Mục lục
Ân Tứ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Thành ở lại bệnh viện hai ngày thì về nhà, trong thời gian đó Trình Hàn Lang ngoại trừ giờ làm việc, vẫn luôn ở bên cạnh Thành Thành, Ngô Ngọc chỉ có thể đến công ty tìm Trình Hàn Lang.

"Anh quyết định vẫn là về nhà ở." Trình Hàn Lang đứng trước mặt Ngô Ngọc nói.

"Tại sao? Em không đồng ý, sao anh có thể như vậy? Cũng bởi vì bệnh tình của thằng bé nên anh phải trở về nhà chăm sóc nó hay sao?" Trong đôi mắt của Ngô Ngọc đã đong đầy nước mắt, Trình Hàn Lang hai ngày nay không xuất hiện đã khiến cô vô cùng tủi thân. Lúc Thành Thành sinh bệnh lần trước, Ngô Ngọc gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng Trình Hàn Lang chưa từng nhận, sau đó lại giải thích một câu "Ở bệnh viện cần yên tĩnh, anh để chế độ im lặng." rồi đem việc này cho vào quên lãng. Ngô Ngọc một mình sinh hờn dỗi, chờ Trình Hàn Lang đến xin lỗi căn bản là chuyện không thể nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự mình nghĩ thông rồi trở về đi tìm hắn.

Lần này lại muốn trở về nhà ngủ, chuyện này đối với Ngô Ngọc mà nói chính là chuyện vô cùng trọng yếu, Trình Hàn Lang cư nhiên chỉ nhẹ nhàng như vậy mà đã quyết định rồi.

"Anh nói chuyện đi! Tại sao không nói? Em không muốn cãi nhau ở công ty với anh, có việc gì buổi tối nói." Giọng nói của Ngô Ngọc đã nghẹn ngào.

"Buổi tối anh phải về nhà, trước tiên em cứ yên tĩnh hai ngày đi, chờ Thành Thành khỏe mạnh hoạt bát rồi chúng ta lại bàn được không?" Trình Hàn Lang đã có chút không nhịn được, nhưng thái độ vẫn là ôn hòa kiến nghị.

"Được được! Anh phải về nhà chứ gì? Lúc đầu anh nói là để tốt cho Thành Thành, bây giờ lại đổi ý. Anh đúng là một người không có nguyên tắc, anh trở về thì vĩnh viễn đừng gặp em nữa. Trình Hàn Lang, anh thật sự khiến cho em thất vọng!" Ngô Ngọc khóc chạy ra ngoài, Trình Hàn Lang không có đuổi theo.

Ngô Ngọc sau khi chạy ra ngoài liền gọi điện thoại cho Ngô Chấn.

"Anh hai, anh phải giúp em, em không chịu nổi nữa...hức hức..."

"Làm sao vậy, có chuyện gì từ từ nói, khóc cái gì! Là ai chọc ghẹo em rồi?" Trong khoảng thời gian này Ngô Chấn luôn ở Sơn Đông bàn bạc với khách hàng, thuận tiện ở bên đó vui chơi một chút, Ngô Ngọc đã một tháng không gặp cậu.

"Anh nói xem tại sao anh ấy lại có thể như vậy, anh hai, tình yêu của em gái anh hoàn toàn không có chút địa vị, một chút tự tôn cũng không có, em thực sự... không chịu nổi nữa.." Ngô Ngọc ở bên đây đầu dây điện thoại đã khóc không thành tiếng. Dù sao cũng là em gái của mình, Ngô Chấn nghe cô khóc bản thân cũng đau xót.

"Lại là bởi vì Trình Hàn Lang đúng không? Anh đã sớm nói với em, quen với cậu ấy phải có chút chuẩn bị tâm lý, cậu ấy không nuông chiều con gái như những người đàn ông khác. Chính cậu ấy cũng có rất nhiều nguyên tắc của bản thân, em không có việc gì thì không nên tùy tiện đi động chạm vào điểm đó, nếu không em cũng không có quả ngọt mà ăn đâu. Nếu đã lựa chọn cậu ấy, em phải học được cách kiên nhẫn, vấn đề lớn nhỏ gì đó ắt không thể thiếu, nhưng nếu em không xem là thật thì cũng không có việc gì, còn nếu em xem thành thật vậy thì sẽ thực sự có chuyện."

"Anh đừng có nói giúp anh ấy, anh ấy đã không còn là Trình Hàn Lang anh quen thuộc khi còn bé nữa, anh ấy đã thay đổi, anh ấy đã trở nên lãnh huyết vô tình." Ngô Ngọc oán hận nói.

"Không nghiêm trọng như vậy chứ? Lần trước em bất mãn với cậu ấy, rồi xả hết lên người anh một trận, về sau anh hỏi lại em, em lại bắt đầu thổi phồng khoe khoang cậu ấy, nói cậu ấy cứ như thần tiên. Anh đoán không quá mấy phút nữa là em lại ổn thôi."

"Lần này không làm lành được nữa rồi, chuyện này em đã đè nén trong lòng lâu rồi..."

Ngô Chấn nở nụ cười một chút, cậu thực sự không có cách nào với cô em gái này, từ nhỏ đã chính là như vậy, đối với người ngoài thì khoan dung độ lượng, ôn nhu động lòng người. Duy chỉ đối với người thân của mình sẽ biến thành hẹp hòi, tùy hứng, kỳ thực chỉ là khát vọng được cưng chiều mà thôi, cậu không cho là Trình Hàn Lang thực sự làm ra chuyện gì quá đáng, phần lớn chỉ là bởi vì Ngô Ngọc quá để ý đến Trình Hàn Lang mà thôi!

"Trình Hàn Lang vốn là một người như vậy, cậu ấy sẽ không nói nhiều lời dễ nghe, thế nhưng cậu ấy tuyệt đối không phải cái loại người lấy tình cảm ra đùa giỡn, cậu ấy sẽ rất chung tình với người cậu ấy đã nhận định. Lúc đầu em thích cậu ấy cũng không phải biết rất rõ điểm đó của cậu ấy hấp dẫn em nhất sao?"

"Anh ấy tốt... anh ấy chung tình chỉ sợ không phải là với em, có lúc anh ấy sẽ dịu dàng, cũng không phải là đối với em." Ngô Ngọc vừa nghĩ tới nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

"Không thể nào đâu? Cậu ấy không giống loại người đứng núi này trông núi nọ đâu! Anh cũng không nghe nói cậu ấy có quan hệ tốt với cô gái nào!" Ngô Chấn suy nghĩ kỹ lại một chút, vẫn là không nghĩ ra được.

"Cũng không phải là phụ nữ, là... Thành Thành." Ngô Ngọc rốt cục cũng nói ra.

Ngô Chấn phốc một cái liền bật cười, "Em có bệnh gì không hả? Ăn dấm chua với em trai nhà người ta. Em yêu đến điên rồi hả? Hai chuyện này không phải là đã phân biệt rõ ràng sao?" Ngô Chấn cảm thấy Ngô Ngọc chính là giận dỗi không đâu.

"Cái gì chứ, anh hai, anh không biết gì hết, anh thực sự không biết gì đâu." Ngô Ngọc nghe Ngô Chấn hình như đang chê cười bộ dáng của mình liền liều mạng giải thích.

"Không biết cái gì a?"

"Anh thực sự muốn nghe sao?"

"Nói thừa! Em nói tới phân nửa rồi, anh không nghe nữa không phải tự khiến anh khó chịu à?" Ngô Chấn thực sự nổi lên lòng hiếu kỳ.

"Anh hai, em kể cho anh nghe, vào ngày hôm đó..."

Thành Thành ở trong nhà bếp bận tới bận lui, cả người như sống lại, khỏe khoắn hoạt bát, Đỗ Công thấy vậy trong lòng cũng thấy chua chát, quả nhiên y không cách nào so sánh được với Trình Hàn Lang, lúc y đến đây ra sức đùa giỡn với Thành Thành cũng không thấy Thành Thành cười đến vui vẻ như vậy.

"Đừng có cười nữa, miệng sắp kéo đến mang tai rồi kìa, em như vậy nữa lại ho khan cho xem." Đỗ Công tốt bụng khuyên nhủ, Trình Hàn Lang ở bên cạnh thấy vậy tâm tình cũng rất tốt. Hắn cười nói với Đỗ Công: "Nó vẫn là một đứa bé, một chút cũng chưa từng thay đổi." Nói xong lại tiếp tục nhìn về phía Thành Thành, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.

Đỗ Công gật đầu, cũng nhìn chằm chằm vào Thành Thành, "Thằng bé thật là dễ thỏa mãn, mày đời trước không biết tích được cái đức gì mà lại chiếm được người tốt như vậy."

Trình Hàn Lang cho Đỗ Công một ánh mắt "vậy thì thế nào", Đỗ Công nhào tới muốn đánh tan sự đắc ý của Trình Hàn Lang, lại bị Trình Hàn Lang chặn lại đúng lúc.

"Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, Đỗ Công, thật ra thì lần này... thực sự là rất cảm ơn mày." Trình Hàn Lang có chút ngượng ngùng.

"Mày đừng có mà giả mù sa mưa, còn bày đặt nói với tao mấy câu này làm gì? Sau này chỉ cần mày đừng khiến cho Thành Thành cả ngày sống không bằng chết thì tao đã thỏa mãn rồi, cảm ơn với không cảm ơn chả có ý nghĩa gì." Tuy rằng ngoài miệng Đỗ Công nói ra là lời nói đùa, kỳ thực trong giọng nói cũng không kém phần nghiêm túc. Trình Hàn Lang nặng nề gật đầu một cái, lần này hắn thật sự dứt bỏ hết mọi thứ rồi. Mặc kệ hậu quả gì, kiêng kỵ gì, chỉ cần người một nhà thật sự vui vẻ, những thứ khác không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.

"Em tới rồi nè, thiệt tình, làm đồ ăn ngon cũng không gọi em tới." Ngô Ngọc vừa vào cửa liền cười ha hả nói. Trình Hàn Lang có chút giật mình đi qua.

"Sao em cũng tới đây?"

"Là em thì không thể tới à? Lâu rồi em cũng chưa gặp được Thành Thành mà, Thành Thành nhớ em." Ngô Ngọc vừa nói vừa kéo Thành Thành qua, ôm lấy cánh tay của nó, "Anh không tin thì hỏi thằng bé xem."

"Đúng vậy... Là em nhớ chị ấy. Đã lâu rồi không có tới, chị Ngô Ngọc đã là sinh viên đại học rồi." Thành Thành thoạt nhìn rất vui vẻ, rất nhiệt tình, nó và Ngô Ngọc đi tâm sự với nhau. Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành không có phản ứng gì đặc việt, rất là vui vẻ. Vì vậy cũng yên lòng. Tùy hai người bọn họ thôi.

"Tao đã nói rồi mà! Vốn chỉ là một chuyện rất đơn giản, mày không nên làm phức tạp lên như thế." Đỗ Công nói với Trình Hàn Lang, đồng thời dùng ánh mắt bảo Trình Hàn Lang nhìn về phía bên kia. Thành Thành đang trò chuyện với Ngô Ngọc, quả nhiên tuổi tác không chênh lệch nhiều nhất định có tiếng nói chung, hai người một lúc thì cười một lúc thì ầm ĩ, khiến Trình Hàn Lang căn bản không nghĩ ra được bộ dáng khóc lóc bỏ đi của Ngô Ngọc hôm đó.

Phụ nữ, quả thực rất giỏi thay đổi a!

Bốn người hòa thuận vui vẻ ăn một bữa cơm, Thành Thành gắp thức ăn cho Ngô Ngọc, cũng cười nói: "Chị Ngô Ngọc, nếu như ngày hôm nay không có việc gì thì ở lại đây đi, bây giờ về nhà nữa cũng không tiện a!"

"Không được, em học tập căng thẳng như vậy, chị ở đây chỉ biết quấy rầy em thôi. Vẫn là thôi đi..." Ngô Ngọc có chút ngượng ngùng, Trình Hàn Lang nghe Ngô Ngọc nói được như vậy thì rất là kinh ngạc, không biết là ai đã lên lớp cho Ngô Ngọc một trận, khiến cô thuần hóa tốt như vậy.

"Không sao mà, em không sao, chị đừng nghĩ em vô dụng như vậy được không?" Thành Thành còn có một chút mất hứng, lời của nó cũng khiến cho Trình Hàn Lang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hôm nay mọi người ở đây đều làm sao vậy, thế giới đại đồng rồi sao? (thế giới đại đồng là khái niệm của người xưa, đại đồng nghĩa là thống nhất, đại khái theo Khổng Tử thì thế giới đại đồng là mọi ng yêu thương lẫn nhau, không có người xấu, ai cũng được đối xử công bằng, ai cũng hạnh phúc)

"Được rồi, chị là chị của em, em phải nghe lời chị a, khi nào có thời gian chị lại tới chơi, chị thật sự không tiện ở lại đây." Ngô Ngọc nói rất quả quyết, lời từ chối không có chút gì là hư tình giả ý. Thành Thành vẫn muốn giữ người lại, thế nhưng Trình Hàn Lang lại nói cứ để tùy ý Ngô Ngọc đi, Đỗ Công ở bên cạnh cũng phối hợp, cuối cùng vẫn là quyết định cơm nước xong thì để Trình Hàn Lang đưa Ngô Ngọc trở về, Thành Thành cũng đành phải thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK