Chương 409:
Bước ra khỏi biệt thự Hương Đỉnh nhìn con đường đổ nhựa ướt đảm nước, Lạc Thanh Du nhìn xuống chiếc váy dài của mình, cảm thấy hơi phiền não.
Chiến Hàn Quân bước đến bên cô và ngồi xổm xuống. “Lại đây, tôi cống em.”
Lạc Thanh Du thần thờ.
Lễ phục tuy rất quan trọng, nhưng không phải ai cũng có thể xâm phạm đến tấm lưng quý báu của Chiến gia đây!
“Ngài Quân, tôi vẫn tự mình đi được” Lạc Thanh Du vén váy lên, lộ ra bắp chân mịn màng.
“Lên đi” Nhiệt độ trong giọng nói của anh đột nhiên giảm xuống.
Lạc Thanh Du bực bội, dây thần kinh của tên này bị gắn nhầm chỗ nào à? Sao phong cách hành động của anh ta càng lúc càng khiến người ta khó nằm bắt?
Lạc Thanh Du từ từ trèo lên vai anh, nhưng không biết đặt hai tay vào đâu. Khi Chiến Hàn Quân đứng dậy, cô bị mất thăng bằng “Ôm tôi” Chiến Hàn Quân ra lệnh.
Lạc Thanh Du đặt hai tay cẩn thận lên vai anh.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ vest rất chỉnh tề, áo sơ mi màu xanh lam, thắt cà vạt màu xám, hàng cúc được cài tỉ mỉ ở phía trên, một bộ vest đen phiên bản giới hạn được làm thủ công.
Rõ ràng đây là bộ vest thường thấy nhất của anh, nhưng hôm nạy lại mặc vô cùng nghiêm cẩn, giống như đang vội vã đến tham dự hôn lễ của chính mình vậy.
Lạc Thanh Du thầm nghĩ, người vợ của bảo bối chí tôn không gì không thể này đời người chỉ có duy nhất một lần, cơ hội trời ban này nhất định không để cô lãng phí.
Vì vậy, cô được voi đòi tiên, chậm rãi đưa tay lên một chút, cuối cùng đơn giản vòng qua cổ anh.
Chân mày của Chiến Hàn Quân như đang mỉm cười, tâm tư của thiếu nữ hoài xuân này thật là dễ đoán.
Con đường từ biệt thự Hương Đỉnh đến hội trường không dài cũng không ngắn.
Sau khi băng qua con đường đổ nhựa, mặt đường rộng và có độ hơi dốc nên đã thuận lợi giải quyết được vấn đề tụ nước, mặt đường trở nên vô cùng sạch sẽ.
“Ngài Quân, thả tôi xuống đi” Lạc Thanh Du không dám tham luyến tấm lưng của anh nữa, cảm thấy có được quá nhiều từ trên người anh, sẽ bị anh tịch thu lại càng nhiều hơn Chiến Hàn Quân phớt lờ cô.
“Ngài Quân, cẩn thận cái eo của anh!”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, đôi lông mày tuấn tú cau lại.
“Em chê tôi già à?”
Lạc Thanh Du dở khóc dở cười: “Ngài Quân chính trực phong nhã hào hoạ, lại thuộc nhóm người ba cao, cho dù tuổi có lớn một chút, cũng không ảnh hưởng đến những người phụ nữ từ mười đến bảy mươi tuổi say mê anh đâu.
Chiến Hàn Quân lạnh lùng chỉnh lại lời cô: “Ba cao của tôi vô t cô ngồi xuống đất, cùng bình thường. Cơ thể của tôi rất khỏe mạnh!”
Lạc Thanh Du chế nhạo cười nói: “Ngài Quân, ba cao ở đây không phải nói là cao huyết áp, mỡ máu cao, đường huyết cao.”
“Vậy đó là gì?”
“Là chỉ anh có trị số nhan sắc cao, IQ cao và số tiền trong tài khoản cũng cao nữa”
Chiến Hàn Quân như chết lặng.
Lạc Thanh Du cười nói: “Ngài Quân, chẳng trách anh nghe không hiểu, cái ba cao mới này là cách nói của giới trẻ…
Còn chưa kịp nói xong, Chiến Hàn Quân đã lạnh lùng quay mặt bỏ đi.
Rõ ràng là đang chê anh già!
“Này, ngài Quân, sao anh lại đi rồi?” Lạc Thanh Du chạy theo Chiến Hàn Quân sải bước về phía trước, Lạc Thanh Du lon ton theo phía sau. Chiến Hàn Quân bước nhanh nhưng vẫn giữ được đáng vẻ tao nhã, còn Lạc Thanh Du lại mệt đến mức thở không ra hơi.
“Ức hiếp tôi chân ngắn sao?” Chạy được một lúc, thật sự chạy không nổi nữa, Lạc Thanh Du mới dừng lại Chiến Hàn Quân quay lại nói: “Mệt rồi sao?”
Lạc Thanh Du gật đầu.
“Chức năng cơ thể bị lão hóa, đang chờ cải thiện”
Lạc Thanh Du kinh hãi nhìn anh: “Ngài Quân, tôi mới có hai mươi sáu tuổi!”
Khóe môi Chiến Hàn Quân khẽ nhếch lên: “Vậy thì làm sao? Thực tế chứng minh, chức năng của cơ thể không nhất định có liên quan đến tuổi tác”
Lạc Thanh Du nuốt nước bọt: “Vậy làm sao tôi mới trẻ mãi không già?”
“Nói ít hơn, vận động nhiều hơn”
“Anh chê tôi nói nhiều à?” Lạc Thanh Du xù lông lên.
“Trước mặt tôi, còn tạm.”
Lạc Thanh Du nghỉ hoặc nhìn Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân, không phải anh đang báo thù việc tôi nói anh già đấy chứ?”
Bị vạch trần chân tướng, sắc mặt Chiến Hàn Quân hơi xịu xuống, xoay người bỏ đi.