"Đúng vậy, cô là?" Ngô Ngọc nở nụ cười vui vẻ.
"Đừng có giả bộ với tôi, cười buồn nôn như vậy. Đúng là tìm đánh!" Vu Tiểu Đồng lộ ra biểu tình hung hãn.
Sắc mặt Ngô Ngọc lập tức thay đổi, "Cô... là ai? Tôi không trêu, không chọc cô. Sao cô lại phải đến tận đây mắng mỏ tôi?"
"Mẹ! Ai nói phải là cô trêu chọc đến tôi thì tôi mới có thể chửi hả, bà đây đến tìm người chửi cho đã miệng được không?" Vu Tiểu Đồng cười nhạt một tiếng, Ngô Ngọc không muốn mắng chửi với cô bé ở cổng trường làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô, cho nên cô muốn vòng qua Vu Tiểu Đồng, đi qua bên cạnh của cô bé. Vu Tiểu Đồng không để cho cô đi qua, Ngô Ngọc đi bên nào cô bé chặn bên đó, Ngô Ngọc tức đến đỏ mặt.
"Cô mà cũng đỏ mặt hả? Chuyện nhỏ thế mà cô cũng đỏ mặt ở đây được à? Đúng là giả bộ giỏi nhỉ, tôi thấy cái loại phụ nữ bặm môi giả trang thanh thuần như cô thật là nhàm chán." Vu Tiểu Đồng tiếp tục hung hăng gây sự.
"Tôi thanh thuần thì đến lượt cô nhàm chán sao? Cô không phải là đố kị sao? Chắc cái loại con gái thấp kém như cô cũng chẳng ai muốn." Ngô Ngọc cũng nóng nảy.
"Ồ, cô còn coi thường tôi à? Cho dù không có ai muốn thì tôi vẫn mạnh hơn một người phụ nữ để một đứa con trai cướp bạn trai của mình nhiều." Vu Tiểu Đồng cúi xuống nhìn Ngô Ngọc, trong ánh mắt hiện lên sự ngoan cường.
"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa xem." Sắc mặt của Ngô Ngọc trở nên xanh mét.
"Tôi nói cái gì hả, tôi nói cô đó, tranh giành ghen tuông với một đứa con trai mà phải chèn ép con người ta bỏ đi mới vừa lòng, bị cưỡng hiếp ở khu du lịch hả, sao tôi chưa bao giờ nghe qua nhỉ? Cô sao lại không làm thật thêm một chút đi hả? Không phải là cô phóng khoáng cởi mở lắm sao? Bị mấy thằng đàn ông làm chắc cũng không phải vấn đề gì đâu ha?"
Ngô Ngọc giơ tay lên, mới đến giữa chừng đã bị Vu Tiểu Đồng vững vàng bắt lấy không thể nhúc nhích, miệng cô run rẩy nhìn Vu Tiểu Đồng, "Tôi không biết rốt cuộc là có phải cô bị động kinh hay không, những gì cô nói một câu tôi cũng không hiểu, cô muốn hiểu thế nào là việc của cô, đừng tới đây quấy rầy tôi." Nói xong cô rút tay mình ra khỏi tay Vu Tiểu Đồng.
"Bản thân tôi thấy không thoải mái a! Mà cô chính là nguyên nhân khiến tôi không thoải mái, sao có thể để bản thân cô nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Ông trời không cho cô báo ứng thì tôi cho cô, tôi cũng không tin, có tiền thì giỏi lắm à? Có thể giả bộ rất tốt à?" Vu Tiểu Đồng tới gần Ngô Ngọc.
Ngô Ngọc cuống quít lui về phía sau, "Cô làm gì vậy?" Vừa lui về phía sau vừa lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Trình Hàn Lang.
"Bây giờ có ngọc hoàng đại đế tới đây cũng không thể cứu được cô đâu!" Vu Tiểu Đồng giật lấy túi của cô, ném xuống đất đạp lên rất nhiều lần, sau đó còn phun cả đống nước bọt lên đó. Ngô Ngọc tức giận khóc lên, Vu Tiểu Đồng tát tới một bạt tai, Ngô Ngọc suýt nữa té nhào trên mặt đất. Từ nhỏ tới giờ cô chưa hề chịu qua loại uất ức này, ai mà không nhường nhịn cô, cưng chiều cô. Một cái tát này khiến cho cô giống như là điên rồi liền nhào tới chỗ Vu Tiểu Đồng.
Vu Tiểu Đồng vươn thẳng chân, dùng sức đạp một cái khiến Ngô Ngọc té nhào nằm thẳng ra đất. Cô bé ngồi lên trên người của Ngô Ngọc, trở tay là lại giáng thêm một bạt tai.
"Cái này là thay Thành Thành đánh mày, con mẹ nó mày còn có chút lương tâm không hả? Thành Thành ở trường học cả ngày gọi mày chị này chị nọ, chuyện gì cũng nghĩ đến mày, mày đúng là con khốn thiếu đạo đức!"
"Cái này là tao đánh mày, tao con mẹ nó nhìn mày không vừa mắt, đánh một chút cho hả giận."
"Cái này là thay bọn người bị biểu hiện giả dối của mày che mắt, với chút chỉ số thông minh của bọn họ chắc là cũng không có cơ hội nhìn thấy bộ mặt thật của mày đâu." Mặt Ngô Ngọc đã sưng lên.
"Cái này là đánh Trình Hàn Lang, anh ta là kẻ đáng bị đánh nhất, chỉ tiếc là tao đánh không lại anh ta, không phải mày yêu anh ta sao? Vậy mày thay anh ta chịu là được rồi." Vu Tiểu Đồng vừa đánh vừa mắng, đã có rất nhiều người vây xung quanh, vì Ngô Ngọc đã bị đánh đến hoàn toàn biến dạng, hơn nữa còn nằm trên mặt đất, rất nhiều người vẫn chưa nhận ra, cũng không ai nghĩ là cô, ai mà nghĩ rằng cô gái nhỏ dịu dàng đáng yêu như vậy lại chọc phải phiền phức gì chứ!
Vu Tiểu Đồng nghỉ ngơi một lúc, lúc này Ngô Ngọc mới mở mắt ra, thấy những người đang khuyên ngăn bên cạnh thì lập tức che mặt lại khóc.
"Mẹ, con khốn. Mọi người nhìn cho kỹ, tôi con mẹ nó đánh một người tên là Ngô Ngọc, học năm thứ nhất trường các người, không biết cũng nhìn kỹ cho biết đi." Vu Tiểu Đồng nói với những người đang khuyên ngăn.
Một số người xung quanh quen biết Ngô Ngọc căn bản cũng không thể tin được, Vu Tiểu Đồng đánh xong rồi thì đứng một bên xem náo nhiệt, nhìn mấy ánh mắt không tin được của bạn bè Ngô Ngọc. Kệ mẹ các nguời tin hay không tin, chắc là tôi đánh cô ta các người còn tưởng tôi cố ý gây sự, tùy! Vu Tiểu Đồng nhổ nước bọt xuống đất, đứng bên cạnh cười nhạt. Bạn học của Ngô Ngọc ở bên cạnh nhỏ giọng mắng chửi cô bé.
"Con mẹ mày, mày chửi ai đó? Mày chửi lần nữa coi! Mạnh miệng thế mà cũng biết sợ à? Chửi đi!" Vu Tiểu Đồng mắng thẳng một cô gái, cô gái kia liếc mắt xem thường nhưng không dám lên tiếng.
"Chửi thì sao? Cô chính là một người đàn bà chua ngoa, Ngô Ngọc là người như thế nào chúng tôi đều biết, cô thôi..." Một cô gái khác lộ ra ánh mắt hoài nghi, nhưng mà sau đó nhanh chóng bị vẻ mặt thống khổ thay thế. Vu Tiểu Đồng hung hăng đạp một cước lên đùi của cô gái, cô gái kia khóc nấc lên tại chỗ. Một đám bạn học đông đúc bên cạnh lập tức nháo nhào, "Cùng nhau đánh đi, có cái gì đâu! Công khai ức hiếp người khác ở đây. Tụi mình cũng không tin là không đánh lại cô ta."
"Qua đây xem, tới đây!" Vu Tiểu Đồng như là con hổ bùng phát, ngay cả ánh mắt cũng bốc lên tia nguy hiểm. Đám người kia căn bản không có đồng lòng như vậy, chỉ là một đám con gái nói ngoài miệng một chút mà thôi. Cho nên không có một ai đi lên cả.
"Quên đi, chúng ta đừng náo loạn nữa, mình cảm ơn mọi người, chúng ta đi thôi!" Ngô Ngọc khóc nói, mấy cô gái bên cạnh lập túc líu ra líu ríu ồn ào lên: "Cậu làm sao có thể chịu được oan ức này chứ?" "Cậu cứ thả cô ta đi vậy sao?" "Ngô Ngọc, tụi mình không thể để cậu phải chịu đánh suông được, ngày hôm nay nhất định phải đòi lại sự thua thiệt này cho cậu."
"Ngô Ngọc!" Xa xa có người đang gọi Ngô Ngọc. Vu Tiểu Đồng quay đầu lại, thấy Trình Hàn Lang đang đi tới bên này, cô bé cúi đầu nhìn túi xách mở toang đang nằm trên mặt đất một chút, cười lạnh một cái, quả nhiên cô vẫn gọi anh ta đến.
"Làm sao vậy?" Trình Hàn Lang còn chưa dứt lời, Ngô Ngọc đã nhào về phía Trình Hàn Lang, ôm hắn gào khóc um sùm. Mấy cô gái bên cạnh cứ nhìn Trình Hàn Lang mãi, sự đồng tình với Ngô Ngọc thoáng cái biến thành ước ao.
"Cô ta đánh em... Mặt cũng sưng lên rồi, hu hu..." Ngô Ngọc chỉ về phía Vu Tiểu Đồng đang đứng bên cạnh làm như không có chuyện gì xảy ra, mấy cô gái gần đó cũng vội vã thêm mắm thêm muối mà cáo trạng, Trình Hàn Lang nhìn Vu Tiểu Đồng nhíu mày một cái.
"Vu Tiểu Đồng, sao em lại chạy tới đây?" Ngô Ngọc ngẩng đầu, kinh dị nhìn ánh mắt có chút phức tạp của Trình Hàn Lang, lại nhìn Vu Tiểu Đồng một cái.
"Hôm nay tôi không vừa lòng, dùng người này luyện tay một chút, bạn gái anh da trắng tóc mềm, đánh vào cũng thích đấy!" Vu Tiểu Đồng vừa nói xong, Ngô Ngọc lại khóc lên, Trình Hàn Lang cúi đầu nâng mặt của cô lên, quả thật là chịu đòn rất nghiêm trọng.
"Em đủ rồi thì đi tìm người khác đi, sau này động ai cũng đừng động vào cô ấy, cô ấy là bạn gái của anh, em đánh cô ấy anh sẽ nổi nóng với em đấy, kể cả em là bạn thân của Thành Thành." Khi Trình Hàn Lang nói ra hai chữ Thành Thành, Ngô Ngọc phát hiện trên mặt của hắn có sự thống khổ không che giấu được. Người chung quanh đều biết đây là việc riêng nhà người ta, cũng thức thời mà tản đi, có mấy cô gái dọc đường về quay đầu vô số lần, ánh mắt vẫn đặt trên người Trình Hàn Lang.
"Anh còn biết tôi là bạn học của Thành Thành à? Anh còn nhớ rõ Thành Thành sao? Tôi còn tưởng rằng anh bề bộn chuyện yêu đương nên đã sớm đem việc này quăng ra sau đầu rồi đấy?" Vu Tiểu Đồng dùng ánh mắt châm chọc nhìn Trình Hàn Lang.
"Ngày hôm nay anh không muốn tiếp tục nói chuyện với em, anh muốn dẫn Ngô Ngọc đi khám, chuyện ngày hôm nay anh chỉ xem như là em không hiểu chuyện, sau này anh sẽ không khách khí nữa." Ngô Ngọc ngạc nhiên nhìn Trình Hàn Lang, không ngờ rằng cô chịu ủy khuất lớn như vậy mà hắn cứ cho qua như thế.
"Đi đi, thật ra đúng lúc tôi muốn nói với anh chút chuyện cơ! Nhưng mà anh đi gấp như vậy tôi cũng hết cách." Trình Hàn Lang vừa nghe lời này, lập tức đứng lại. Lúc này Ngô Ngọc lại muốn lập tức rời đi với Trình Hàn Lang, mặc kệ Vu Tiểu Đồng nói cái gì, cô chỉ biết điều đó không tốt đẹp gì cho cô cả.
"Hàn Lang... Em thực sự đau quá, có việc gì anh có thể nói sau với cô ta được không? Em không chịu nổi nữa." Ngô Ngọc dùng sức siết tay của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang nhìn khuôn mặt sưng lên thật lớn của Ngô Ngọc, lại nhìn Vu Tiểu Đồng một chút, nghĩ thầm hay là Vu Tiểu Đồng chỉ đang quấy rối, nên lại đi về phía trước.
"Là về Thành Thành!" Vu Tiểu Đồng hô lên ở phía sau, trong lòng Trình Hàn Lang lộp bộp một cái, cũng không thể đi về phía trước bước nào nữa, Ngô Ngọc thất vọng nhìn hắn, Trình Hàn Lang xoay người lại, hỏi Vu Tiểu Đồng: "Là chuyện gì?"
Anh đúng là vẫn còn chút lương tâm, Vu Tiểu Đồng đắc ý nhìn Ngô Ngọc, Ngô Ngọc dùng sức kéo Trình Hàn Lang, thế nhưng Trình Hàn Lang không nhúc nhích.
"Tôi không muốn nói trước mặt cô ta, tôi muốn nói chuyện riêng với anh, hơn nữa là ngay bây giờ." Vu Tiểu Đồng cũng không khách khí chút nào mà nói.
"Được!" Trình Hàn Lang gật đầu, Ngô Ngọc hung hăng cắn chặt răng, tức đến không nói nên lời, Trình Hàn Lang gọi điện thoại cho Ngô Chấn, muốn cậu ta đến đón Ngô Ngọc. Sau đó lại nhìn về Vu Tiểu Đồng: "Được chưa?"
"Tôi muốn nói bây giờ, tôi còn có chuyện khác nữa, làm sao tôi biết Ngô Chấn kia lúc nào mới đến, bây giờ chúng ta phải đi ngay." Vu Tiểu Đồng cười lạnh một cái, nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang nhìn Ngô Ngọc một chút, ánh mắt của Ngô Ngọc dõi theo hắn, không tin hắn sẽ vô tình như vậy, không tin cô còn không bằng một tin tức đáng giá.
"Xin lỗi." Trình Hàn Lang nói với Ngô Ngọc, Ngô Ngọc run rẩy cũng không nói được câu nào. Trình Hàn Lang dùng ánh mắt xin lỗi nhìn cô một cái, không nói thêm gì, cùng Vu Tiểu Đồng bước đi, Ngô Ngọc ngồi bệt xuống tại chỗ khóc đến tan nát cõi lòng.