo dài, khiến một người vốn tự tin, hoạt bát trở nên mất tự tin và nhạy cảm. Cô rất muốn kiểm soát bản thân, nhưng không thể.
Một ngày mưa to, anh gọi điện cho cô nhưng không có người nghe, gọi điện thoại về nhà cũng không ai bắt máy, anh ý thức được có chuyện không ổn, vội vàng chạy về nhà, nhìn thấy cô đang cầm dao cạo râu không ngừng cứa vào cổ tay.
Máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ chiếc váy trắng của cô. Lục Huấn không biết trong giấc mơ lúc đó anh có cảm giác gì, chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, sắp vỡ ra của mình khi chạy về phía cô.
Cô tỉnh lại trên giường bệnh, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì thức đêm của anh, cô đưa tay sờ lên, câu đầu tiên nói là: "Giá như anh không cưới em thì tốt rồi."
Giá như anh không cưới em thì sẽ không mệt mỏi đau khổ như vậy, em cũng vậy. Người ta khi không có gì cả, cũng sẽ không còn lưu luyến gì với cuộc sống, có thể nhanh chóng được giải thoát.
Anh nghe thấy câu nói đó, hốc mắt càng đỏ hơn, nắm lấy tay cô, vừa hôn lên vừa cố gắng mỉm cười nói với cô: "Điều đó không thể, chỉ cần gặp em, thì không thể không cưới."
Cô nghe được câu nói đó, há miệng thở dốc, anh nhìn thấy mà trong lòng thắt lại, may mà cuối cùng cô không nói ra câu kia, giá như không gặp thì tốt rồi.
Họ đều biết rõ, họ không nỡ không gặp nhau.
Cô bệnh rất nặng, anh đưa cô đi khám bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng chỉ nói những lời sáo rỗng như ở bên cạnh quan tâm nhiều hơn, làm cho cô cảm thấy cuộc sống ấm áp thú vị, làm cho cô có sự lưu luyến, làm cho cô cảm nhận được rằng tuy cô đã mất đi người thân, nhưng vẫn còn rất nhiều người yêu thương cô.
Bầu bạn và quan tâm, anh đã cố gắng hết sức cho cô, thứ duy nhất anh không thể cho cô chính là những người thân đã mất của cô.
Người nhà, tình thân... Anh luôn không cảm thấy mình có những thứ này. Anh cũng luôn cảm thấy mình không quá cần, nhưng anh không cần, cô lại cần.
Anh cố gắng cho cô.
Anh bắt đầu thường xuyên tìm lý do đưa cô về nhà họ Lục ăn cơm, khi Hách Lệ Hoa buông bỏ công việc cố ý đến nhà thăm cô, anh cũng không ngăn cản.
Mà cô, vì đó là mẹ nuôi của anh, người thân của anh, nên cũng không từ chối đối phương đến nhà.
Anh nghĩ rằng người thân của cô không còn nhiều, anh muốn cho cô một không gian gia đình hòa thuận vui vẻ, chỉ cần Hách Lệ Hoa có thể tiếp tục diễn, cô có thể nhận được sự thỏa mãn từ tình thân, có thể vui vẻ, anh có thể không so đo quá khứ với bà ta.
Cô lại nghĩ, người nhà của anh không nhiều, cô đã không còn người nhà, không thể để anh cũng không có, cô muốn thay anh giữ gìn "người nhà" của anh.
Cô biết Hách Lệ Hoa và Lục Kim Xảo không hợp nhau, cũng biết Hách Lệ Hoa tham lam muốn cái này cái kia. Nhưng cô nghĩ chỉ là vài món đồ vật ngoài thân, vừa hay cô có, cho thì cho, chỉ cần trong nhà hòa thuận là được.
Cho nên hết lần này đến lần khác, chỉ cần yêu cầu của Hách Lệ Hoa không quá đáng, cô đều cố gắng đáp ứng.
Anh cũng biết những chuyện đó, nhưng chỉ cần Hách Lệ Hoa có thể mang lại giá trị cảm xúc cho cô, anh không quan tâm. Anh tin chắc rằng có anh ở đây, Hách Lệ Hoa sẽ không quá đáng.
Sự thật đúng là như vậy, Hách Lệ Hoa dù có tham lam thế nào, muốn này muốn nọ nhưng đều biết chừng mực, biết giới hạn của anh, bà ta không dám trực tiếp mở miệng đòi tiền anh.
Cũng chính điểm này đã khiến anh sơ suất điểm mấu chốt chết người, sơ suất rằng lòng tham của con người không có cách nào thỏa mãn được, bà ta không dám trực tiếp đòi tiền, nhưng lại có thể từ những nơi khác, bằng những cách khác để kiếm tiền.
Mà một khi xuất hiện tình huống này, bà ta liền biến thành con rắn độc trong tay kẻ khác, nhe nanh vuốt cắn anh một nhát chí mạng.
Anh đã sơ hở, vì thế sau khi nhận ra cái chết của người nhà họ Lê không phải là tai nạn, anh đã sắp xếp người bảo vệ cô, bảo vệ người nhà họ Lê, duy chỉ không sắp xếp người theo dõi người nhà họ Lục, theo dõi Hách Lệ Hoa.
Không có người theo dõi, anh cũng không biết Hách Lệ Hoa bán sữa bột độc bị lừa, trộm châu báu của cô đi bán, cuối cùng bị Thường Hùng nắm được điểm yếu, vào thời khắc quan trọng khi anh chuẩn bị báo thù cho người nhà họ Lê, đã giáng cho anh một đòn chí mạng.
Lê Thừa trước khi chết đã để lại thông tin quan trọng, khiến anh nhận ra cái chết của người nhà họ Lê không phải tai nạn, vì thế để báo thù cho người nhà họ Lê, anh đã liên kết với gia tộc ở Tây Bắc, bày binh bố trận suốt ba năm.
Để có thể thành công, anh giả vờ bất hòa với Phạm Trường Hải và Vũ Tiến, từ bỏ tất cả các dự án công trình mà anh và Thường Hùng vẫn luôn cạnh tranh, toàn bộ tinh lực tập trung vào khu mỏ bỏ hoang ở phương Bắc.
Bọn họ trước đó đã nhận được tin tức về tình hình hỗn loạn ở phương Bắc, để làm tê liệt Thường Hùng và những kẻ đứng sau gã, anh đã nắm lấy cơ hội cùng Kim Bưu kiếm được một khoản lớn ở phương Bắc.
Cùng lúc đó, gia tộc ở Tây Bắc cuối cùng cũng điều tra ra được kẻ đứng sau là Lý Cần, chỉ chờ thời cơ thích hợp để diệt trừ tận gốc.
Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, tình trạng của cô cũng đã có chuyển biến tốt, anh như nhìn thấy ánh bình minh.
Nhưng ngay lúc này, anh lại chết.
Chết vì một viên thuốc cảm.
Ngày 18 tháng 11 năm 1993, ngày anh ký hợp đồng cho dự án giành lại từ tay Thường Hùng, là sinh nhật của Hách Lệ Hoa.
Trước đây nhà họ Lục đều tổ chức tiệc tối, nhưng Hách Lệ Hoa nghe nói anh có tiệc tối, nên đã chuyển thời gian ăn cơm của cả nhà sang 11 giờ sáng.
Lúc đó quan hệ giữa họ và nhà họ Lục bên ngoài có vẻ rất tốt đẹp, sinh nhật Hách Lệ Hoa, Lê Tinh còn đặc biệt chuẩn bị bánh kem, anh không thể không đi nên đã dời công việc, cùng cô đến nhà họ Lục.
Hôm đó trên bàn ăn có rất nhiều món, trước mặt mỗi người còn có một bát canh gà ác.
Nhà họ Lục không thường nấu canh, bát canh gà ác đó cũng không phải Hách Lệ Hoa nấu, là Lê Tinh thấy anh gần đây thường xuyên thức đêm làm thêm giờ, muốn bồi bổ cho anh, nghe Hách Lệ Hoa nói gà ác hầm với dược liệu rất bổ dưỡng, nên đã nhờ Hách Lệ Hoa dạy cô hầm canh.
Cô không biết nấu cơm, nhưng vì anh mà hết lần này đến lần khác học nấu ăn, cô nấu canh cho anh, anh tự nhiên uống hết, đến cặn cũng không còn. Sau đó không lâu sau khi uống xong bát canh đó, anh cảm thấy không khỏe, cổ họng ngứa ngáy đau rát, chóng mặt ho khan, còn có chút nghẹt mũi giống như bị cảm.
Nhận thấy anh không khỏe, cô buông đũa xuống lo lắng hỏi anh làm sao. Anh không muốn làm cô lo lắng, vừa định nói không sao, lại không nhịn được cơn ho khan nơi cổ họng.
Mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, cô theo phản xạ hỏi: "Sao vậy? Bị cảm rồi sao? Tối qua anh vào phòng làm việc mấy tiếng rồi mới về ngủ? Có phải không chú ý nên bị cảm lạnh không?"
Mất đi quá nhiều người thân, cô không thể mất anh, chỉ nghe thấy một tiếng ho khan của anh, cô đã hoảng loạn lo lắng đến không biết phải làm sao, cô không ngừng sờ trán anh, muốn đưa anh đi bệnh viện.
Nhưng anh còn có hợp đồng phải ký vào buổi chiều, còn chuẩn bị một món quà lớn cho Thường Hùng nên không thể nghe theo cô, anh cảm thấy khó xử, liền gỡ tay cô xuống nói: "Không sao, chỉ là ho khan một chút, có thể là hơi cảm mạo, lát nữa anh mua thuốc cảm uống là không sao."
Hách Lệ Hoa lúc này lên tiếng: "Trong nhà có thuốc cảm, tôi đi lấy."
Nghe thấy có thuốc cảm, cô không còn cuống quýt nữa, Hách Lệ Hoa đi lấy thuốc, cô đi rót nước cho anh uống thuốc.
Cứ như vậy, không hề khiến ai nghi ngờ, một viên thuốc độc bọc hai lớp vỏ đã vào dạ dày anh.
3 giờ 30 phút chiều, anh chết bất đắc kỳ tử tại hiện trường ký hợp đồng, vào đúng khoảnh khắc anh đặt bút ký tên lên văn kiện.
Danh Sách Chương: