Chương 807: Chuyển lên phòng cao nhất
Ba đứa bé đi học về, trước nhất bọn trẻ chạy đến phòng của mẹ để báo tin về sự an toàn của mình. Nhưng khi đến phòng của mẹ, không thấy mẹ đâu, thay vào đó họ thấy Nghiêm Hiểu Như đang xếp hành lý trong phòng ngủ.
Chiến Quốc Việt sắc mặt lập tức lạnh lùng, cậu bé hỏi: “Sao dì lại ở trong phòng của mẹ cháu?”
Nghiêm Hiểu Như liếc nhìn ba đứa trẻ ở cửa và nói: “Căn phòng này trong tương lai sẽ thuộc về dì. Phòng của mẹ cháu đã chuyển lên tầng cao nhất”
“Tại sao lại thế 2” Bé Tùng tức giận hỏi.
Nghiêm Hiểu Như bước tới cửa, nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Chiến Hàn Quân của Quốc Việt và Bé Tùng, cô ta bối rối một hồi, nói: “Bởi vì dì là cô chủ thực sự của nhà họ Nghiêm. Mẹ các cháu không xứng đáng được sống trong căn phòng này”
Nghiêm Hiểu Như nghĩ rằng những đứa trẻ ít tuổi nên cho dù chúng có nói ra sự thật thì cũng không đem lại rắc rối lớn Nhưng cô ta không biết răng khoảng cách giữa con người với nhau rất lớn.
Đặc biệt là ba đứa trẻ trong gia đình Chiến Hàn Quân, với một đứa đã gây khó dễ, huống chỉ là cả ba đứa.
Bé Thanh An bực tức nói: “Cô chủ nhà họ Nghiêm như dì chỉ là đứa con hoang của ông nội mà thôi, ngại thật đấy”
Nghiêm Hiểu Như tức giận giơ tay đánh Thanh An, nhưng lại bị Bé Tùng đá ra, Nghiêm Hiểu Như loạng choạng và ngã xuống đất.
Nghiêm Hiểu Như không tin là cô ta không đánh được ba đứa nhỏ nên cô ta đứng dậy, nằm lấy giá treo quần áo bên cạnh, vung về phía Thanh An.
Thanh An sợ tới mức vội vàng trốn ở sau lưng Bé Tùng: “Anh ơi cứu em”
Để tránh cho giá phơi đồ rơi vào lưng Thanh An, lần này bé Tùng bay lên đá vào bụng của Nghiêm Hiểu Như, bụng của cô ta đã có sẵn vết thương do sinh mổ để lại, sau khi bị Bé Tùng đá vào vết thương đột nhiên rách ra, máu chảy ra.
Bé Tùng và Thanh An chưa nhìn thấy máu chảy khi nào, nhất thời sửng sốt.
Chiến Quốc Việt lạnh lùng nhìn Nghiêm Hiểu Như nói: “Tội ủa dì đáng phải chịu.”
Nghiêm Hiểu Như hét lên trong đau đớn, ngay sau đó Thôi Như An và Nghiêm Chính đã chạy tới.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Nghiêm Chính nhìn thấy ở bụng của Nghiêm Hiểu Như loang lổ vết máu, ông ta run rẩy hỏi.
Nghiêm Hiểu Như chỉ vào Bé Tùng: “Là nó gây sự!” Sắc mặt tái nhợt, ngón tay run lên, trông rất vô lực cùng yếu ớt.
Chiến Quốc Việt che chở bé Tùng và bé Thanh An nép phía sau, vẻ mặt lạnh lùng.
Nghiêm Chính không dám làm xấu mặt con cháu của nhà họ Chiến, vì vậy ông ta chỉ có thể gầm lên quát mãng Thôi Như An: “Cô đi gọi ngay Nghiêm Linh Trang qua, để nó dậy bảo con cái”
Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen3.one
Thôi Như An tức giận, hung ác tát vào mặt Chiến Quốc Việt, cái tát này thật đau và bất ngờ, bé Tùng cũng không phản ứng kịp.
“Bà dám đánh tôi?” Chiến Quốc Việt trừng mắt nhìn Thôi Như An, ánh mắt sắc bén như đại bàng, như muốn quật ngã bà ta.
Thôi Như An sợ hãi trước ánh mắt sắc lạnh và băng giá của Chiến Quốc Việt, Bà ta bất ngờ và chuẩn bị tinh thần, thật không thể ngờ thẳng bé đó còn nhỏ mà trong mắt nó lại đáng sợ như vậy.
“Tao sẽ đánh mày, chúng mày không có người dạy dỗ.”
“Dì Như An..”
Nghiêm Linh Trang không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa, nghe thấy Thôi Như An xúc phạm con trai mình, cô giơ tay tát cô ta một cái thật nặng.
Thôi Như An vội che mặt khi chỗ bị tát đã nóng lên: “Nghiêm Linh Trang, cô dám đánh tôi?”
Con ngươi trong mắt của Nghiêm Linh Trang tối như biển, ánh lên tia sáng lạnh lẽo: “Dì Như An, cô có thể xúc phạm tôi, nhưng không thể xúc phạm các con tôi, huống chỉ là đánh nó, nhất là gia đình tôi đang im lặng”
Vì bé Thanh An đã bị mắc chứng tự kỷ nên Nghiêm Linh Trang chăm sóc rất cẩn thận cho con Thôi Như An đã vi phạm một điều cấm ky.
Thôi Như An bị Nghiêm Linh Trang đánh, trên mặt cô ta có chút đờ đẫn. Quay đầu lại, cô ta nhào vào trong vòng tay Nghiêm Chính, khóc thê thảm.