Chương 1017: Ghét bỏ tôi sao?
Nguyệt tuy rằng không ngủ với cô thì dường như cũng không có khuyết điểm nào khác.
Còn người đàn ông này lại thích hút chích, chơi gái, cờ bạc. Đã thua tiền còn về nhà bạo hành cô. Trước kia quả thật cô có mắt như mù mới gả cho anh ta.
“Anh còn quay lại đây để làm gì?” Giọng nói chất vấn của cô lạnh như băng.
Cánh tay đàn ông cứng như thép mà nâng cảm cô lên, hung tợn nói: “Thu Liên, cô đây là đang ghét bỏ tôi đã từng ngồi tù sao?”
Người đàn ông cực kỳ phẫn nộ đẩy cô lên bờ tường của khu chung cư, thô lỗ áp sát thân thể lên: “Nói, không phải cô thích loại đàn ông hoang dã cô nhặt về đè lên người cô sao?”
Thu Liên không nói gì, người đàn ông cực kỳ phẫn nộ, cái đó cuồn cuộn gồ lên trên Váy CÔ.
Thu Liên hạ giọng nổi giận mắng: “Anh điên rồi, đây là nơi nào? Vậy mà anh cũng dám…”
“Tôi muốn “làm” người đàn bà của mình, có vấn đề gì sao?”
Sau khi trận vận động nào đó kết thúc, Thu Liên xụi lơ năm trên người anh.
Người đàn ông nhéo nhéo gương mặt trằng nõn của cô, biểu tình cực kỳ thỏa mãn: “Thu Liên, cô chỉ có thể là của t mặc kệ chuyện cô có phải đã động tình với cái tên đẹp trai kia rồi không. Nhưng hiện tại tôi đã trở về, cô phải lập tức đoạn tuyệt quan hệ với anh ta. Tôi muốn dẫn cô đi.”
Thu Liên không muốn sống cùng với tên đàn ông này. Có điều cô cũng hiểu rõ cô với Nguyệt sống cùng nhau chính là danh bất chính ngôn bất thuận. Cô sợ đàn ông này sẽ lấy đi những tháng ngày yên ổn cô khó khăn lắm trộm về được vì thế cô lại động tâm.
“A Kha, tam thời tôi không thể đi theo anh. Sau khi tôi nhặt Nguyệt về, những năm.
gần đây tôi trải qua ngàn vạn khó khăn cùng anh ta, thật vất vả lắm mới khiến anh ta có chút tình cảm với tôi. Hiện tại anh ta có thể kiếm được rất nhiều tiền, có thể kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền. Nếu hiện tại tôi rời khỏi anh ta chẳng phải sẽ chịu thiệt rất lớn sao.”
‘Gã đàn ông giận hờn: “Ở cái làng chài này ai chẳng nói thằng đó là một tên phế vật không thể kiếm tiền. Có điều nghe nói bộ dạng tên phế vật kia rất có khí phách. Có không ít ngôi sao lớn nhan sắc còn không bằng anh ta. Thu Liên, không phải cô đã động tình với nó rồi chứ?”
“Cô có can đảm phản bội tôi, tôi tuyệt đối không để cô sống tốt.”
Thu Liên đã bị anh hành đến sợ vì thế nhanh chóng nói: “Tôi không thích anh ta.
“Chuyện này là thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Nếu không trong ba năm này sao tôi không sinh thêm cho Hổ Tử một anh trai hay em gái chứ?”
‘Gã đàn ông nghe vậy thì tức giận cũng tiêu tan đi không ít.
Thu Liên nhanh chóng lấy tấm thẻ tín dụng mà Nguyệt đưa cho cô đưa cho anh coi như là tiêu tiền trừ tài nói: “Đây là tiền mà anh ta kiếm được, bên trong có đến mấy trăm triệu đó. Anh nhanh cầm lấy rồi chạy đi.”
Lại dặn dò nói: “Chuyện tình của hai ta ngàn vạn lần không được để anh ta phát hiện. Anh ta là người kiêu ngạo. Nếu như để anh ta phát hiện chuyện tình cảm của chúng ta thì nhất định anh ta sẽ ly hôn với tôi. Đết lúc đó chúng ta không những không có tiền cũng chỉ còn cách quay về làng chài chịu khổ”
Người đàn ông nghe cô nói Nguyệt có thể kiếm được rất nhiều tiền thì đáy mắt tràn ra vẻ tham lam.
Đoạt lấy tấm thẻ tín dụng từ tay Thu Liên, nhéo nhéo cái mũi của cô nói: “Tốt nhất thì cô không nên gạt tôi. Nếu trong thẻ không có tiền thì xem sau này tôi trừng phạt cô như thế nào.”
Thu Liên nói: “Anh đi nhanh đi, anh ta sắp quay lại rồi. Bị anh ta nhìn thấy thì chúng ta xong đời. Chờ sau này tôi nhận được tiền, có thể khiến những ngày tháng của hai ta trở nên tốt hơn tôi liền rời khỏi anh ta.”
Gã đàn ông liền cầm thẻ rời đi.
Thu Liên vỗ vỗ bộ ngực, thở ra một hơi.
Nhanh chóng ôm Hổ Tử rời khỏi.
Chiến Hàn Quân vừa về đến nhà liền nhìn thấy Thu Liên ôm Hổ Tử ảm đạm rơi Ì Trong lòng Chiến Hàn Quân hơi trầm xuống, nhanh chóng chạy lại.
“Làm sao vậy?”
Thu Liên nâng gương mặt đầy nước mắt vẻ mặt cực kỳ thương tâm nói: “Chồng, xin lỗi anh, hôm nay lúc em đi mua đồ ăn, không cẩn thận để người ta trộm mất thẻ ngân hàng rì Nghĩ đến bên trong có nhiều tiền như vậy, là tiền anh cực kỳ khổ cực kiếm về được.
Thu Liên đã chuẩn bị tâm lý bị đánh, bị mắng.
Khẩn trương trong lòng Chiến Hàn Quân bị tiêu trừ, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Rớt thì rớt.
Chỉ cần mẹ con hai người bình an là tốt rồi: Thu Liên giật mình chết lặng tại chỗ, có chút không dám đối mặt với anh.
“Anh không trách em sao?” Cô có chút khó mà tin được nói Chiến Hàn Quân một bên ôm cô vào trong phòng ngủ, một bên trả lời cô: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân. Hơn nữa, nếu làm rơi thì có thể làm giấy báo mất”
Anh đem cuốn “The Matrix” cẩn thận đặt trên bàn ngủ nơi đầu giường, sau đó lấy điện thoại gọi cho ngân hàng báo mất.
Chỉ là vận anh cực kỳ xui xẻo, nhân viên báo với anh số tiền bên trong đã bị rút hết toàn bộ.