Mỗi quốc gia sẽ có 1 chính sách văn hóa riêng, chúng ta hãy là 1 fan chân chính, dù có không bằng lòng hay tức giận cũng nên dùng những lời lẽ lịch sự và văn minh nhé.
Ad xin gửi đến các bHôm đó Trình Hàn Lang trước khi đến trường đã nói trước với Thành Thành, nói mình buổi trưa tan học có việc cần làm, không cho Thành Thành chờ hắn.
Vì vậy Thành Thành sau khi tan học liền nói với Vu Tiểu Đồng: “Vu Tiểu Đồng, hôm nay hai đứa mình về chung được không?”
Kết quả Vu Tiểu Đồng lại nói anh họ mình tới, cả nhà muốn cùng nhau ra ngoài ăn, sau khi tan học anh họ của cô bé sẽ tới đón cô.
Thành Thành thu dọn cặp sách xong, đem tất cả sách đều nhét vào cặp, kỳ thực mỗi lần làm bài tập rất ít, căn bản không dùng tới nhiều sách như vậy, có đôi khi không có bài tập Thành Thành cũng sẽ như mọi khi đem tất cả sách mang về nhà. Bởi vì bình thường lúc nó giảng bài ở nhà chính là không biết sẽ nói cái gì, có đôi khi nhớ tới sẽ lấy ra một quyển. Nó đối với cái trò chơi này đã từ bắt chước để tiêu khiển lúc đầu biến thành một loại nhu cầu, mỗi ngày không nói trong lòng sẽ khó chịu. (kiểu thằng bé học bán trú thì sách vở để hết trên trường, cần mang gì về làm bt thì mang thôi, mà ẻm thích chơi nên ẻm mang về hết ý)
Thành Thành rất là muốn làm thầy giáo, nó nghĩ đem những gì chính mình biết chỉ bảo cho người khác là một chuyện rất tự hào. Hơn nữa còn có rất nhiều người nghe nó nói chuyện. Thế nhưng Trình Hàn Lang lại đối với chuyện này chẳng thèm để ý, hắn cho rằng làm giáo viên là không ôm chí lớn, nam nhân phải có sự nghiệp của mình, cần phải xông xáo đi lên, không nên giới hạn bản thân ở một chỗ nào đó.
Thành Thành vác lên một cái cặp sách lớn rất không cân xứng với mình, trên đường có một người đi tới. Nó thấy ở xa xa Vu Tiểu Đồng cùng anh họ đang nắm tay cô bé không rõ là đi hướng nào. Nó nhớ lại Trình Hàn Lang tuy rằng có tới đón nó, nhưng là cho tới giờ chưa từng nắm tay nó, cũng không có cười ôn nhu như vậy, Thành Thành có chút xíu xiu ghen tị. Vì vậy nó không nhìn hướng đó nữa, tự mình rẽ vào đường nhỏ về nhà.
Con đường này tương đối yên tĩnh, bởi vì internet, phòng game mọc lên tương đối nhiều. Đại đa số mọi người đều tập trung trong đó. Thành Thành một mình đi trên đường có vẻ đặc biệt yếu ớt, thế nên không lâu sau đã bị một đám người chặn lại.
Thành Thành ngẩng đầu, thấy trước mặt mình không biết vì sao lại có thật là nhiều người, vì vậy liền rẽ sang bên trái, kết quả đám người đó cũng rẽ về phía bên trái nó, nó đi qua bên phải, đám người kia liền chặn qua bên phải.
Thành Thành biết mình nhất định là gặp phải người xấu, nhất thời hoảng loạn mà hô to: “Anh ơi! Anh ơi! Cứu mạng…”
Đám người kia đều là một đám nhỏ vị thành niên, lớn nhất xem ra cũng chỉ có 15 tuổi. Bọn họ bình thường thích cướp một ít tiền của mấy đứa trẻ con, đủ tiền lên mạng là được. Hơn nữa trẻ con thường nhát gan, hù dọa hai cái sẽ lấy tiền ra ngay, sau cũng dễ quên đi là ai cướp của nó.
Một người trong đám thiếu niên cười nói: “Tao đúng là có năng lực a! Nhìn từ xa đã nói thằng nhỏ này có tiền, mày nhìn coi quần áo nó mặc đều là hàng hiệu.” Nói xong cũng bắt Thành Thành đem tiền của mình móc ra.
Thành Thành vội vàng đem tất cả tiền trong túi giao ra, còn lật túi ra đưa cho bọn họ nhìn để chứng minh mình đã hết tiền rồi. Sau đó liền vội vã muốn đi, đám thiếu niên này mới nhìn 2 đồng 5 hào tiền, liền mặt nhăn mày nhó, nói cái gì cũng không để cho nó đi. (1 đồng ~ 3k4 Vnd => 2 đồng 5 hào ~ 7k:v)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thành Thành nôn nóng nhăn thành một nắm, mắt hoảng loạn nhìn về bốn phía. Kết quả một người cũng không thấy. Một thiếu niên rất lùn trong đám đem cặp sách của Thành Thành giật xuống, mở khóa ra, đem đồ đạc bên trong đổ ra toàn bộ. Kết quả ngoại trừ một ít sách vở cũng không thấy cái gì, tức giận đem cặp sách ném xuống đất rồi đạp mấy đạp lên, Thành Thành đau lòng kéo cặp lại, lại bị giày đinh đạp lên mu bàn tay, liền kêu thảm thiết.
Một thiếu niên nói: “Hay là thôi đi, nhìn cái kiểu nó sợ như vậy nó mà co tiền đã sớm lấy ra rồi.”
Không ngờ một người trong đám người đó nhìn thấy dây chuyền trên cổ Thành Thành. Hắn biết những đứa nhỏ nhà có tiền này cha mẹ đều thích cho đứa nhỏ đeo trên cổ một vật có giá trị để trừ tà hoặc cầu phước gì đó, hai bên trái phải mỗi bên một người liền đè Thành Thành xuống, một người cố gắng túm lấy, sống chết muốn đem dây chuyền giựt ra.
Cái này là một sợi dây đỏ xỏ qua một khối ngọc, là lúc mẹ Trình kết hôn đưa cho Thành Thành và Trình Hàn Lang, của hai người là một đôi.
Mẹ Trình cười nói ngày nào đó mấy đứa già rồi không đứa nào nhận ra đứa nào cũng phải nhận ra khối ngọc này, mỗi khối ngọc này là đại biểu cho tình anh em, thiếu một cái cũng không được.
Thành Thành liều mạng cũng không thể để cho bọn họ lấy đi, kết quả bị siết đến không thở được.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên có một người nhảy xuống từ trên bức tường bên cạnh, vừa vặn đụng vào người một người trong đám thiếu niên đó, đụng một cái người đó liền lảo đảo.
Cái người nhảy xuống này chính là Đỗ Công. Y là học sinh nội trú, trường học thực hiện chương trình dạy học khép kín toàn bộ, bình thường trường học không cho phép học sinh nội trú ra ngoài một mình. Mỗi lần y đều nhảy tường ra ngoài, hơn nữa y đặc biệt thích nhảy qua cái tường này, bởi vì nhảy ra ngoài là thấy tiệm internet ngay, nên bớt được thật nhiều quãng đường đi.
Y không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải chuyện như thế. Đỗ Công liếc mắt liền nhìn ra cái đám nhóc này đang cướp đồ của đứa bé, loại chuyện này nhìn thấy cũng không có gì kỳ quái. Y vốn không có tấm lòng hăng hái làm việc nghĩa kia, ai ngờ người thiếu niên mới bị hắn đụng vào kia ỷ vào bên này nhiều người, hơn nữa đang không vui, liền quay qua Đỗ Công chửi ầm lên, đều là mấy câu lưu manh, chẳng biết học từ đâu.
Đỗ Công không phải là một người có tính tình tốt, người kia lời còn chưa nói hết y đã dùng một tay đem hắn ném ra ngoài, mấy người bên cạnh đều trợn tròn mắt nhìn. Đỗ Công sớm nhìn ra bọn họ không đồng lòng, đám vị thành niên gây chuyện này đa số đều là ai cần thì xúm lại cùng cướp, cũng không có “đồng bọn hợp tác” cố định, cho bên bên này vừa đánh nhau căn bản không có ai xông lên.
Đỗ Công lại đi đến phía sau lưng tên nhóc ở bên cạnh Thành Thành đạp cho một cước, người nọ thoáng cái liền quỵ trên mặt đất. Đợi đến lúc hắn nhìn lại bốn phía, đám người kia đã lập tức sớm giải tán rồi.
Đỗ Công phun một ngụm nước bọt, khinh thường nói: “Lông còn chưa đủ dài mà đi học người cướp giật.”
Thành Thành ở bên cạnh nhặt sách, trên cổ có vết đỏ rõ tàng, Đỗ Công không có ý định nhìn tới nó, liền trực tiếp muốn đi đến tiệm internet.
Kết quả Thành Thành chạy tới, đem bỏ vào trong tay y một trái táo xanh. Lôi kéo góc áo của y nói: “Cảm ơn anh, đại ca ca. Táo xanh trong cặp bọn họ không có lục tới, những trái này đều cho anh ăn, em giữ lại hai trái thôi. Được không? Anh là người tốt, em phải báo đáp anh.” Nói xong cũng liền tiếp tục đi tới ngồi chồm hổm nhặt sách. (táo xanh là táo ta á)
Đỗ Công cầm táo cảm thấy có chút vui vẻ. Chưa từng nghĩ tới cứu người lại là một việc có cảm giác tốt đẹp như vậy. Y đi tới, Thành Thành ngưng nhặt sách, ngẩng đầu cười với y, lộ ra hàm răng nhỏ trắng sáng ngay ngắn. Đỗ Công nghĩ đứa bé này thật đúng là không ai nhìn không thích. Nếu không nhìn một thân quần áo nó mặc, còn tưởng rằng là một cô bé, vừa trắng vừa thanh tú, như một con búp bê. Đặc biệt là cặp mắt to vui vẻ kia, nhìn có vẻ vô cùng có linh khí.
Y cảm giác ngày hôm nay mình không uổng công bận rộn, chính là cảm thấy có chút đã ghiền.
“Hay là anh đưa em trở về đi! Lỡ như dọc đường có người cướp em nữa thì làm sao bây giờ?” thật ra là Đỗ Công đang tìm cớ. Y cảm thấy mình giống như bị trúng ta, đột nhiên cảm thấy internet còn lâu mới vui bằng chơi với đứa nhỏ này.
Thành Thành thật vui vẻ đáp ứng, nó cũng học theo Vu Tiểu Đồng nắm tay Đỗ Công, Đỗ Công không có cự tuyệt hành vi ngây thơ của nó, ngược lại còn thích thú.
Y là con một, bình thường họ hàng có dẫn đến nhà một cậu em họ nhỏ, một cô em họ nhỏ. Y không nói được hai câu liền thấy phiền, y căn bản là bản thân không có một chút tính nhẫn nại trong người, nhưng y cho rằng hôm nay y gặp đứa bé này lại đặc biệt hấp dẫn y.
Thành Thành một điểm phòng bị trong lòng cũng không có, ở trên đường vẫn liên tục nói, còn đem táo xanh mà mình giữ lại cho hai người sột soạt lấy ra, sột soạt nhai, còn thúc giục Đỗ Công cũng nhai cho nó xem.
Đỗ Công cầm lấy một trái bỏ vào trong miệng nhai, Thành Thành cười nói: “Tiếng không có to như em nhai, hắc hắc…”
Đỗ Công nở nụ cười, cảm thấy rất có hứng thú, cha mẹ đứa bé này thật có phúc khí.
Thành Thành ở trên đường một mực nói về anh của mình, nói hắn thích ăn cái gì, nói hắn có bản lĩnh cỡ nào, giống như Tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, còn nói đối với mình thật có bao nhiêu là tốt.
Đỗ Công vừa nghe liền nghĩ anh của đứa bé này chắc cũng là một người tốt, nếu không cũng sẽ không khiến nó ở trên đường cứ nói không ngưng được miệng, khiến cho y cũng có lòng hiếu kỳ, muốn biết anh của nó là thần thánh phương nào.
ạn MV mới nhất 慢慢走 (Bước chầm chậm) do Hứa Ngụy Châu trình bày. Cùng 1 bài hát nhưng 2 MV khác nhau, MV chất lượng cao nên dung lượng khá nặng. Các bạn download về xem nhé.
Chúc các bạn xem MV vui vẻ và chúc cho Du - Châu ngày càng phát triển trên con đường sự nghiệp của 2 bạn ấy.