Chương 810: Mẹ không cần thiên vị con
Thanh An ngay lập tức im lặng, không lên tiếng.
Thôi Như An cũng chẳng có mặt mũi nào đi so đo với một đứa trẻ, cô ta xị mặt, không vui nói: “Giờ cơm tối cũng đã qua rồi, sao còn chưa nấu cơm nhỉ?”
Bà Nghiêm và Đào Bảo Ngọc bận giữ Linh Trang lại nên còn chưa kịp nấu cơm, nghe thấy Thôi Như An giục cơm, hai người đều vội vàng cúi đầu chạy xuống bếp.
Nhưng Linh Trang mỗi tay kéo một người lại, cô tuyên bố: “Bố, mẹ con lớn tuổi rồi, cơ thể không khỏe, mỗi ngày ba bữa cơm như vậy công việc rất nặng nhọc. Trong nhà không nuôi kẻ nhàn rỗi, công việc bếp núc này nên thay phiên nhau làm”
Thôi Như An nhìn xuống đôi bàn tay được chăm sóc trắng nõn nà của mình, vừa nghĩ tới chuyện phải xuống bếp chạm và mấy thứ đồ dầu mỡ, bẩn thỉu kia vội làm nũng với Nghiêm Chính: “Anh, không phải anh không biết, việc bếp núc này em không biết làm”
Nghiêm Linh Trang không hề thỏa hiệp nói: “Những người trong nhà này có ai không phải xuất thân từ gia đình giàu có, gia thế.
Nếu nhà họ Nghiêm đã sắp phá sản rồi, vậy chúng ta với người nghèo có gì khác biệt?
Nếu như cô vẫn muốn sống trong cảnh giàu có, không tỉnh lại được vậy thì tốt nhất là cả đời cũng đừng tỉnh lại nữa.”
Mặt Thôi Như An xám xịt bởi cô ta cũng không phải sinh gia trong gia đình giàu có, cuộc sống đầu đường xó chợ khi bé đã khiến cô ta phải chịu rất nhiều khổ cực. Sau khi bám được Nghiêm Chính, cô ta mới từ từ được trải qua cuộc sống của một phu nhân nhà giàu.
Nhưng cô ta tự tin rằng Nghiêm Linh Trang, một cô gái sống trong nhung lụa cũng chỉ được cái mồm mà thôi, nếu để cô xuống bếp, chỉ sợ rằng còn không bãng cô ta.
Cô ta không có ý tốt nói: “Được thôi, chỉ cần cô có thể làm gương, tôi không thành vấn đề”
Nghiêm Linh Trang lấy tạp dề từ trong tay mẹ, nhanh nhẹn mặc vào người: “Được, tối nay tôi sẽ làm. Tối mai tới lượt cô.”
Bé Thanh Tùng hoan hô: “Yeah, lại có thể giúp mẹ nấu cơm rồi”
Thôi Như An thấy Nghiêm Linh Trang tràn đày tự tin thì xì một tiếng, nói: “Chờ cô làm xong rồi hãy nói”
Bà Nghiêm và Đàm Bảo Ngọc muốn vào phụ giúp một tay nhưng lại bị Nghiêm Linh Trang đẩy ra: “Mẹ, chị dâu, hôm nay hai người nghỉ ngơi đi, để con làm”
“Con có thể làm không?” Bà Nghiêm vô cùng nghi ngờ con gái mình. Trong trí nhớ của bà, con gái yêu dấu của bà chưa từng làm việc nhà.
Nghiêm Linh Trang nói: “Được hay không, mẹ cứ đợi rồi sẽ _ Ba đứa bé đáng yêu tiến vào phòng bếp, giúp mẹ nặn bột.
Thanh An chợt bĩu môi, rất không vui mà hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ lại tha thứ cho ông ngoại? Ông ngoại đánh mẹ, con ghét ông ngoại”
Nghiêm Linh Trang ngồi xổm xuống trước mặt Thanh An, dịu dàng nói: “Người làm bố làm mẹ, không thể xử lý mọi việc công bãng. Ông ngoại thiên vị dì, có lẽ vì ông cảm thấy dì rất yếu đuối nên càng cần ông che chở.”
Chiến Quốc Việt nhanh trí nói: “Mẹ, sau này mẹ không cần thiên vị con.”
Lời trên mặt chữ, cậu không phải người yếu ớt.
Bé Thanh Tùng không cam tâm tụt lại phía sau: “Con cũng không cần mẹ thiên vị con”
Thanh An cao hứng ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi, các anh đều không muốn mẹ thiên vị các anh. Vậy sau này mẹ cứ thiên vị con đi”
Linh Trang không biết nên khóc hay nên cười.
Vườn hoa Nhật Lịch.
Chiến Hàn Quân nắm chặt điện thoại trong tay tới mức điện thoại nóng lên.
Vừa rồi, Chiến Quốc Việt gọi điện cho anh, hấp tấp nói: Bọn họ không có chỗ ở.
Những lời này có ý gì?
Chẳng lẽ anh thu mua biệt thự của Nghiêm Chính nên bọn họ vô sỉ, chen ngay đến đại viện nhà họ Nghiêm?
Thậm chí đổi khách thành chủ? Muốn đuổi Linh Trang đi?
Dù anh biết nếu gọi cuộc điện thoại này thì sẽ rất không ổn nhưng Chiến Hàn Quân không nhịn được đau khổ trong lòng, cuối cùng anh vẫn quyết định gọi cho Nghiêm Linh Trang.