Chương 1097: Hi vọng anh sẽ không để lại nuối tiếc cho bản thân
Chiến Hàn Quân cầm bông hoa hướng dương vẻ mặt nghi hoặc, “Hoa này, là tôi tặng cô sao?”
Hoa hướng dương kim cương tượng trưng cho hạnh phúc vĩnh cửu.
Anh đã từng dành cho cô những lời chúc phúc ấm áp như vậy, trong lòng lẽ nào là đã từng yêu cô sao?
Nghiêm Linh Trang hờn dỗi, im lặng suốt quãng đường.
Bà cả bật khóc, “Hiểu Như. Tại sao con lại tự coi nhẹ mình. Tuy rằng con là kết quả của mối quan hệ bất chính giữa mẹ và người đàn ông khác. Nhưng bố của con cũng là một nhân vật có máu mặt.”
‘Vẻ khao khát lại hiện lên trong mắt Nghiêm Hiểu Như, “Ông ta là ai?”
Bà cả nói: “Ông ấy là người cầm quyền của nhà họ Bạch, Bạch Thư Ốc”
Nghiêm Hiểu Như chưa bao giờ nghe đến cái tên này trong Bạch Thị, cô ta không khỏi thất vọng nói: “Bạch Thư Ốc ? Haha, ngay cả Bạch Thư Hoàng cũng đã trở thành đĩ vãng, càng huống chỉ là Bạch Thư Ốc?
Bạch Thị của ngày hôm nay, đã đội lên đầu cái mác của Á Châu rồi, uy phong từ lâu đã không còn được như trước nữa. Hơn nữa, người nằm quyền hiện tại đã chuyển sang cho thế hệ trẻ trong nhà họ, ông ta còn có thể giữ vai vế gì chứ? “
Bà cả nói: “Vậy là cháu không biết rồi.
Bạch Thư Hoàng là chú của cháu. Mặc dù ở ngoài nhìn vào ông ta chính là người quản lý Bạch Thị, nhưng người thực sự có thể làm chủ Bạch Thị vẫn là Bạch Thư Ốc”
Nghiêm Hiểu Như lộ ra vẻ nghỉ hoặc, “Thật sao?”
Bà cả nói: “Trên người ông ấy có bệnh không tiện nói ra, cho nên không tiện ra mặt.”
Sau khi Quan Minh Vũ đưa Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân đến vườn hoa Nhật Lịch, Nghiêm Linh Trang kéo Chiến Hàn Quân vào nhà, sau đó gỡ còng của mình ra, rồi còng lên cột ở đầu giường Chiến Hàn Quân ngồi ở mép giường tức giận nhìn cô, “Cái tính khí chị đại này của cô có phải là nên sửa đổi đi không?”
Nghiêm Linh Trang không khách khí nói: “Tôi quen rồi, không đổi được”
Chiến Hàn Quân: “… “
“Ở trước mặt nhiều người như vậy khiến mẹ tôi khó xử, tôi cũng phải làm quen sao?”
Nghiêm Linh Trang cười đắc thẳng, “Anh có biết làm thế nào mà tôi biết được vụ bê bối của mẹ anh không?”
Chiến Hàn Quân nhìn cô đầy tò mò. “Dù sao cũng không liên quan đến tôi đúng chứ?”
Nghiêm Linh Trang gật đầu, “Đoán đúng rồi, chứng cứ vụ bê bối của mẹ anh tư thông với nhà họ Bạch, chính là anh đã tặng cho tôi.”
Chiến Hàn Quân sắc mặt co quắp, tự giễu cười: “Tôi trước đây làm sao có thể hồ đồ đến như vậy chứ?”
Nghiêm Linh Trang phẩy tay áo rời đi “Này!” Chiến Hàn Quân gọi cô lại, làm chiếc còng vang lên tiếng leng keng.
“Tôi muốn đi vệ sinh.
Nghiêm Linh Trang quay lại, mở khóa còng và kéo anh vào phòng tắm.
Còng quá ngắn, anh đứng ở bên toilet, còn Nghiêm Linh Trang lại đứng trước mặt anh.
Chiến Hàn Quân sắc mặt còn khó coi hơn cả khi táo bón, nhìn cô không nói nên lời, “Cô nhìn tôi thế này, tôi làm sao giải quyết được?”
Nghiêm Linh Trang chế giễu anh, “Già mồm cãi lý”
Sau đó quay lưng lại, Chiến Hàn Quân giơ tay định làm cho Nghiêm Linh Trang giật mình nhưng đột nhiên nghe thấy Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi biết anh mất trí nhớ, không nhớ được rất nhiều chuyện, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một câu, người anh tin tưởng không chắc chắn là đáng tin, còn người anh ghét không chắc chắn là thực sự đáng ghét. Đợi khi anh khôi phục trí nhớ, tôi hy vọng anh sẽ không để lại tiếc nuối cho bản thân. “