Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1341: Tôi muốn ông chết

Cậu ta ở quân tình điện hai năm, chăm chỉ luyện tập hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, thân thủ của cậu ta vượt qua tất cả các đặc công, nhưng cậu ta vẫn không muốn gia nhập quân tình điện.

Bởi vì cậu ta khao khát được về nhà.

Nhưng năm thứ ba ở quân tình điện, có lẽ bởi vì chờ đợi quá lâu mà không nhận được bất kỳ phản hồi gì, hy vọng về nhà ngày càng trở nên mờ nhạt, cậu ta nghĩ, có lẽ nhà của anh đã không còn nữa rồi.

Dù sao mấy năm nay ở quân tình điện, cậu ta nghe được nhiều nhất chính là những hành vi tàn ác của Mạt Thế. Mạt Thế tàn sát hàng loạt người dân trong thành và chỉ có một nguyên tắc đó là: Diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Cậu ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Sau đó, anh đã chọn đi một mình trên con đường trả thù.

Cậu ta gia nhập quân tình điện.

Cậu ta cho răng trái tim mình đã lạnh như sắt đá, cho dù ở trước mặt tình thân, cậu ta cũng sẽ lạnh lùng vô tình.

Tuy nhiên, chỉ là một cô gái giống với bảo bối Thanh An, liền khiến cậu ta tan rã.

Cậu ta cảm thấy rằng mình cần phải hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt và sau đó trở về quân tình điện. Chỉ cần bị cô lập với thế giới bên ngoài, suy nghĩ của anh sẽ không còn lung lay nữa.

Núi Châu Phong, hang động vách đá.

Cả người Dư Nhân ngập trong nước, cơ thể giống như sắt thép đúc ra, ở dưới sự tích tụ nước, lạnh giá, đói khát hoành hành, dân dần bị xâm nhập khiến toàn thân bị tàn phá.

Dư Nhân bị bệnh rồi.

Khi người thanh niên hung ác trở về hang động, liền nhìn thấy Dư Nhân toàn thân run rẩy như một sợi dây.

Người thanh niên rút chiếc tất trong miệng anh ta ra, giọng nói tà ác quanh quẩn bên tai Dư Nhân: “Dư Nhân, ông cảm thấy thế nào hả?”

Dư Nhân lạnh đến mức cả người run rẩy, nói chuyện cũng không dễ dàng.

“Mày… Rốt cuộc… Muốn làm gì hả?”

Người thanh niên thăm dò Dư Nhân: “Tôi muốn làm gì à? tôi muốn Ông chết. Nhưng trước khi ông chết, ông phải nói cho tôi biết, chín tấm bản đồ đó ở đâu?”

“Ha ha…” Dư Nhân cười nhạo: “Tao không biết nó ở đâu, có giỏi thì mày giết tao luôn đi.

Người thanh niên hiển nhiên không tin lời cậu ta nói: “Không nói à, không sao. Tôi có hàng trăm cách để ông phải mở miệng. “

Anh ta giơ tay Dư Nhân lên, cứng rắn tháo móng tay của anh ta ra.

Dư Nhân đau đến mức kêu gào cực kỳ bi thảm: “AI”

Người thanh niên dữ tợn cười lạnh lùng nói: “Đau sao?”

Đây chính là báo ứng của Dư Nhân vì đã hại chết người nhà của cậu ta.

Nỗi đau cắt da cắt thịt mà cậu ta đã từng phải nếm trải, anh ta sẽ trả lại gấp bội.

“Hừ, đau thì sao? Tao vẫn sẽ không cho mày biết chín tấm bản đồ đó ở đâu đâu.” Dư Nhân rất có khí phách nói.

Tâm tư người thanh niên xoay chuyển: “Tôi sẽ khiến ông phải nói ra. “

Cậu ta bổng nhiên cởi sợi dây chuyền trên cổ ra, lắc lư trước mắt Dư Nhân.

“Thuật thôi miên đối với tao cũng vô dụng thôi.” Dư Nhân ngạo mạn nói.

Đáy mắt người thanh niên là tràn ngập tự tin, giảo hoạt nói: “Ông hấy nhìn kĩ xem trên sợi dây chuyền của tôi có khắc chữ gï?”

Dư Nhân đã bị bệnh nặng, ý chí lúc này tất nhiên yếu hơn rất nhiều so với lúc bình thường.

Người thiếu niên nhắc nhở như vậy, Dư Nhân liền thật sự nghiêm túc thưởng thức sợi dây chuyền này. Mặt của sợi dây chuyề là một hình trái tim, một mặt khắc chữ Chiến, một mặt khắc chữ Nghiêm.

Dần dần, mí mắt của anh ta liền sụp xuống, dáng vẻ buồn ngủ mơ hồ.

“Dư Nhân, chín tấm bản đồ để ở đâu?”

“Tôi không biết nó ở đâu. Mấy chục năm trước, Thượng tướng của Mạt Thế chúng tôi mang theo nó, đi tìm Bác Dã tiên sinh cứu mạng anh họ Dư Nhiên. Lần đó anh ấy đi rồi không bao giờ quay về nữa. “

“Thượng tướng Mạt Thế? Là ông ta sao?”

Đáy mắt người thanh niên hiện lên dáng vẻ của Chiến Hàn Quân.

“Xem ra, tôi và anh còn chưa xong.”

Người thanh niên cúi đầu nhìn Dư Nhân, ánh mắt hướng vào ngón tay cái mất móng tay của anh ta, chỗ đó máu tươi chảy đầm đìa, thoạt nhìn rất kinh hãi.

Nhưng người thanh niên không giải thích được trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Dư Nhân, vậy thì để cho Ông sống để giải hận cho tôi” Người thanh niên tà ác nói xong, liền xoay người rời đi Quận Đào Hoa.

Đêm giao thừa đang đến gần.

Linh Trang gần đây tâm trạng bình ổn, cơ thể yếu ớt thoáng có chút cải thiện. Ít nhất, cô có thể đi đi lại lại ở trong phòng.

Chiến Hàn Quân nghĩ đến đêm giao thừa sắp tới, gia đình đoàn tụ, lo lắng cảnh Linh Trang xúc động sinh tình, liền nghĩ cách chuyển hướng tâm trạng nhớ nhung của Linh Trang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK