"Giúp tôi trông cô ấy một chút."
Phải cần mấy giây, Vu Hân mới hoàn hồn lại, sau đó mới gật đầu đồng ý.
Âu Minh Triết thấy được cái gật đầu kia của Vu Hân, mới từ từ bước ra ngoài.
Ở một bên, Vu Hân để điện thoại của Tiểu Ân ở trên bàn, sau đó mới kéo một chiếc ghế lại, ngồi bên cạnh Đàm Tiểu Ân.
Nhìn thấy vết thương đã băng bó cẩn thận, Vu Hân bất giác thở dài.
Thông qua lời của Doãn Lập Thành kể lại, cô ấy cũng đã mường tượng ra được vấn đề.
Nhưng mà, vẫn không tài nào có thể hiểu được, vì sao là cha mẹ mà Đàm Ôn Tường và Lộc Nhân kia lại có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Đến cả con gái máu mủ ruột và nguy kịch, bọn họ vẫn là dáng điệu bình thản như không có chuyện gì vậy?
Đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc dính bên má của cô, Vụ Hân nhẹ giọng nói.
"Tiểu Ân, mau khoẻ lại nhé, mọi người trong lớp rất nhớ cô ngốc là cậu lắm đấy."
Chân thành xin lỗi tất cả các độc giả của mình.
Mấy hôm nay mình rất bận, nên không thể ra chap được.
Mong không bạn nào bức xúc bỏ truyện nhé...!
Mọi người nhớ like và cmt thật nhiều nha, gió sắp cho bão đổ bộ đó!
Đàm Tiểu Ân sau khi ngất đi, không ngờ rằng lại trở về với khung cảnh tối đen như mực, dưới ánh trăng sáng, cô lờ mờ nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của ai đó đang che chắn trước mặt mình.
Bên tai loáng thoáng nghe được tiếng cười vang dội trào phúng, đi kèm theo đó là chất giọng khàn đặc ghê rợn.
"Thằng nhãi con, thân mình còn không lo nổi, bây giờ còn bày đặt che chở cho người khác sao?" Nói đoạn, ông ta khạc đờm, khinh bỉ nhổ trước mặt của thiếu niên, tiếp tục chế diễu.
- "Định trước khi chết diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân cho tao xem à?"
Đàm Tiểu Ân cố gắng chống tay, nâng cơ thể đang nằm bệt xuống nền đất lạnh dậy.
Giờ phút này mọi thứ xung quanh mà cô nhìn thấy đã hoàn toàn nhoè đi.
Bàn tay nhỏ xíu vô thức quệt qua khoé mắt, một cảm giác ươn ướt dính vào.
Tiểu Ân bất giác nhíu mày lại.
Là nước mắt sao?
Thiếu niên trước mắt nghiêng đầu qua,.
Trong đêm tối, cô có thể nhìn thấy sống mũi cao cùng ánh mắt khó hiểu của hắn đang nhìn mình.
Ánh mắt kia dường như đang có suy nghĩ nào đó...!
Những thứ cô nhìn thấy rõ nhất lại là...!Máu!
Giữa trán của thiếu niên chảy rất nhiều máu, nó dựa theo đường nét khuôn mặt mà chảy xuống.
Chật vật như vậy, nhưng lại có sức mê hoặc kì lạ, khiến Đàm Tiểu Ân không những không sợ hãi mà có chút tín nhiệm cùng...! Đau lòng.
Thiếu niên anh tuấn cong khoé môi, không thèm để ý đến những lời nói của người đàn ông kia.
Chỉ một mực nhìn đứa nhỏ đang dương mắt nhìn mình, nhẹ giọng an ủi.
"Không sao, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt được nhóc đâu."
Sóng mắt Đàm Tiểu Ân khẽ lay động.
Quen thuộc quả, giống như đã từng nghe trước đây vậy.
Nhưng lại khiến cho cô cảm thấy yên lòng đến kì lạ.
Ngay giây sau, thiếu niên lại lần nữa quay lưng về phía cô.
Tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được khí chất cao ngạo cùng với sự tự tin qua từng bước đi của hắn.
Đàm Tiểu Ân nhanh chóng chạy đi, núp vào một góc tối.
Bàn tay nhỏ run rẩy ôm thân thể vào một góc, không dám chớp mắt nhìn hai người họ.
Cô rất muốn chạy đi kêu cứu giúp, nhưng dường như không thể nhúc nhích...!Vì sao lại vậy? Đây chẳng phải chỉ là mơ thôi sao...!Vì sao cô không thể tự mình hoạt động cơ thể theo ý nghĩ? Giống như toàn bộ đã được sắp đặt từ trước, những lời nói, hành động của cô, toàn bộ đã bị điều khiển.
Nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã xuống khuôn mặt đã nhem nhuốc vì đất bẩn, nhưng thủy chung vẫn nhìn hai người kia.
Nhưng chưa được 15 phút sau đó, thiếu niên không chống đỡ nổi nữa.
Có lẽ vì do quá đói, sức lực toàn bộ đã tiêu hao hết khi bế cô chạy đến đây...!Chẳng mấy chốc, người đàn ông kia đã chiếm thế thượng phong.
Ngay lúc hắn định tiến lại, dùng cây gậy sắt nặng trịch của mình đánh xuống cơ thể thiếu niên thì lại bị cản trở bởi đứa còn lại.
.
Danh Sách Chương: