Mục lục
Ân Tứ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều tan học ngày hôm sau Trình Hàn Lang cùng đi với Ngô Chấn, tới trước nhà Ngô Chấn, Trình Hàn Lang phất tay tạm biệt cậu ta, quay đầu đi về hướng đông, vừa đi vừa nhàm chán nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, Trình Hàn Lang dừng bước. Hắn lập tức đi qua chỗ kia, vẫn là vị trí ngày hôm qua, vẫn là cái tên nhóc ăn xin kia, đang quỳ ở đó với một bác gái, miệng không biết nói cái gì, chỗ hôm qua mẹ Trình Hàn Lang băng bó cho nó đã sớm rách tươm, băng gạc đã muốn cùng màu với bùn đất luôn rồi. Bác gái trái kiếm phải kiếm, tìm ra 2 hào tiền, trực tiếp ném cho nhóc ăn xin kia, nhóc ăn xin thở dài nói lời cảm tạ.

“Mẹ tao không phải đem mày đến viện phúc lợi rồi sao? Mày như thế nào lại chạy đến nới này?” Trình Hàn Lang chất vấn thằng bé. Đứa nhỏ cũng không có trả lời nó, cũng không có nhìn Trình Hàn Lang luôn, một mực gảy gảy mấy đồng trên tay.

“Hỏi mày còn không nói, mày nói thật ra coi a!” Trình Hàn Lang đẩy đứa nhỏ một chút, đứa nhỏ lui về phía sau vài bước, vẫn là không nói chuyện, cũng không ngẩng đầu nhìn Trình Hàn Lang luôn.

“Được rồi! Tao cũng không cần mày phản ứng!” Trình Hàn Lang tức giận đi khỏi chỗ đó, một bên còn nhịn không được mà mắng: “Đúng là trời sinh cái số ăn xin!” Nhóc ăn xin nhìn hắn đi xa, mới nâng đầu lên nhìn về hướng Trình Hàn Lang đi, sau đó khập khiễng đi về phía trước. (ô ô hảo thương bé con kc124)

Về đến nhà, Trình Hàn Lang nói với mẹ Trình: “Ngày hôm qua mẹ có lòng đưa cái tên ăn xin thối kia đến viện phúc lợi, hôm nay nó lại tự mình chạy về chỗ đó, mẹ quản nó làm gì cho dư thừa, cái loại người này đúng là, cho dù đáng thương mấy vẫn thật đáng giận.”

Sắc mặt mẹ Trình thay đổi, hỏi Trình Hàn Lang: “Thật sự như vậy? Con nhìn thấy thằng bé ở đâu? Con có xem kỹ chưa?”

Trình Hàn Lang nói: “Băng gạc còn trên đầu gối mà!”

Mẹ Trình vừa nghe là sự thật, trong lòng cảm thấy thật khó chịu, tình cảnh ngày hôm qua ở nhà thoa thuốc cho đứa nhỏ lại hiện lên trước mắt cô, vốn khi thoa thuốc rất đau thằng bé cũng không dám lên tiếng, một mực ngồi đó hít sâu nhịn đau, không chừng bây giờ vết thương còn trở nên nghiêm trọng hơn. Mẹ Trình thở dài một hơi, nhớ tới khi còn nhỏ em trai mình ở phía sau kêu “chị nhỏ ơi, chị nhỏ ơi”, sau đó ngoảnh đầu lại đã không còn, trong lòng nặng trĩu như đổ một khối chì.

Tiếng đập cửa lại vang lên, trong lòng Trình Hàn Lang liền căng thẳng, có một loại dự cảm không tốt a. Bình thường người lớn đến đều sẽ nhấn chuông cửa, chỉ có con nít mới gõ cửa. Hắn chậm rãi đi qua nhìn vào lỗ mắt mèo trên cửa. Quả nhiên, lại gây thêm chuyện cho hắn, nhóc ăn xin kia lại ngồi xổm trước cửa nhà hắn, vẫn là cái tư thế ngày hôm qua, bộ dáng ra vẻ đáng thương. Trình Hàn Lang không nói hai lời, một tay giữ cửa một tay trực tiếp đánh ầm một cái lên cánh cửa, thế nhưng còn dám tới!

Mẹ Trình từ nhà bếp đi ra phát hiện sắc mặt Trình Hàn Lang không tốt, “Vừa rồi là ai a?” mẹ Trình hỏi.

“Gõ nhầm cửa!” Trình Hàn Lang có chút không kiên nhẫn, mẹ Trình nhìn biểu tình Trình Hàn Lang có chút kỳ quái, nhưng mà đồ ăn còn đang nấu nên không hỏi lại cái gì. Tiếp tục trở về phòng bếp nấu cơm.

Chỉ chốc lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên. Mẹ Trình xào rau phát ra âm thanh rất lớn, cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa. Trình Hàn Lang đeo tai nghe không để ý tới thằng bé, chờ hắn nghe xong một bài hát tháo tai nghe ra, tiếng đập cửa kia vẫn còn đó. Hắn nổi giận đùng đùng chạy đến cửa, mở cửa ra xách cổ áo đứa bé lên, một phen nhấc nó lên, trực tiếp đi tới thang máy, lôi kéo một đường dài xuống tới dưới lầu liền vất cậu bé trên mặt đất, mắng một câu “Cút!”, cũng không quay đầu lại nhìn mà trực tiếp lên lầu.

Buổi tối Trình Hàn Lang một bên vừa ăn cơm vừa xem TV, TV đang chiếu trực tiếp trận đấu bóng rổ, Trình Hàn Lang thật hận không thể chui vào TV mà xem, thế cho nên có người gõ cửa hắn cũng không có nghe được, lần này mẹ Trình đi ra mở cửa, cô mới nhìn thấy đứa nhỏ ngày hôm qua gặp lại tìm đến đây, tựa hồ còn chật vật hơn một chút so với ngày hôm qua, trên đầu gối bị thương đã không nhìn ra hình dạng gì, đều bị bùn đất bám đến đen tuyền rồi.

Mẹ Trình trong lòng căng thẳng, vẫn là đem thằng bé vào trong phòng, cô sợ Trình Hàn Lang lại nổi nóng, liền đem thằng bé đến phòng vệ sinh rửa chân trước, sau đó phát hiện vết thương ngày hôm qua đã muốn sinh mủ. mẹ Trình tay run run giúp thằng bé thoa thuốc, thằng bé vẫn nhìn Trình Hàn Lang trên bàn cơm bên kia, mẹ Trình thở dài một hơi, đi đến cái bàn bới một chén cơm, gắp đồ ăn vào rồi đưa cho thằng bé, đứa nhỏ bắt được một bát cơm lập tức lang thôn hổ yết (aka ăn rất nhiều rất nhanh) ăn, cầm đũa còn có chút không tốt, mẹ Trình lại cầm đến cho thằng bé một cái muỗng, ngồi bên cạnh nhìn thằng bé ăn.

Đến lúc quảng cáo, Trình Hàn Lang xoa xoa miệng, lúc này mới phát hiện mẹ không ở bên cạnh, hắn liền trực tiếp đi về hướng phòng ngủ. Đi ngang nhà vệ sinh thấy cửa mở toang, cho nên nhìn thấy tình cảnh bên trong nhìn rõ mồn một. Trình Hàn Lang đẩy mạnh cửa ra, dọa mẹ Trình cùng đứa nhỏ nhảy dựng lên. Đứa nhỏ lập tức xấu hổ tay run run mà đem bát thả lại trong tay mẹ Trình, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Trình Hàn Lang.

“Tao không phải đem mày ném xuống lầu dưới rồi sao? Mày như thế nào lại đến nữa hả?” Trình Hàn Lang rống lên một tiếng, vừa muốn tiến lên túm đứa nhỏ, thằng bé liền liều mạng trốn về phía sau.

Mẹ Trình ngăn tay hắn lại hỏi: “Vừa rồi thằng bé gõ cửa như vậy, mẹ hỏi con như thế nào lại không nói cho mẹ biết?”

Trình Hàn Lang không nói gì, lại nhìn cái bát trong tay mẹ Trình, “Mẹ, mẹ thoa thuốc cho nó con không ý kiến, nhưng mẹ cần gì cho nó ăn ở đây a? Mẹ có biết được nó có bệnh hay không có bệnh không a?” Nói xong liền đem bát muỗng trong tay cô, trực tiếp vất vào thùng rác.

Mẹ Trình thẳng tắp theo dõi hắn, Trình Hàn Lang không chút nào sợ hãi nhìn lại, chờ mẹ Trình chỉ trích nó. nhưng mà mẹ Trình lại cái gì cũng không nói, trực tiếp dẫn đứa nhỏ đi ra ngoài, trong mắt rõ ràng là chứa đầy thất vọng. Trình Hàn Lang không rõ rốt cuộc mình làm sai cái gì, không thèm nghĩ nữa, trận đấu bóng rổ lại sắp bắt đầu rồi, như thế nào thì như đi, nghĩ như vậy Trình Hàn Lang bỏ chạy đến nhà bếp tiếp tục xem bóng rổ.

Nhóc ăn xin ăn cơm xong, mẹ Trình còn làm đồ ăn cho thằng bé mang về. Trình Hàn Lang lần này ngay cả hỏi cũng đều lười hỏi, coi như người này cho tới bây giờ chưa có đến lần nào, đi đi liền xong việc.

Sáng hôm sau, Trình Hàn Lang mới vừa xuống lầu, liền thấy một người giống như nhóc ăn xin nằm ngủ trên ghế dài ở dưới lầu, thân thể cuộn lại một đoàn, còn đắp một cái chăn rách. Trình Hàn Lang lúc đi ngang qua bên người người đó lại nhìn thoáng qua lần nữa, chính là nó. Nghĩ thầm, tốc độ thật là mau, đêm qua hắn với mẹ mới đem nó vào việc phúc lợi, đảo mắt liền thấy nó lại đến đây, ít ra nhóc diễn trò này trí nhớ còn rất tốt, mỗi lần đều có thể tìm trở về.

Trình Hàn Lang đi lướt qua bên người thằng bé, trực tiếp đi thẳng đến trường.

Kết quả liên tiếp vài ngày, nhóc ăn xin buổi tối đều ở trước cửa nhà hắn, ban ngày đi ăn xin, buổi tối liền ngủ ở lầu dưới nhà hắn, luôn luôn có một ít người chỉ trỏ, nhiều lắm cũng là cho thằng bé mấy đồng. Không ai giống mẹ Trình mỗi buổi tối đều thoa thuốc cho thằng bé, có khi còn dặn dò vài câu, lúc nó gần đi còn có thể lấy tiền trong túi cho nó. Ánh mắt mẹ Trình nhìn thằng bé càng ngày càng ôn nhu, thật sự xem nó như người thân mà đối đãi, Trình Hàn Lang thấy thế đều thầm mắng mẹ mình ngốc.

Rốt cuộc có một ngày, mẹ Trình trời còn chưa sáng liền đến chỗ làm sớm, mới vừa xuống lầu liền phát hiện nhóc ăn xin ngủ ở ghế dài, mới biết được thằng bé vẫn chưa ở lại viện phúc lợi, thậm chí ngay cả chỗ để ở cũng đều không có, tim mẹ Trình giống như bị người ta đâm một đao, lúc đi làm trong lòng đều một mực nghĩ đến chuyện này, ngầm hạ quyết định làm cho đứa bé này ở lại nhà mình. Chính là Trình Hàn Lang bên kia sẽ khó khăn một chút, chỉ cần thuyết phục được hắn, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Kết quả buổi tối ngày hôm đó mẹ Trình đợi đã lâu cũng không thấy đứa nhỏ đến, nghe lầm vài thứ, tưởng tiếng đập cửa, bỏ chạy tới mở cửa, kết quả đều không có một ai.

Mấy ngày nay thoa thuốc cho nó cũng thành thói quen, cũng thích xem bộ dáng đứa nhỏ ngoan ngoãn không khóc không nháo, có đôi khi cảm thấy nó là đứa em thất lạc của mình, ngay cả ánh mắt, thần thái đều giống. Tưởng tượng như vậy liền càng thêm đứng ngồi không yên, Trình Hàn Lang thấy mẹ hắn bộ dáng mất hồn mất vía, hừ lạnh một tiếng, khẳng định là lại bởi vì nhóc xin ăn kia. Nhiều ngày như vậy hắn cũng đã dần có thói quen chuyện đứa nhỏ thường xuyên xuất hiện là thật, về phần thái độ của mẹ hắn, hắn cũng liền làm như không thấy. Chỉ cần không phiền đến hắn, hắn sẽ coi như người này không tồn tại.

“Nó tối nay không tới, mẹ cho là nó chỉ biết đến mẹ, không chạy đi gõ cửa nhà người khác à.” Trình Hàn Lang khinh thường nói.

Lỗ tai mẹ Trình đều hướng về cửa phòng nghe ngóng, căn bản không rảnh bận tâm Trình Hàn Lang nói gì đó. “Giống như đến rồi! Lần này mẹ thật sự nghe được nó.” Mẹ Trình cảm giác như mình nghe được tiếng đập cửa rất nhỏ, chạy nhanh đi mở cửa.

Vửa mở cửa ra, đứa nhỏ liền theo cánh cửa mở ra mà gục xuống đất, toàn thân đều là đất, sắc mặt trắng bệch, trên đầu còn đầy mồ hôi. Mẹ Trình ôm thằng bé chạy nhanh vào trong phòng, đặt lên trên giường, đứa nhỏ nằm không được, ở trên giường lăn lộn, chỉ chốc lát sau khăn trải giường đều bẩn hết, Trình Hàn Lang lại muốn mở miệng mắng, nhưng mà nhìn nhóc ăn xin liều mạng gắng gượng dậy, mẹ hắn thì dường như đang gấp chuyện gì nên đành thôi. Mẹ Trình gọi điện thoại kêu bác sĩ tới, sau đó chậm rãi trấn an đứa nhỏ, chờ bác sĩ tới.

Khi bác sĩ vào phòng thấy đứa nhỏ bẩn hề hề nằm trên giường, cảm thấy kinh ngạc, nhưng chính ông cũng chỉ là bác sĩ, hỏi nhiều thì không tốt, nên liền bắt đầu xem bệnh cho đứa nhỏ.

“Là viêm tràng dạ dày, giai đoạn mới phát tác. Phải truyền dịch!”

Bác sĩ nói với mẹ Trình, mẹ Trình gật gật đầu, bác sĩ trước tiêm thuốc giảm đau cho đứa nhỏ, rồi trở về lấy thuốc, đợi cho bác sĩ vừa đi, mẹ Trình liền giúp đứa nhỏ tắm giặt sạch sẽ, mặc quần áo rồi nằm vào trong chăn. Đồ đứa nhỏ mặc chính là quần áo của Trình Hàn Lang lúc trước, mặc vào có điểm rộng, Trình Hàn Lang ở bên cạnh nhìn thấy, âm thầm trào phúng nói quần áo này đều bị đạp hư rồi.

Bác sĩ vội vã quay lại truyền dịch xong liền về, trước khi đi còn nói với mẹ Trình mấy ngày tiếp theo còn phải truyền thêm 2 bình nữa. Mẹ Trình gật gật đầu, tiễn bác sĩ đến cửa. Sau đó trở về phòng, đứa nhỏ đang ngủ kia hẳn là như bị tra tấn suốt một ngày, đã muốn hoảng loạng, mẹ Trình nhìn thằng bé hồi lâu, thở dài thật sâu, giúp thằng bé đắp chăn ngay ngắn rồi đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK