Mục lục
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 514:

“Nếu em thích thì cứ lấy đi.” Anh nói vô cùng tùy ý,món đồ quý giá như vậy, nói cho liền cho, hoàn toàn không mang theo một chút tiếc nuối nào.

Đàm Tiểu Ân nhìn lại nói, “không cần, mặc dù em không hiểu biết về ngọc nhưng nhìn qua sẽ đoán được miếng ngọc này rất đắt em có cầm trong tay cũng không có tác dụng gì.”

“Em cứ cầm lấy mà chơi nghĩ nhiều làm gì.” Âu Minh Triết đối với tảng miếng ngọc kia cũng không có hứng thú, hứng thú của anh chỉ là cướp đồ về—— làm vợ vui vẻ mà thôi.

Nhất là cướp từ Nhà họ Dương!

Ai bảo anh là người có thù phải trả cơ chứ?

“Em mà làm mất thì sao?” Đàm Tiểu Ân lo lắng hỏi.

Âu Minh Triết sủng nịnh nói: “mất thì thôi, dù gì thì cũng chỉ là miếng đá.”

Bà Dương vừa mới đi đánh bài với mấy bà bạn trở về, nghe nói Ông Dương đem miếng phỉ thúy mình quý nhất đi tặng cho vợ Âu Minh Triết, giận muốn nổ bụng.

Bà ta Chỉ vào Ông Dương đang ngồi trên ghế sa lon nói: “ông có biết miếng phỉ thúy kia đắt như thế nào không? Ôi trời ơi!!! Ông quá đáng quá rồi đấy!”

Ông Dương bực dọc nói: “Chỉ là một miếng ngọc mà thôi, nếu bà thích, sau này tôi mua cho bà mười miếng nữa. Hiện tại quan trọng là lôi kéo quan hệ với Nhà họ Âu, bà có biết tôi sắp bị cậu tA bức điên rồi không?”

Ông ta thật sự không có biện pháp nào nên mới muốn lôi kéo quan hệ với Âu Minh Triết.

Bà Dương giận thổ huyết, “ông có mua mười miếng ngọc khác về, cũng không bằng một góc của miếng ngọc cổ này. Cả thế giới mới có một miếng ngọc độc nhất vô nhị như vậy, bây giờ ông cứ như vậy tặng cho người khác,lại còn tặng cho con ranh quê mùa vô học kia. coi như ông muốn lấy lòng người khác, tùy tiện đưa một miếng khác là được rồi, cái con ranh trơ tráo ấy thì biết cái gì?”

Tùy tiện lấy thứ gì lừa gạt là được rồi. Tải app truyện-hola đọc nhiều hơn nhé!

Ông Dương nhìn thoáng qua người đàn bà đang nổi đóa này, “bà thì biết cái gì. Cái con bé kia thì dễ dụ, nhưng Âu Minh Triết chẳng nhẽ là thằng ngu sao?”

Cầm một thứ đồ tầm thường, có thể lọt vào mắt anh sao?

“Hừ, tôi không biết! Đó là món đồ tôi thích nhất.” Bởi vì có miếng ngọc này, mà bà ta huênh hoang khắp nơi, không nghĩ tới bây giờ cứ như vậy bị đưa ra ngoài.

Ông Dương cũng bắt đầu nổi khùng, “bà suốt ngày chỉ nghĩ đến những thứ này, thiển cận vừa thôi. Chờ đến lúc nhà ta phá sản bà mới vừa lòng phải không?”

Nhờ phúc của Âu Minh Triết, mấy tháng nay tập đoàn nhà Nhà họ Dương thua lỗ nghiêm trọng, đâu chỉ là một miếng ngọc nhỏ bé này.

Hiện tại chỉ hy vọng Âu Minh Triết có thể thủ hạ lưu tình, có thể nịnh nọt Âu Minh Triết là điều quan trọng nhất.

Dương Nhạc Linh sau khi vào cửa, nghe thấy cha mẹ lại cãi nhau, hỏi “hai người làm sao vậy?”

Bà Dương khóc lóc nói, “ba của con đem miếng phỉ thúy mẹ thích nhất đi đưa cho con ranh vợ của Âu Minh Triết.”

Một con ranh quê mùa, dựa vào cái gì có được món đồ quý giá như vậy?

Dương Nhạc Linh ngẩn người, nhìn về phía cha mình, “cha,làm như vậy có chút quá đáng rồi, cha biết rõ ràng đây là món đồ mẹ thích nhất mà.”

Cô ta biết chuyện ngoại tình của cha cô ta ở bên ngoài… Nhưng không có nói ra, không muốn làm cho mẹ đau lòng.

Thế nhưng bây giờ cha cô ta thực sự đã làm tổn thương trái tim của mẹ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK