Âu Minh Triết nghe đến miêu tả của Chu Việt, thầm cười trong lòng.
Không cần gọi thì người đã xuất hiện rồi sao? Xem ra số của hắn vẫn tốt chán.
Hắn không cần suy nghĩ nhiều, một hai tiếng liền lập tức đứng dậy.
Trước ánh mắt lo lắng của Chu Việt, bước đến thang máy dành riêng cho mình, chuẩn bị đi xuống dưới sảnh.
Ở bên kia, Lục Cảnh Nghi một thân phục trang màu xanh rêu vô cùng phong độ.
Cùng với khuôn mặt và vóc dáng hoàn hảo đứng giữa đại sảnh, thu hút không ít ánh nhìn ái mộ của nhân viên nữ.
Nhưng trong lòng của Lục Cảnh Nghi lúc này như lửa đốt, làm sao còn quan tâm gì với mấy thể loại liếc mắt đưa tình buồn nôn kia chứ!
Mắt thấy bóng dáng Âu Minh Triết xuất hiện trong thang máy, Lục Cảnh Nghi liền đi tới, bước chân có lực nhanh chóng đứng trước mắt của hắn.
"Âu Minh Triết, tôi cần cậu giúp."
Âu Minh Triết mới vừa xuống, đã nhìn thấy bóng dáng của Lục Cảnh Nghi đập trước mắt.
Khuôn mặt Cảnh Nghi không tra ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng Âu Minh Triết biết rõ, anh lúc này đang vô cùng khẩn trương.
Không cần nói nhiều, Âu Minh Triết cũng bị ánh mắt khẩn trương xen lẫn lo lắng bất an kia của Lục Cảnh Nghi doạ sợ.
Trên đời này, phàm là thứ có thể khiến Lục Cảnh Nghi trưng ra ánh mắt kia không nhiều.
Lần này còn đứng trước cảnh đông người như thế này nhờ sự giúp đó của hắn.
Có thể thấy chuyện này đối với anh vô cùng cấp bách.
"Lục Cảnh Nghi, có gì bình tĩnh lại một chút, lên phòng làm việc của tôi rồi chúng ta lại bàn bac sau."
Dứt lời, Âu Minh Triết lập tức kéo Lục Cảnh Nghi vào trong thang máy.
Bỏ lại sau lưng không ít ánh mắt ngơ ngác của nhân viên.
Đợi khi thang máy được đóng lại.
Phía sau truyền đến tiếng "bà" vô cùng lớn của rất nhiều nhân viên nữ.
Ngoài ra còn có tiếng trò chuyện.
"Cô thấy không, trời đất, người đâu mà lại phong độ đẹp trai đến như vậy chứ.
Bộ đồng phục đó là của quân nhân đúng không?"
"Tôi cũng nghĩ vậy, mà nhìn rất lạ nha, hình như không phải quân phục của thành phố Willow mình nhỉ?"
"Ôi trời, cho dù là người ở đâu đi nữa, với khuôn mặt ấy thì tôi cũng đủ rồi."
"Công nhận, Âu tổng của chúng ta toàn quen biết với cực phẩm nam nhân cả nhỉ? Cứ tưởng mình Doãn tổng, nay lại thêm một soái ca quân nhân nữa."
Chu Việt nhíu mày, ho khan hai tiếng, đánh chủ ý lên mấy nhân viên nữ đang buôn dưa lê kia.
"Còn nói nữa thì tôi không chắc các cô còn giữ được công việc này để buôn dưa như vậy nữa đâu."
Chỉ một tiếng, tập thể người lập tức im lặng, người nào người ấy trở về vị trí của mình.
Chu Việt khẽ hất gọng kính lên một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Thật không ngờ rằng lời nói của bản thân lại có giá trị như vậy.
Trở về với biệt thự Âu gia.
Trong gian phòng bếp rộng rãi lan toả ra mùi hương thơm ngon của đồ ăn, xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái.
Đàm Tiểu Ân vui vẻ ngồi trên ghế, đong đưa chân của mình qua lại không theo trật tự.
Cả khuôn mặt đều rạng rỡ như hoa, hàm răng trắng đều cười lên lập tức khiến người khác phải yêu thích.
Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn rõ nụ cười đó không phải tự nhiên mà tới.
Nó thực chất xuất phát từ cuộc trò chuyện với người trong điện thoại.
Đúng vậy, Đàm Tiểu Ân lúc này đang call video Với Vu Hân.
"Ra là vậy, thứ nước đó là rượu sao? Mình còn tưởng rượu sẽ cay cay, chát chát.
Thật không ngờ rượu cũng có vị ngọt ngọt pha chút đắng nha." - Đàm Tiểu Ân nói xong, không quên múc một thìa cơm bỏ vào trong miệng của mình.
Vu Hân ở màn hình bên kia thì cười nghiêng ngả.
Cô ấy vừa mới đi học về, trên tay bên kia vẫn còn cầm theo vài quyển sách.
"Vậy tối qua về chồng của cậu có mắng gì không?"
Lắc đầu liên tục thay cho câu trả lời.
Không những không mắng nha, còn dạy cho cô cách tạo em bé nữa.
.
Danh Sách Chương: