Chương 552:
Đàm Tiểu Ân vén chăn lên, từ trên giường đi xuống, mang dép đi vào phòng tắm.
Đi vệ sinh, rửa mặt, lúc xuống Âu Minh Triết đã ở phòng ăn dưới nhà rồi, anh đang nói chuyện với dì Ngô.
Dì Ngô nói: “Sáng nay Cô Châu Du gọi điện thoại sang đây.”
“Chị ấy nói cái gì?” Âu Minh Triết ngồi ở chỗ đó, sống lưng thẳng tắp. Người đàn ông này liền ngay cả lúc ngồi, khí thế cũng đủ để lấn át tất cả mọi thứ xung quanh.
Dì Ngô thở dài nói: “Cô chủ đã nghe nói ngày hôm qua Dương Nhạc Linh đến cửa tìm cậu, bảo tôi nhắc nhở cậu, đừng để Dương Nhạc Linh dắt mũi. Còn bảo cậu phải đối xử thật tốt với Tiểu Ân. Tiểu Ân tốt như vậy, hiện tại lại là vợ của cậu, lúc cậu bị thương, cũng là con bé không rời không bỏ cậu.”
Bây giờ cả nhà đều sợ Âu Minh Triết nghĩ không thông, lại cùng Dương Nhạc Linh dính líu quan hệ, cho nên,tiến hành tư tưởng giáo dục đủ loại đối với Âu Minh Triết.
Đàm Tiểu Ân nghe thấy lời của dì Ngô nói, không nghĩ tới chị chồng lại quan tâm cô như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng ấm áp.
Âu Minh Triết cũng không tranh cãi, mặc dù anh không hề có cần cùng Dương Nhạc Linh dính líu quan hệ.
Nhưng anh cảm thấy Âu Châu Du nói rất có lý, anh cũng có ý nghĩ như vậy.
Dì Ngô ngẩng đầu nhìn Đàm Tiểu Ân đang đi tới, cười nói: “Tiểu Ân, chào buổi sáng.”
“Cháu chào dì.” Đàm Tiểu Ân đi tới, ở bên cạnh Âu Minh Triết ngồi xuống.
Dì Ngô cười hiền hậu nói: “Hôm nay làm bữa ăn sáng đều là những thứ cháu thích ăn nhất.”
“Cảm ơn dì ạ.” Đàm Tiểu Ân cảm giác ở trong nhà thật sự rất hạnh phúc.
Bọn họ sau khi kết hôn dọn vào nơi này, mặc dù chỉ có hai người là cô và anh, nhưng nơi này, thật sự có cảm giác gia đình.
Ăn sáng xong đi ra ngoài,ngoài trời bắt đầu mưa to hơn, lão Dương chờ ở cửa, Âu Minh Triết giúp cô che ô, hỏi: “Hôm nay có phải đến công ty của Tô Tề không?”
Đàm Tiểu Ân đeo ba lô, nép vào trong ngực anh như chú chim nhỏ, “Ừ. Có chút việc phải xử lý.”
Sách của cô đưa ra thị trường khoảng thời gian này luôn trong tình trạng cháy sách, thế cho nên công việc của cô cũng nhiều hơn.
Âu Minh Triết che ô cho cô vào xe, lão Dương đã mở cửa xe ra.
Đàm Tiểu Ân lên xe, nhìn anh một cái, cười ngọt ngào nói: “em đi học đây.”
Âu Minh Triết nhìn cô,nở nụ cười cười, nói với lão Dương: “Trời mưa, chú đi đường cẩn thận một chút.”
“Vâng, thưa cậu.” Lão Dương gật đầu răm rắp,Ngài Âu coi phu nhân như bảo bối, làm sao ông dám lơ là?
Trên đường hơi bị kẹt xe, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn lắm, Đàm Tiểu Ân vẫn đến kịp giờ, che cô tiến vào cổng trường.
Cô một bên nhìn điện thoại, một bên đi về phía trước, không biết là ai ở phía sau lưng cứ chọc ghẹo đâm đâm ô của cô, cô không để ở trong lòng,nhưng một lát sau, lại bị đâm một cái, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Đinh Cẩn đứng ở sau lưng mình.
“Cậu bị thần kinh à!” Đàm Tiểu Ân nhìn người sau lưng hơi cáu, “Tôi dù sao cũng là mợ cậu, sao cậu không biết lớn nhỏ vậy?”
Cô ra giọng người lớn trong nhà, làm cho Đinh Cẩn có ý nghĩ muốn đánh cho cô một trận.
Hắn nhìn cô một cái, “Cái gì là không lớn không nhỏ? Mợ lớn hơn tôi sao?”
Đinh Cẩn biết tuổi thật của Đàm Tiểu Ân, cô còn nhỏ hơn hắn hai tháng.
Đàm Tiểu Ân nói: ” Thì Làm sao?”
Không phải hắn không thích nói chuyện với cô ở trường sao?