Chương 540:
Bởi vì ở bên người mình yêu cô thật sự không nhịn được.
Âu Minh Triết nói: “Em không ồn chút nào.”
Chúng nó lại văng đường tứ tung rồi, nhưng mọi người yên tâm, trước cơn bão bao giờ trời cũng nắng đẹp, để xem hai đứa nó tung đường được bao lâu nữa.
Cô có nói nhiều bao nhiêu đi nữa, anh cũng sẽ không cảm thấy ồn, chỉ thích nghe cô nói chuyện.
Luôn cảm thấy thanh âm của cô là âm thanh êm tai nhất trên đời này.
Đàm Tiểu Ân bị ánh mắt của Âu Minh Triết nhìn đến như vậy, cảm giác nhịp tim đập loạn lên
Đang lúc này, điện thoại của Đàm Tiểu Ân vang lên.
“Lý Sơn gọi điện thoại tới rồi.”
Cô cầm điện thoại lên, nghe máy.
Lý Sơn chẳng qua chỉ ra xử lý chút việc, vậy mà lúc quay lại đã không thấy hai người này đâu, chỉ để lại một mình anh ta ở trong biệt thự.
Tưởng có gì xảy ra, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Đàm Tiểu Ân.
Âu Minh Triết ngồi ở một bên, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân nghe điện thoại: “Ừ, chúng tôi ra ngoài ăn khuya, lúc nào về chúng tôi sẽ mua về cho anh một phần,anh muốn ăn cái gì?… Được, tôi biết rồi.”
Đàm Tiểu Ân cúp điện thoại, có chút xấu hổ nói: “Lý Sơn hỏi chúng ta đi đâu. Đáng nhẽ lúc nãy chúng ta phải gọi anh ta đi cùng mới phải.”
Nhưng mà trong mắt cô chỉ có Âu Minh Triết, nên quên béng mất.
Âu Minh Triết lãnh đạm nói: “Không sao đâu.”
Lý Sơn sẽ không để ý những thứ này. Cả nhà tải app truyệnhola nhé!
Hơn nữa, cậu ta mà dám bám đuôi làm bóng đèn thử xem.
Có cho cậu ta đi cậu ta cũng chẳng dám.
Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết ở bên ngoài ăn xong, lại đi đi dạo một lúc.
Hải Thành có một con sông, ban đêm hai bờ sông có đèn chiếu sáng lung linh, có một loại cảm giác vô cùng bình yên khi đến đây.
Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết đi dạo trên cầu, Đàm Tiểu Ân hỏi Âu Minh Triết, “Ông xã, anh cảm thấy nơi này có đẹp không?”
Âu Minh Triết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lên hoạt bát của cô, “Ừ, đẹp lắm.”
Đàm Tiểu Ân nói: “Em cũng cảm thấy nơi này phong cảnh rất đẹp. Thật đúng là kỳ quái, khi còn bé thường tới đây,lại không cảm thấy nơi này đẹp như vậy.”
Tối nay lại cảm thấy nơi này giống như một bức họa từ trong tranh vậy.
Âu Minh Triết nhìn cô, nghiêm túc cải chính nói: “Anh nói là em đẹp nhất.”
“…”
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, nhịn không được bật cười.
Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, so với ngôi sao trên trời còn đẹp hơn vạn phần.
Cô đi tới trước mặt Âu Minh Triết, khoác tay anh, “Có thật không? Đẹp cỡ nào?”
“…” Âu Minh Triết nhìn cô, trực tiếp chuyển đề tài, nói: “Về đi.”
“Nói đi mà!” Đàm Tiểu Ân ép hỏi: “Làm gì có người nào khen người ta mà chỉ khen một nửa?”
“…” Âu Minh Triết không biết phải nói gì.
Lý Sơn một mình ở cửa biệt thự chờ hai người, Đàm Tiểu Ân cùng Âu Minh Triết sau khi rời khỏi đây, mãi chưvềvềanh ta sốt ruột nhìn thời gian, vô cùng lo lắng. Cứ ở cửa đi tới đi lui.
Qua rất lâu, mới nhìn thấy Âu Minh Triết trở lại, trên lưng còn cõng Đàm Tiểu Ân.