Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1389: Còn có chúng em

Linh Trang kích động nói: “Chị cả, chị còn có chúng em, chúng em vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của chị”

Tranh Ngọc nẵm chặt tay Linh Trang, nói “Em gái, chị rất cảm kích em, em tựa như một thân cây, chị giống như là chim sống ở trên thân cây của em, em làm chị cảm thấy yên tâm.”

“Nhưng, đứa ngốc này, chuyện gì em cũng suy nghĩ cho chúng ta. Em có nghĩ tới hay không, thân thể chị cả không tốt, nếu ngày nào đó chị qua đời, đứa bé này sẽ do em gánh vác.”

“Mà chị cũng không hy vọng em vì đứa bé này mà đối địch với Mạt Thế. Để cho em thật vất vả mới có được cuộc sống an bình lại lâm vào cảnh mưa gió máu tanh. Cho nên, nếu anh ta muốn, chị sẽ đưa cho anh ta.”

Linh Trang im lặng.

Mẹ con chia lìa, sao mà tàn nhãn.

Linh Trang không muốn chị cả lặp lại bi kịch của cô, sau một hồi trầm ngâm, Linh Trang bỗng nhiên chăm chú hỏi chị cả: “Chị cả, chị nguyện ý đi cùng với anh ta sao?”

Trên mặt của Tranh Ngọc toát ra vẻ thần thờ: “Dạng đàn ông như anh ta, lòng dạ cao, gia thế tốt, chị vẫn luôn ngước nhìn, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời đồng thời xuất hiện với anh ta.”

Linh Trang nói: “Chị cả, anh ta học thức uyên bác, có tình có nghĩa, vẫn có thể xem là một bến đậu tốt. Nếu hai người có thể bên nhau, đứa bé sẽ có gia đình ấm áp. Chị nên vì mình, vì đứa bé, mà dũng cảm đi thử một lần.

Tranh Ngọc ngẩn ngơ.

Cô ấy nhớ lại lần đầu tiên mình và Trại nhà họ Dư gặp mặt, khi đó, cô ấy cõng Linh Trang hôn mê bất tỉnh, dọc theo đường đi lảo đảo không biết ngã sấp xuống bao nhiêu lần. Một lần cuối cùng, cô ấy ngã sấp xuống ở trong vũng bùn, làm gì cũng không leo lên được.

Khi đó cô ấy rất sợ hãi, cô ấy sợ bởi vì cô ấy vô dụng mà gây họa tới Linh Trang.

May mà Dư Nhân xuất hiện, anh ta giống như một vệt sáng, nhận lấy Linh Trang từ trên lưng cô ấy. Anh ta thích Linh Trang, cho nên đương nhiên sẽ trợ giúp Linh Trang.

Nhưng cô ấy không nghĩ tới, anh ta lại vươn tay với cô ấy và cứu cô ấy khỏi vũng lầy.

Dư Nhân đại khái không biết, việc thiện này của anh ta đã cho Tranh Ngọc tuyệt vọng một ánh sáng ước ao, làm cho từ nay về sau trong lòng Tranh Ngọc in dấu bóng dáng của anh ta.

Cho dù sau này nghe nói anh ta tiêu diệt nhà họ Chiến, cô ấy vẫn không tin anh ta là tên côn đồ tội ác tày trời.

Ánh mắt Tranh Ngọc kiên định nói: “Chị không hy vọng con mình phải sống một cuộc.

sống vĩnh viên không có nhà như chị. Linh Trang, chỉ cần có thể thay đổi tương lai của con, người làm mẹ là chị đây sẵn sàng loại bỏ sự rụt rè và dũng cảm để chiến đấu cho con một lần”

Linh Trang nói: “Chị cả, nếu chị đã nói như vậy rồi, em sẽ cố gắng hết sức để đấu tranh vì một tương lai tươi đẹp cho chị và con chị”

Tranh Ngọc cảm kích nằm tay Linh Trang: “Em gái, em lại phí tâm cho chị”

Chiến Quốc Việt ở một bên nghe trộm nửa ngày, Bé Tùng mới tỉnh ngộ: Thì ra người mang thai không phải mẹ, mà là dì Ngọc!

Tin tức này làm cho nhóc tinh quái Bé Tùng cảm thấy thật bất ngờ, cậu len lén kéo ống tay áo Chiến Quốc Việt, lặng lẽ hỏi: “Đứa bé trong bụng dì Ngọc là của ai?”

Chiến Quốc Việt thở dài, nói: “Dư Nhân”

Bé Tùng nhất thời nằm chặt nằm tay bực tức nói: “Em thiến anh ta.”

Chiến Quốc Việt im lặng lườm cậu, trịnh trọng cảnh cáo nói: “Anh ta sắp là chú của chúng ta rồi. Em thiến anh ta, mẹ là người thứ nhất không tha cho em”

Bé Tùng quyệt miệng: “Tiện cho tên trăng hoa kia quá”

Sau khi mấy người Linh Trang về đến nhà, Linh Trang tuyên bố một tin long trời lở đất với mọi người: “Chúng ta lại lên đỉnh Núi Châu Phong một lần nữa”

Nghiêm Mặc Hàn vừa uống nước trà vào trong miệng phun ra ngoài: “Lên Núi Châu Phong? Không phải chứ? Núi Châu Phong lạnh như vậy, đường cũng không tiện đi, càng quan trọng hơn người ở đó cũng không dễ trêu chọc. Lần trước chúng ta chịu thiệt thòi lớn như thế, còn chưa nhận được bài học sao?”

Chiến Hàn Quân sâu xa mà nhìn Linh Trang và Tranh Ngọc. Hai người đều tay chân luống cuống. Cho dù giọng Linh Trang rất kiên quyết khi nói lên Núi Châu Phong, nhưng hai tay của cô bất an vuốt ở trước bụng dưới, bán đứng sự lo lắng của cô.

So với Nghiêm Mặc Hàn, Chiến Hàn Quân càng không thích lên đỉnh Núi Châu Phong hơn. Bởi vì nơi đó có Dư Nhân nhìn chäm chằm vào bà xã.

Nhưng Linh Trang quyết định như vậy, cũng không phải hành động theo cảm tình.

Mà ngoại trừ đồng ý thì anh còn có thể làm thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK