================
"Rốt cuộc làm thế nào thì em mới chịu nghe lời?" Tề tiên sinh nhìn Thành Thành đang ngây người trước cửa sổ mà hỏi. Từ lúc Tiểu Quỷ đi rồi, Thành Thành cứ đứng trước cửa sổ mà ngẩn ngơ.
"Tôi thuận theo hay không thuận theo thì có ý nghĩa gì chứ? Dù sao ông cũng có thể cứng rắn bắt ép tôi khuất phục." Thành Thành không để ý chút nào mà nói.
"Em đừng có dùng cái giọng này nói chuyện với ta, ta rất thích bộ dáng em lúc muốn cứu Tiểu Quỷ, vừa ngây thơ, vừa quật cường mạnh mẽ, em biểu diễn cái đó cho ta xem một chút đi! Hôm nay sẽ tạm tha cho em."
"Chân tình mà tôi có chỉ biểu hiện ra bên ngoài đối với bạn bè của tôi, bảo tôi biểu diễn tình cảm chân thành của tôi cho một người mà tôi không thích, tôi nghĩ điều đó càng sỉ nhục tôi hơn." Thành Thành quay đầu lại nghiêm túc nói, ánh mắt toát ra tia sáng kiên định.
"Ha ha... Còn rất là có nguyên tắc của bản thân, nói cho em biết, ta không thích mấy động tác giả, biểu tình giả mà người khác bị ta ép buộc làm ra. Muốn nhìn ta cũng chỉ nhìn những người cam tâm tình nguyện, với bọn họ cho dù là bởi vì mấy đồng bạc dơ bẩn mà làm bộ làm tịch cũng tốt hơn là cố chấp giãy dụa ở chỗ của ta. Cướp giật đồ vật không thú vị gì, bắt sống mới có giá trị. Ta sẽ chờ một ngày nào đó, bé yêu à, em sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ta."
Thành Thành trừng mắt liếc ông ta, ở trong lòng phỉ nhổ ông ta một nghìn lần, một vạn lần, khinh thường cái lão già vô dụng ông thì có, ông nằm mơ đi!
"Cho nên ta quyết định, thả em đi."
Thành Thành đột nhiên xoay người lại, "Ông nói thật? Ông thả tôi đi đơn giản như vậy?" Thành Thành cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Tất nhiên, ta không thể nào cứ thả em đi không như vậy, trong vòng một năm, em phải trả lại số tiền em nợ ta lại cho ta. Lần trước em té xỉu ở trạm xe lửa nằm viện với khám bệnh tổng cộng tốn 5 vạn đồng, thêm tiền sinh hoạt phí một tháng qua, trong vòng một năm em phải trả cho ta 10 vạn đồng." (10 vạn~330 triệu)
"10 vạn đồng?" Thành Thành há to mồm, "Tôi có khám bệnh kiểu gì đi nữa cũng không có khám tới 5 vạn đồng, hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi căn bản không có ăn uống gì, sinh hoạt phí thế nào cũng không thể đến 5 vạn được! Ý ông như vậy là muốn làm khó tôi, ông biết tôi nhất định không kiếm được 10 vạn đồng."
Tề tiên sinh cười một tiếng, giơ chân lên nhàn nhã nằm trên ghế dài. "Ta cho em biết, phòng bệnh em ở đều là phòng thượng hạng, ngực của em chỉ làm một cuộc tiểu phẫu, nhưng mà là mời danh y làm. Em ở nhà không có ăn cái gì, thế nhưng căn nhà em ở không phải chỉ là nhà khách. Đòi em 10 vạn quả thực là em đã được tiện nghi rồi. Thế nào? Bằng không thì bây giờ em ngoan ngoãn biểu diễn cho ta xem đi, hoặc là trong vòng một năm em đưa ta 10 vạn, nếu đến lúc đó vẫn không đủ thì tùy ta xử trí."
Thành Thành lập tức rơi vào trầm tư, 10 vạn hình như đối với nó là có chút bất khả thi, thế nhưng vẫn hơn là ở đây chờ chết, còn không bằng đi ra ngoài thử một chút xem sao. Nhưng đến lúc đó lỡ như thật sự vẫn không đủ vậy thì nó chắc chắn là phải nghe lời ông ta, muốn trốn cũng trốn không thoát được, khi đó ngay cả quyền phản kháng cũng sẽ không có.
"Thế nào?" Tề tiên sinh nghiền ngẫm mà nhìn đầu mày Thành Thành nhíu hết lại chung một chỗ, bất cứ biểu tình gì của đứa nhỏ này, đều khiến người khác rung động như vậy, nếu không có được nó thì không thể cam lòng được.
"Tôi chọn trả tiền lại!" Thành Thành rốt cục đã đưa ra quyết định, nó phải rời khỏi cái chỗ này.
"Được, đây chính là do em nói, ta đây cũng sẽ chậm rãi mà chờ em, nhưng mà em phải bảo đảm với ta một điều, nếu vẫn không đủ tiền phải lập tức quay về hầu hạ ta." Thành Thành do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Tề tiên sinh in ra một tờ hợp đồng, bắt Thành Thành ấn dấu vân tay, Thành Thành cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cần rời khỏi chỗ này thì cái gì cũng dễ giải quyết hơn.
Buổi chiều, Thành Thành đã thu thập xong đồ đạc rồi hào hứng rời đi, Tề tiên sinh đứng ở bên cạnh cửa sổ trên lầu nhìn bóng dáng bé nhỏ dần dần đi xa, vẫn còn có chút hoài niệm, đã lâu rồi không gặp được một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy. Ông ta nhìn về phía cổng chính khẽ cười một cái, vật nhỏ, em sẽ còn trở lại đây, ta để cho em ở bên ngoài trưởng thành thêm một chút, cho em hiểu rõ cuối cùng quay về tìm ta mới là lựa chọn tốt nhất.
Thành Thành một mình rảo bước trên đường, trong túi chỉ còn một chút tiền lẻ, nó đi đến một quán ăn bình dân ăn một tô mì, nhìn dòng người tới tới lui lui vẫn chỉ là những người xa lạ. Trong lòng Thành Thành có chút cô đơn. Đột nhiên nó nghĩ tới nó còn phải trả 10 vạn đồng mà! Vì vậy nó nhanh chóng động viên bản thân lên tinh thần, ăn uống xong thì vội vàng đi tìm việc làm.
Thành Thành đã đi qua rất nhiều con phố, nhưng cũng không thấy thông báo tuyển dụng đâu cả, sau đó đi mệt rồi, nó lại ngồi ở một băng ghế dài của trạm chờ xe buýt mà suy nghĩ tìm biện pháp.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi ngang qua bên cạnh nó, phát cho nó một tờ rơi, Thành Thành vốn định thuận tay ném đi. Kết quả vô tình thấy được dòng chữ ở trên đó.
"Quán bar Vấn Vương tuyển phục vụ bàn, tiền lương một tháng thấp nhất 3000 đồng, xin những người có nhu cầu đến đây nộp đơn. Địa chỉ..." Ánh mắt Thành Thành sáng ngời, đúng vậy, nó có thể đến quán bar làm nhân viên phục vụ. Kiếm một ít tiền lương trước đã, tuy là có thể sẽ không đủ dùng, thế nhưng vẫn có thể cứu đói được. Chuyện trả nợ sẽ nghĩ biện pháp sau vậy! Vì thế Thành Thành nhìn biển hiệu ở trạm xe buýt một chút, rồi lên một chuyến xe buýt đi đến quán bar kia.
Chắc là đúng chỗ này rồi! Thành Thành thấy một quán bar quy mô coi như không nhỏ ở trước mắt, nó đẩy cửa đi vào. Đây là lần đầu tiên nó tới quán bar, âm thanh huyên náo bên trong khiến nó không nghe được gì. Có rất nhiều người ở đây, thế nhưng gần như là không thấy được mấy người phụ nữ, trên sàn nhảy có mấy người đàn ông đang nhảy những điệu múa tươi đẹp, Thành Thành thấy vậy thì trợn mắt há mồm. Nó ở trong quán rượu ngay cả đi đâu, tìm ai cũng không biết, một mình đứng ở đó có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Bỗng nhiên có một người bay tới trước mặt, Thành Thành tránh không kịp thiếu chút nữa tiếp xúc với mặt đất. Người kia hình như đã uống rượu, đụng vào người khác còn hùng hùng hổ hổ chỉ vào mặt Thành Thành, vừa muốn mắng chửi tiếp thì đột nhiên mắt trừng lên thật lớn, rồi la hét giống như là thấy người ngoài hành tinh vậy: "Mọi người mau đến xem nè! Hôm nay có hàng tốt tới. Có tiền thì mau mau lên đi!"
Thành Thành vội vàng tránh xa tên kia một chút, kết quả lời của người kia vừa thốt ra, rất nhiều người xung quanh đều nhìn về phía bên này, còn có mấy người vẫy tay với Thành Thành, Thành Thành đột nhiên nghĩ ở đây hoàn toàn không hợp với nó, liền xoay người đi ra ngoài.
"Em là đến quán bar nộp đơn xin việc phải không?" Thành Thành ngẩng đầu, người đứng trước mặt nói chuyện với nó vừa vặn lại là người phát tờ rơi lúc nãy, Thành Thành nhanh chóng gật đầu.
"Dạ, em nghe nói ở chỗ các anh tuyển nhân viên phục vụ, anh thấy em thế nào ạ? Quét dọn, bưng bê gì em cũng có thể làm, cũng không sợ vất vả nhiều."
Người đứng trước mặt lập tức bị lời nói của Thành Thành chọc cười, "Em cho rằng đây là quán ăn nhỏ sao? Mấy cái em nói toàn là chuyện của mấy bác gái chuyên lo việc dọn dẹp, không tới phiên nhân viên phục vụ đâu."
"À." Thành Thành có chút ngượng ngùng, "Vậy anh xem... em làm có được không?"
"Được, quá được, anh đây dẫn em đi gặp quản lý, em đi theo anh." Thành Thành vừa nghe thế thì rất là vui vẻ rồi cùng đi cùng với người đó đến phòng làm việc của quản lý.
"Tuổi của em không lớn nhỉ? Thoạt nhìn còn rất nhỏ." Trên đường đi hai người tùy ý tán gẫu.
"Dạ, em 16 tuổi, nhưng mà em tuyệt đối không còn nhỏ đâu, cái gì em cũng làm được hết." Bộ dáng Thành Thành vội vàng giải thích làm cho người đàn ông kia buồn cười.
"Chính là cậu ấy, cậu ấy tên là Lưu Ẩn." Người đàn ông kia giới thiệu Thành Thành với người quản lý, người quản lý híp mắt nhìn nó một chút, nhìn hết một vòng, nhìn từ phía trên xuống phía dưới, Thành Thành cảm thấy bị nhìn như vậy khiến toàn thân nó đều khó chịu.
"Đi đi, cậu dẫn nó đi xung quanh tìm hiểu nơi này, trước tiên sắp xếp cho nó một chút công việc đơn giản đi." Người đàn ông kia gật đầu, mang Thành Thành đi ra ngoài.
Quản lý cầm điện thoại lên, biểu tình trên mặt rất hưng phấn.
"Tề tiên sinh, người ngài bảo mang đến đã được dẫn đến rồi, một chút tâm lý phòng bị cũng không có, lừa gạt một hai câu đã tới rồi. Nhưng mà thằng bé này lớn lên đúng là xinh đẹp thật, ngài đem cậu ấy thả ở đây không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt sao!"
"Ha ha... Người cũng đã giao cho cậu rồi cậu còn có thể để cho người ta trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Ta đã sớm nói qua với cậu rồi đó, đứa nhỏ này không ai được chạm vào, ta muốn trở về vẫn phải sạch sẽ!"
"Vậy ngài nói xem ngài còn đưa người đến đây làm gì vậy ạ? Đây không phải là cố tính để cho kẻ khác trông thấy mà thèm sao? Ngài cũng không phải không biết đây là gay bar mà!"
"Cũng bởi vì ta biết như vậy nên mới để cho cậu tuyển người qua đó, đứa nhỏ đó chưa thấy qua cái gì, cũng chưa hề tiếp thu cái gì, bây giờ để cho nó trông thấy cho rõ, cũng cho nó biết nhặt được cái gì mới là béo bở nhất!"
"Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho cậu ta công việc thật tốt, xem như ở đây bồi dưỡng người hiền tài cho ngài vậy! Ngài thấy có được không?"
"Cứ quyết định như vậy đi... Đừng quên những chuyện ta đã giao cho cậu."