Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2096: Chết tâm rồi

Dư Thiên An cũng khuyên cam cô ấy: “Em dâu à, tội gì mà lại phải như thế?”

Bà Dư nói: “Trong lòng tôi đã quyết định rồi, đừng có lại khuyên tôi nữa. Từ ngày hôm nay trở đi, Dư Sinh ông và tôi chính thức trở thành người lạ, các an thiên mệnh. Sau này, ông không cần phải lại tới thăm tôi nữa. Tôi với ông sống chết cũng sẽ không qua lại nữa: Nói xong, bà ấy run rẩy mở ra cái ngăn kéo ở bên cạnh, từ trong đó lấy ra một tờ huyết thư, đưa cho bên phía Dư Sinh.

Nói cũng lười để mà nói, nhắm mắt lại, liền không hề có bất kỳ phản ứng nào nữa.

Dư Sinh nhìn về phía bức huyết thư mà bà đã viết, nhìn thấy ở bên trên đó hung ác mà viết chữ: “Tôi, Ngọc Thanh, bởi vì tình cảm cùng với lại Dư Sinh đã tan vỡ, tự nguyện rời khỏi hộ khẩu của nhà họ Dư. Sau khi chết sẽ do bạn vong niên hảo hữu Tranh Ngọc và Linh Trang thay tôi xử lí chuyện hậu sự. Tôi không có nhà mẹ đẻ, cũng không có nhà chồng, phiêu bạt vô định, không nhà để về, di thể hỏa táng, tro cốt nước chảy bèo trôi”

Dư Sinh nhìn thấy tờ thư dứt khoát như vậy, thì liền đứng tại chỗ mà khóc rống lên: “Bà thật sự muốn như vậy mà dứt khoát đến thế sao?”

Bà Dư kéo cái chăn mền lên, đắt lại cho chính mình.

Lúc này một cô bé người làm đi đến. Khóc lóc kể lể mà nói: “Bà chủ đã tuyệt thực được một ngày rồi ạ, tôi cứ tưởng rằng bà ấy là do khẩu vị không tốt. Bây giờ xem ra, bà chủ sợ là đang cố tình tuyệt thực ạ”

Dư Sinh nghe được cái tin tức này, trái tim lại càng đau đớn không thể nào nhịn được.

Lúc này, không chỉ có Dư Sinh sụp đổ mà dường như ông cụ Niên, Dư Thiên An cũng đều tan vỡ vài phần rồi.

Bọn họ cũng không có ngờ được, khi mà Tú Hòa chết thảm, bọn họ liền lương thiện đối với Tú Hòa, lại sẽ khiến cho bà Dư bị xúc phạm tới cái tình trạng như thế này.

Linh Trang biết bà Dư, tính cách của bà ấy rất cương liệt. Chuyện mà đã quyết định rồi thì khó có thể nào xoay chuyển được. Hôm nay nhìn thấy bà ấy một lòng muốn chết, đối với nhà họ Dư chống lại tâm lí vô cùng nghiêm trọng, cũng vô cùng bi ai.

Linh Trang nói với Dư Sinh: “Cậu à, mọi người ra bên ngoài đi. Để con khuyên dì ấy thử xem sao”

Dư Sinh mặt như thổ hôi mà nhìn về phía của bà Dư, rồi lại nhìn vào.

cái cánh cửa đi ra kia. Bước chân của ông ta nặng như chì vậy, bởi vì ông ta biết rằng, sau khi ông ta đi ra, đây có thể là căn phòng mà cả đời này ông không thể lại bước vào thêm một lần nào nữa.

Bà Dư quyết ý cùng với ông ta là sinh tử không có liên quan gì đến nhau, bà ấy nói được thì làm được. Giống như là hồi còn trẻ vậy, trong cơn tức giận bà ta liền chuyển vào nhà thờ tổ, mà một lần ở chính là mười mấy năm.

Dư Sinh không muốn cùng với bà Dư đi đến cái bước trời đất như thé này, ông ta đột nhiên run rẩy mà quỳ gối xuống trước giường. Nước mắt rơi như mưa, vô cùng sám hối mà nói: “Bà ơi, chúng ta cũng đều đã già hết rồi mà, Tất cả mọi chuyện cũng không nên quá to lên, người bị tổn thương chỉ có thân thể của chính bà mà thôi”

Hành động này của ông ta, đã nhắm trúng mọi người trong phòng đều thổn thức mà cảm khái.

Ở trại nhà họ Dư, phục tùng dưới đầu gối của những người đàn ông chỉ có tiền tài mà thôi, cái phương thức xin lỗi này của Dư Sinh, ở trong mắt của ông cụ Niên xem ra là đã lấy ra một cái thành ý lớn nhất rồi.

Bọn họ đều tưởng răng, như thế này thì bà Dư sẽ hồi tâm chuyển ý.

Nhưng ai mà biết được bà Dư vẫn nằm ở trên giường, cho dù là Dư Sinh có cầu khẩn như thế nào đi nữa, bà Dư cũng vẫn như thế không di chuyển.

Linh Trang thương cảm mà nói: “Dì Thanh đây là sự bi thương vì đã chết tâm rồi, cậu à cậu có lại dùng bao nhiêu cách đi nữa thì cũng phí công mà thô Chiến Hàn Quân nói: “Ông ngoại, mẹ à, chúng ta đi ra ngoài trước đi, dì Thanh cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại”

Chiến Hàn Quân từ trước đến giờ cùng với Linh Trang đều là phu xướng phụ tùy, Linh Trang tôn trọng bà Dư, gọi bà ấy là dì Thanh. Chiến Hàn Quân liền cũng theo đó mà gọi bà Dư là dì Thanh.

Dư Thiên An kinh ngạc mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân, sắc mặt ảm đạm, sau khi ai oán một tiếng thì liền dắt tay của ông cụ mà đi ra ngoài.

Dư Sinh cực kỳ bi thương cũng được Dư Nhân lôi kéo đi ra ngoài.

Ông cụ Niên an ủi Dư Sinh: “Con cũng đừng có buồn quá, Con bé Thanh là người thích bát nháo mà thôi, cũng đã ở cái tuổi này rồi, con bé đó cũng làm loạn không được nữa đâu. Đợi con bé ổn định lại mấy ngày, con lại đến tìm con bé mà cầu cin tiếp, thì con bé sẽ đồng ý với con thôi”

Dư Sinh nghĩ nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lời bố nói cũng có chút hợp lí. Tâm tuổi này của bà Dư cũng đa già nua rồi, lại không có chỗ để đi nữa, bà ấy chỉ tức giận là vì ông đã dùng lễ nghi cưới hỏi để hậu tang cho Tú Hòa mà thôi.

Dư Sinh cảm thấy, người sống chung quy cũng không có nên so đo với lại người chết làm gì, Đợi mấy ngày nữa bà Dư đã nghĩ ra được rồi, tức giận cũng tiêu tan đi, thì chuyện này cũng coi như là xong thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK