Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 901: Tôi để lạc bé rồi

Chiến Hàn Quân nóng lòng cầm điện thoại di động trên bàn cà phê lên, nhìn thấy số điện thoại của Nghiêm Mặc Hàn hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Chiến Hàn Quân không biết vì sao lại trở nên khó chịu.

Vừa kết nối điện thoại, anh liền nghe thấy tiếng khóc kinh khủng của Nghiêm Mặc.

Hàn: “Cậu Chiến, xin lỗi! Tôi đã để mất bé Thanh Tùng rồi.”

Chiến Hàn Quân nắm chặt chiếc điện thoại, móng tay trắng nõn gần như kẹp chặt vào vỏ điện thoại, ngón tay vì dùng sức mà mất máu.

“Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Chiến Hàn Quân không kìm được run giọng nói.

Nghiêm Mặc Hàn tự trách mình và kể lại toàn bộ quá trình Lạc Thanh Tùng bị bắt cóc cho Chiến Hàn Quân nghe, cuối cùng vừa khóc vừa nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cậu Chiến, tôi thực sự đã cố gảng hết sức rồi. Mấy ngày nay, tôi đã đi khắp mọi nẻo đường của Hàn Quốc, nhưng tôi vẫn không tìm thấy Lạc Thanh Tùng.”

Qua giọng nói mệt mỏi và phờ phạc của Nghiêm Mặc Hàn, dường như có thể nhìn thấy anh ta đang lom khom tìm ai đó trên con phố vắng, vô cùng bất lực và kinh hãi.

Chiến Hàn Quân hỏi, “Một người đàn ông bí ẩn?”

“Đúng vậy, đó là một người đàn ông rất cao, thân thủ rất tốt. Anh ta chỉ dùng một đòn đã làm chảy máu các cơ quan nội tạng của Phong Mang. Phong Mang vẫn đang nằm trong bệnh viện.’ Nghiêm Mặc Hàn mô tả giọng điệu của người đàn ông với vẻ kinh ngạc Giọng nói từ microphone của điện thoại di động truyền ra, Diệp Phong kinh ngạc mặt méo xệch. “Phong Mang phải vào bệnh viện chỉ sau một chiêu sao?”

Phong Mang là nhà vô địch trong cuộc thi võ thuật toàn cầu.

Người có thể đánh bại Phong Mang chỉ bằng một chiêu chắc chắn không phải người bình thường, Trời ơi, rốt cuộc là kẻ nào vậy?

Chiến Hàn Quân khuyên Nghiêm Mặc Hàn: “Anh quay lại chăm sóc Nghiêm Linh Trang. Nói Phong Mang tiếp tục tìm kiếm Thanh Tùng sau khi cậu ấy bình phục.”

Anh nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh, “Không tìm được thì đừng quay lại”

“Được” Nghiêm Mặc Hàn vừa khóc vừa đáp.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Chiến Hàn Quân rất khó coi Anh hoàn toàn không thể đối mặt với tin tức Lạc Thanh Tùng mất tích.

Hơn nữa, nếu Nghiêm Linh Trang biết được tin tức xấu như vậy, anh không biết Nghiêm Linh Trang có thể chịu được một đòn như vậy hay không Để che đậy, anh quyết định nói dối cô một chuyện lớn hơn “Diệp Phong, cảnh cáo Nghiêm Mặc Hàn, nhất định phải che dấu việc Lạc Thanh Tùng biến mất với Linh Trang”

Do dự một chút, anh vận dụng hết thảy trí tuệ tuyệt thế của mình, cuối cùng đã nghĩ ra cách an ủi Nghiêm Linh Trang, “Nói với Nghiêm Mặc Hàn, người ra đòn là do tôi sắp xếp.”

Khuôn mặt của Diệp Phong đầy vẻ buồn bã Hy vọng lời nói dối trằng trợn này của Tổng giám đốc có thể xoa dịu trái tim bị vùi dập của Nghiêm Linh Trang.

“Vâng. Tổng giám đốc”

Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc Hàn trở về nước, nhưng không dám trở lại Thành phố Phong Châu để đối mặt với Nghiêm Linh Trang.

Anh ta trốn trong một quán bar ở kinh đô và say xỉn Toàn bộ số tiền anh ta có đều dùng để tìm Lạc Thanh Tùng ở Hàn Quốc, chủ quán bar tưởng rằng anh ta đến đây để ăn chực, nên sai người đến đánh anh ta.

Chiến Anh Nguyệt đang uống rượu trong quán bar, nhận ra Nghiêm Mặc Hàn, cô trả tiền rượu cho anh ta và đưa Nghiêm Mặc Hàn đã bất tỉnh về nhà. Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen3.one

Nghiêm Mặc Hàn chiếm lấy giường của Chiến Anh Nguyệt, lẩm bẩm một cách bàng hoàng.

“Nghiêm Mặc Hàn, mày là một kẻ thất bại! Mày thích Chiến Anh Nguyệt, nhưng mày không dám thừa nhận. Mày muốn phục hưng nhà họ Nghiêm, nhưng mày lại làm mất hết của cải. Mày muốn bảo vệ em gái của mình, nhưng mày lại làm mất con trai của cô ấy.”

“Nghiêm Mặc Hàn, mày sống làm cái gì?

Mày không xứng đáng được sống.”

Chiến Anh Nguyệt bưng nước rửa mặt đi qua, nghe thấy tiếng nói của anh ta, cả người cô như hóa đá.

Nước mắt cô trào ra.

Ngay lúc đó, cô giống như một con dã thú mất kiểm soát, đột nhiên lao vào đấm đá Nghiêm Mặc Hàn, “Tại sao anh lại nói ra? Tại sao anh lại nói ra? Anh thích tôi, nhưng lại không muốn ở bên cạnh tôi, vậy thì anh giấu bí mật đó suốt đời đi. Tại sao anh lại nói ra?

Anh khiến tôi không cam tâm!”

Nghiêm Mặc Hàn cau mày, anh ta đã quá Say.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK