"Anh, anh động đậy rồi, anh tỉnh rồi... Anh mau mở mắt ra một chút đi..."
Hình như Thành Thành đang gọi hắn, Trình Hàn Lang cảm thấy tay mình được nắm chặt lấy, nhưng mí mắt của hắn rất nặng nề, mở ra rất nhọc nhằn, vùng vẫy một lúc lâu sau, Trình Hàn Lang mới miễn cưỡng mở được mắt ra, trước mắt từ mơ hồ dần dần rõ ràng, ánh vào con ngươi là gương mặt tiều tụy và đôi mắt sưng đỏ của Thành Thành.
"Anh có thể tỉnh rồi! Anh, nếu như anh mà không tỉnh lại em sẽ đi nhảy lầu đó..." Thành Thành nằm kề lên cánh tay Trình Hàn Lang mà cọ tới cọ lui, Trình Hàn Lang cảm thấy cánh tay của hắn đã ướt một mảng.
Đại khái là đã nhớ lại chuyện gì xảy ra, bụng còn có vết dao đau đớn, Trình Hàn Lang không khỏi nhíu mày lại.
"Có phải là vết thương đau không? Bác sĩ nói còn phải chờ một thời gian nữa mới có thể hết đau cơ! Em nói như vậy sẽ phải chịu khổ nhiều lắm đó! Bác sĩ nói chịu khổ cũng phải chịu, em nói em chịu khổ giúp anh được không? Bác sĩ nói em có bệnh... Hức Hức... Anh, em suýt bị hù chết rồi... Em thậm chí còn nghĩ hết rồi, nếu như anh không tỉnh lại em sẽ uống mười mấy viên thuốc ngủ rồi ngủ cùng anh luôn..."
Trình Hàn Lang nghe Thành Thành nói năng lung tung lộn xộn, không nhịn được cười một tiếng, lần này làm động đến vết thương, hắn nhịn không được khẽ rên lên một tiếng.
"Còn đau có phải không... Em biết chắc là sẽ đau mà, em nói gì chú bác sĩ kia cũng không cho tiêm thuốc giảm đau, nói vết thương sẽ không dễ lành, cũng không phải chính chú ấy nên chú ấy không biết đau lòng mà... Hức hức..."
"Được rồi được rồi, không có đau như vậy, đừng khóc nữa, em còn khóc anh không đau cũng thành đau, đã mấy ngày không nghỉ ngơi rồi phải không? Mặt vàng như nến rồi đây này!" Trình Hàn Lang đau lòng vuốt ve khuôn mặt của Thành Thành.
"Anh đã hôn mê hai ngày rồi, em nói với anh thiệt nhiều mà anh cũng không tỉnh, em còn để bé Tế Công kêu to bên tai anh nữa, không phải là anh rất ghét nghe tiếng đó sao? Em chỉ muốn kích thích anh một chút để anh mở mắt ra thôi, thế mà đến cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích một cái nữa."
Trời ạ! Thì ra cái bài hát đáng ghét trong mơ là thật, đầu Trình Hàn Lang bỗng chốc phồng lớn, cái này giày vò giống như nghe Đường Tăng niệm chú kim cô vậy, thực sự chính là sai một li đi một dặm mà!
"Anh, đây là cháo em ninh cho anh nè, bác sĩ nói không được ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, lúc đầu em muốn làm đồ ăn ngon cho anh ăn mà cuối cùng chỉ có thể nấu cháo thôi, vết thương của anh còn đau không thể ăn ngon được, bác sĩ kia thiệt là tàn nhẫn lắm"
Trình Hàn Lang nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Thành Thành mà cười trộm trong lòng, vị bác sĩ này đụng phải Thành Thành thật sự là quá không may, có lòng tốt cũng trở thành lòng lang dạ thú.
"Anh, anh Đỗ đã tới thăm anh mấy lần rồi, còn ồn ào muốn đi báo thù cho anh nữa, nhưng mà em khuyên anh ấy ở lại rồi. Anh đừng vì chuyện lần trước mà giận dỗi với anh ấy nữa, anh Đỗ thực sự rất quan tâm đến anh đó, lần trước anh ấy chỉ vui vẻ vì thấy em trở về mà thôi, anh đối với anh ấy như vậy... Anh đừng trách em nói tốt cho anh ấy, em chỉ là cân nhắc sự việc mà xem xét thôi."
Âm lượng nói chuyện của Thành Thành càng ngày càng nhỏ, nói chuyện này quả thật rất không hợp, Trình Hàn Lang vừa mới tỉnh lại, lỡ như tức giận thì sẽ không tốt. Thành Thành có chút lo âu nhìn Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang không có một chút biểu tình tức giận nào, lúc này Thành Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em nghĩ lòng dạ anh quá nhỏ nhen rồi đó, Đỗ Công đã theo anh bao nhiêu năm rồi, giống như Ngô Chấn vậy, cho dù..."
Trình Hàn Lang bỗng nhiên không nói tiếp nữa, vẫn là không nên nói với Thành Thành thì hơn, trái tim của nó quá thuần khiết, chung quy vẫn nghĩ tốt cho mọi người, Trình Hàn Lang không hy vọng trong lòng của nó có bóng ma, thà rằng để nó sống ngốc nghếch một chút, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ nó.
"Hôn một cái nào! Thành Thành." Trình Hàn Lang nói một câu như vậy với Thành Thành, tay Thành Thành đang bưng cháo, nghe nói như thế súyt chút làm đổ ra.
"Vì sao chứ? Nơi này là... bệnh viện..." Thành Thành lắp bắp nói.
"Chỉ là muốn thôi, dù sao cũng là phòng đơn, lại không có ai, vết thương của anh đau quá đi, cần an ủi tinh thần một chút."
Đây là lần đầu tiên Thành Thành thấy bộ dạng chơi xấu của Trình Hàn Lang, nó nhìn ra cửa một chút, yên tâm mà chụt lên mặt Trình Hàn Lang một cái!
"Cứ như vậy là xong?" Trình Hàn Lang trừng mắt nhìn Thành Thành.
"Đúng ạ! Anh cảm thấy tốt hơn chút nào không? Em nghĩ an ủi tinh thần không đáng tin gì hết, thật sự có tác dụng sao?" Thành Thành bưng cháo lên, thổi thổi, muc một muỗng đưa đến bên miệng Trình Hàn Lang.
"Không ăn!" Trình Hàn Lang quay mặt qua chỗ khác.
Thành Thành lại để vào trong miệng mình, cũng không phải khó ăn lắm, nó nhìn trộm Trình Hàn Lang, cuối cùng nhẹ nhàng lại gần bên, đưa cháo trong miệng mình qua miệng Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang có chút kinh ngạc nhìn Thành Thành, mặt Thành Thành có chút hồng.
"Khụ khụ, bệnh viện là nơi nghiêm túc, điều độ một chút nha!" Phía sau cửa truyền đến một âm thanh làm cho người ta mất hứng, chỉ thấy Vu Tiểu Đồng khùng khùng điên điên lắc lư tiến vào, phía sau còn có Đỗ Công mang theo sắc mặt có chút không tốt, không biết hai người này đã đứng ngoài phòng bệnh bao lâu.
Thành Thành vội vàng đứng lên, có chút ngượng ngùng nhìn Vu Tiểu Đồng, hai ngày trước Vu Tiểu Đồng thường xuyên đến đây, nhưng cô bé và Đỗ Công cùng đến sẽ cãi nhau, vì vậy hai người cố gắng hết sức tránh xuất hiện cùng lúc, ngày hôm nay không biết tại sao lại cùng tới rồi, chẳng lẽ bọn họ đoán trước Trình Hàn Lang sẽ tỉnh lại.
"Anh cũng tỉnh lại rồi, nếu như anh không tỉnh Thành Thành sẽ nhảy lầu đó." Vu Tiểu Đồng nói với Trình Hàn Lang.
"Cô nói tiếng người một chút không được à? Cái gì gọi là nhảy lầu hả, muốn nói cái gì là nói sao!" Đỗ Công trừng mắt nhìn Vu Tiểu Đồng.
Vu Tiểu Đồng đi tới trước mặt Đỗ Công, hừ một tiếng: "Tôi thích thì tôi nói thôi, anh quản được à? Tiếng người thì tất nhiên anh nghe không hiểu rồi, không phục thì đừng có ở đây nữa, không phải nhìn thấy hai người người ta tốt đẹp anh bị kích thích sao?"
Sắc mặt Đỗ Công nhất thời tái xanh, y rống lên với Vu Tiểu Đồng: "Cô chỉ là một đứa con gái, nếu như cô là con trai thì tôi đã sớm đập cho một trận!"
Vu Tiểu Đồng cũng nóng nảy, tiến lên muốn đánh nhau. May mà Thành Thành đi nhanh lên trước, kéo hai người đang tức giận ra, Thành Thành khuyên nhủ nói tốt nửa ngày hai người mới coi như là hòa nhã lại. Thành Thành thở dài, thật không biết tại sao số hai người bọn họ lại không hợp nhau như vậy.
"Được rồi, Đỗ Công mày nhượng bộ chút đi, nữ hay không phải nữ cũng không có gì, dù thế nào con bé cũng nhỏ hơn mày đó!" Trình Hàn Lang nói một câu rốt cuộc cũng tạm thời đè lại lửa giận của Đỗ Công, y vốn dĩ cũng chỉ vì muốn nhìn một chút xem Trình Hàn Lang có tỉnh hay chưa, nhất thời sốt ruột cũng không để ý Vu Tiểu Đồng có ở đó hay không.
Vừa vào cửa đã thấy một màn kia trong lòng y có chút luống cuống buồn bực, Vu Tiểu Đồng cứ vạch trần vết sẹo của người khác như vậy thật sự là quá tổn thương người ta. Nếu như không phải vì Trình Hàn Lang còn có bệnh trong người, y thật sự không chắc rằng y có thể khống chế được chính mình.
"Có ăn cháo nữa không... Hai ngày nay anh không có ăn cái gì rồi, ăn thêm một chút đi mà!" Thành Thành lại múc một muỗng cháo, nhìn Vu Tiểu Đồng một cái trước.
"Ăn tiếp đi ăn tiếp đi, mình coi như chưa thấy cái gì hết." Vu Tiểu Đồng hất hất tay.
Thành Thành nhìn Trình Hàn Lang một chút, nhỏ giọng nói: "Ăn đi mà, nếu như anh không ăn bọn họ sẽ chê cười em đó, không nên đút như vậy đâu."
Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành cầu xin cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt, đột nhiên đến cả tâm tình cũng trở nên tốt hơn, rất nghe lời ăn cháo trong chén của Thành Thành, Thành Thành cong miệng nở nụ cười.
Đỗ Công ở bên cạnh thấy thật xót xa, Vu Tiểu Đồng ở phía sau liếc mắt nhìn y, lúc Đỗ Công chú ý tới thì lập tức làm bộ như không quan tâm.
Ở lại một lúc, Đỗ Công và Vu Tiểu Đồng đều yên tâm, hai người lần lượt ra về, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
"Anh, sao hai người bọn họ vừa thấy mặt đã đánh nhau vậy? Bọn quen biết nhau thế nào vậy?" Thành Thành cầm một quả chuối, lột vỏ rồi giơ lên trước mặt Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang vừa hưởng thụ vừa nói: "Anh cũng không rõ ràng lắm bọn họ quen biết nhau thế nào, đại khái là vì tìm em mà quen biết, tính Đỗ Công thẳng, Vu Tiểu Đồng cũng thẳng, hai người họ đều là kiểu người nóng nảy, gặp nhau nhất định sẽ có xung đột. Hơn nữa một khi hai người bọn họ mâu thuẫn rồi thì không ai nhường ai, lúc đầu Đỗ Công còn có thể vì Vu Tiểu Đồng là con gái nên không dám dây dưa không dứt, sau vài lần lại phát hiện giới tính cũng chẳng khác biệt mấy cả!"
"Ha ha..." Thành Thành nghe câu nói sau cùng của Trình Hàn Lang thì không nhịn được mà bật cười, Vu Tiểu Đồng quả thực là đầu thai lầm mất rồi.
"Em coi cái bộ dạng ngốc nghếch của em kìa, nghe lời, tối hôm nay đừng ở đây với anh nữa. Về nhà ngủ một đêm cho đàng hoàng đi, tuần tới em phải đi học rồi đó."
"Không được!" Thành Thành lập tức kháng nghị, Trình Hàn Lang cho nó một ánh mắt cảnh cáo, Thành Thành bối rối. "Em không về đâu, trừ phi anh cũng về, anh bị thương nặng như vậy, một mình em về nhà cũng không ngủ ngon đâu, anh..." Thành Thành cầu xin nhìn Trình Hàn Lang, cả người tỏ ra đến là đáng thương.
Trình Hàn Lang có chút bất đắc dĩ nhìn Thành Thành, sắc mặt nó cũng đã kém như vậy rồi lại còn để nó chăm sóc hắn, không chừng cuối cùng cả hai người đều phải nằm trên giường bệnh.
"Không thì tối hôm nay em về ngủ một giấc đi, ngày mai lại tới, hôm nay anh bảo Đỗ Công lại coi, một lát nữa anh gọi điện cho nó..."
"Tại sao không cho em ở lại coi? Em cũng có thể ngủ ở đây mà!" Biểu tình của Thành Thành từ cầu khẩn chuyển sang tủi thân rồi đến phẫn nộ, nó dùng sức vỗ cái tủ bên cạnh một cái, oán hận nói: "Nếu như anh không để em ở lại sau này em không để ý anh nữa! Tự anh lo liệu luôn!"
Trình Hàn Lang mở to hai mắt nhìn Thành Thành, được lắm! Mới hòa nhã với em vài ngày đã lớn lối như vậy, không để ý tới anh chứ gì? Anh đây cũng không để ý tới em, xem ai hơn ai.
Thành Thành thấy Trình Hàn Lang hồi lâu vẫn không phản ứng, chỉ một mình nằm đó nhắm mắt lại, có phải mình chọc giận anh rồi không? Trong lòng Thành Thành nghĩ, anh ấy còn bị thương mà, sẽ không bị mình làm cho tức giận đâu nhỉ? Thành Thành lay lay tay của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang không có phản ứng gì, đến mắt cũng không hé ra một chút.
"Đừng mà... Anh, em không chọc anh tức giận nữa đâu, anh đừng làm em sợ mà..." Thành Thành sờ sờ lung tung trên mặt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt không có bất kỳ phản ứng nào.
"Em sai rồi mà... Bác sĩ, bác sĩ..." Thành Thành hoảng loạn kêu to, Trình Hàn Lang không nghĩ tới Thành Thành sẽ đi gọi bác sĩ, hắn nghe một tiếng ầm vang lên, nhanh chóng mở mắt ra, thấy Thành Thành đang nằm rạp trên mặt đất. Cái ghế bên cạnh vướng vào chân của nó, có vẻ như là quá nóng nảy, té không nhẹ, một lúc lâu cũng chưa có đứng lên.
"Sao lại khờ như vậy chứ?" Trình Hàn Lang đã quên trên người hắn còn bị thương, cố sức giùng giằng muốn xuống giường kéo nó lên, kết quả vừa đụng đến vết dao, cơn đau xé ruột xé gan lại dâng lên, Trình Hàn Lang lập tức lại ngã về giường, cắn răng không phát ra chút âm thanh nào, trên đầu đã toát cả mồ hôi.
"Anh, anh đừng cử động, em không sao mà." Thành Thành cố hết sức từ dưới đất bò dậy, thực sự là quá ngu ngốc, vấp vào cái ghế cũng quá mất mặt. Thành Thành xoay người, thấy sắc mặt của Trình Hàn Lang, bỗng chốc lại hoảng hốt.
"Anh, anh làm sao vậy? Sao anh lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Có phải bị em chọc giận không? Anh, em sẽ nghe lời anh mà, em sẽ về nhà ngủ, anh đừng tức giận mà..." Thành Thành lau mồ hôi giúp Trình Hàn Lang, tay lại không ngừng run rẩy.
Vừa rồi bên ngoài có y tá đi kiểm tra, nghe trong phòng có tiếng động thì nhanh chóng đi đến đây, "Có tình huống đặc biệt nào xảy ra sao?" Y tá hỏi.
Thành Thành nhanh chóng trả lời, "Dạ có, chị mau xem cho anh em đi, anh ấy ra nhiều mồ hôi lắm."
Y tá đi đến, xốc chăn Trình Hàn Lang lên, thấy trong băng gạc hình như đã có máu thấm ra, định nói ra. Trình Hàn Lang cố sức lôi kéo y tá, để cho cô ấy vừa vặn ngăn tầm nhìn của Thành Thành lại, nhanh chóng nhân cơ hội cho cô ấy một ánh mắt. Y tá gật đầu đáp lại một chút, Thành Thành đã chạy qua bên cạnh, cô ấy hiểu ý của Trình Hàn Lang.
"Anh em thế nào rồi ạ? Có việc gì vậy?" Thành Thành sốt ruột hỏi.
"Không có chuyện gì đâu, một lát nữa chị gọi bác sĩ đến, đến lúc đó anh em cũng tới giờ phải kiểm tra một chút rồi, lát nữa em chờ ở đây đi."
Trình Hàn Lang ném qua cho cô y tá một nụ cười cảm ơn, khuôn mặt của cô y tá có chút ửng hồng, quá đẹp trai mà, hai anh em ai cũng đẹp đến lạ. Cô y tá nghĩ, sau này nhất định phải thường xuyên đến đây hỗ trợ.
Lúc này Thành Thành mới yên lòng lại, nó có chút áy náy nói: "Anh, đừng nóng giận nha, chờ anh kiểm tra xong em sẽ ngoan ngoãn về nhà ngủ, cái gì em cũng sẽ nghe lời anh hết."
"Ừ!" Trình Hàn Lang gật đầu một cái, Thành Thành nằm sấp lên cánh tay Trình Hàn Lang, trong lòng không ngừng khổ sở. Lúc này Trình Hàn Lang mới chịu lộ ra vẻ mặt thống khổ, vừa nãy nhất định là đã làm rách vết thương rồi, tối hôm nay sẽ khó khăn rồi nhất định không thể để Thành Thành ở đây nhìn thấy.
Trình Hàn Lang lại bị đẩy tới phòng giải phẫu, Thành Thành bị ngăn ở ngoài cửa, Trình Hàn Lang ra khỏi phòng quan sát rồi vòng qua mấy khúc rẽ mới bị đẩy gấp đến phòng giải phẫu, mục đích chính là không muốn để cho Thành Thành thấy.
"Vết thương bị rách rồi, có chỗ còn phải khâu lại một chút nữa, đem thuốc tê đến cho tôi, tôi tiêm trước một mũi."
"Đợi một chút, bác sĩ, thuốc tê này phải mất bao lâu mới có thể có tác dụng?"
"Khoảng nửa tiếng."
Trình Hàn Lang suy nghĩ một chút, nói với bác sĩ: "Không kịp đâu, ngài trực tiếp khâu lại cho tôi đi! Em trai tôi ở bên ngoài sẽ lo lắng, thời gian dài như vậy nó sẽ đoán mò." Nếu như để cho nó biết chính nó tạo thành hậu quả này, không biết nó sẽ khổ sở bao lâu.
Bác sĩ lập tức bối rối, trợ lý bên cạnh lại càng hoảng sợ. Không chích thuốc tê trực tiếp khâu? Chỉ vì sợ em cậu ta sốt ruột? Người này không phải điên rồi chứ?
"Cậu nghĩ chắc chưa, đây cũng không phải là đau thường đâu, nếu như cậu lộn xộn chúng tôi cũng không có biện pháp để khâu lại đâu, đến lúc đó vốn dĩ chỉ cần mấy phút là được, cậu ngọ ngoạy là sẽ tốn hơn mười phút đấy, không phải càng làm lỡ chuyện sao? Tôi bảo y tá nói chuyện với em cậu một chút, cậu bé sẽ hiểu thôi."
"Đừng..." Trình Hàn Lang gần như là cầu khẩn nhìn bác sĩ, "Xin ngài đó, nhanh lên một chút đi! Tôi đảm bảo sẽ không động đậy, bệnh viện các người không phải sẽ cân nhắc thỏa mãn cho yêu cầu của bệnh nhân sao? Cứ làm mấy phút như vậy đi, tôi rất hợp tác, nhanh lên một chút đi!"
Bác sĩ có hơi chút khó xử nhìn Trình Hàn Lang, "Nhóc con, cậu cũng là một người trẻ tuổi, chưa chịu cực chịu khổ nhiều, tôi hỏi cậu một lần cuối, rốt cuộc cậu có dùng thuốc mê không, tôi có thể tìm một loại có tác dụng nhanh hơn, khoảng 20 phút thôi, tê một chút sẽ khâu cho cậu ngay, vẫn tốt hơn so với chịu đau như vậy đó!"
"Không cần, nhanh lên một chút đi, tôi nhịn được..."
Trình Hàn Lang nhắm mắt lại không để ý đến bác sĩ nữa, Thành Thành, em chờ một lát nữa thôi, anh sẽ lập tức ra ngoài ngay đây.