Mục lục
Ân Tứ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Tiểu Đồng vui vẻ đi đến trường học của Thành Thành, thật đúng là hoài niệm cuộc sống cấp ba. Vu Tiểu Đồng vừa đi qua sân thể dục vừa nghĩ, nhìn các bạn học chạy tới chạy lui mắt ai cũng nhìn thẳng về đích đến của mình, mắt to gác trên sống mũi cao, Vu Tiểu Đồng lại vô cùng kích động và bùi ngùi.

"Thành Thành, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Một cô nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn đến thu bài tập của Thành Thành, mỉm cười hỏi.

Thành Thành ngẩng đầu, thân hình rất thấp bé, mặt mũi thanh tú, ngay cả cách nói chuyện cũng là nhỏ giọng nhẹ lời, chỉ là Thành Thành không có chút ấn tượng nào với cô bạn này.

"Mình mười bảy tuổi rồi, vì năm ngoái mình bỏ một năm, chắc là có vẻ lớn hơn các bạn một chút rồi." Thành Thành có chút ngượng ngùng nói.

Cô bạn kia nhanh chóng xua tay nói: "Mình không phải có ý này, mình nghĩ là bạn nhảy lớp cơ? Thoạt nhìn có vẻ như 15 tuổi vậy."

"Hả?" Thành Thành xấu hổ vô cùng, cô bạn kia nói xong cũng che miệng cười rồi rời đi.

Nhìn mình rất nhỏ sao? Thành Thành đang nghĩ ngợi thì nghe thấy ngoài cổng có người đang gọi nó.

"Này! Cục cưng Thành Thành, nhanh chóng ra cửa nghênh đón chị hai của cưng tới đi." Vu Tiểu Đồng đứng ở cửa hét lớn một tiếng, cả lớp lập tức yên tĩnh, ai cũng mở to mắt nhìn chằm chằm Vu Tiểu Đồng, Vu Tiểu Đồng còn không thèm để ý, đứng ở cổng cười toe toét.

Thành Thành nhanh chóng chạy ra ngoài, Vu Tiểu Đồng vỗ vỗ vai nó nói: "Sao rồi hả? Lăn lộn ở đây thế nào?"

"Cũng tốt lắm, nhưng mà áp lực khá lớn, trong lớp này nhiều bạn học giỏi lắm."

"Anh cậu chính là đưa đầu cho lừa đá, mình nghĩ cậu không thích hợp với lớp chọn đâu, bản thân cậu cũng không phải là người không biết nỗ lực, ở trong lớp này chỉ khiến áp lực của cậu lớn hơn thôi."

"Cậu đừng nói anh mình như vậy, anh ấy cũng vì tốt cho mình thôi."

"Sao cậu cứ che chở cho anh ta thế hả? Nhìn là biết địa vị trong nhà của cậu không cao rồi, tối hôm nay cậu có rảnh rỗi không? Đến nhà hai người ăn một bữa cơm."

"Rảnh mà, có điều bây giờ mình không nấu cơm nữa, anh mình mời một bác gái về làm nội trợ ở nhà nấu cơm, giặt quần áo rồi."

Vu Tiểu Đồng gật đầu một cái nói: "Coi như anh cậu còn có chút lương tâm, nhưng buổi tối mình vẫn qua nhà hai người đó, cậu đặc biệt nấu cho mình ăn một bữa đi, dù sao cũng là thứ bảy mà."

Ánh mắt Thành Thành sáng ngời, vui vẻ nói: "Được, kêu anh Đỗ tới nữa, đã lâu rồi mọi người không ăn cùng nhau."

"Gọi anh ta làm gì? Anh ta tới lại lộn xộn."

"Tiểu Đồng, bọn mình sắp vào học rồi, buổi tối phải nhớ qua nhà mình đó."

Vu Tiểu Đồng gật đầu, tiếng chuông reo vang, Thành Thành lưu luyến không rời mà nhìn cô bé, nhanh chóng chạy về chỗ ngời của mình. Vu Tiểu Đồng lại đứng ở cửa dõi mắt theo nó, thở dài, Thành Thành vẫn không thay đổi, đi ra ngoài chịu nhiều cực khổ như vậy mà trở về vẫn không thấy trưởng thành, nó đã quên sạch mọi thứ rồi còn đâu. Nhưng mà như vậy cũng tốt, người vô tư là người dễ thỏa mãn nhất.

Buổi tối, Trình Hàn Lang hoãn một buổi họp nhỏ, đi đón Thành Thành đúng giờ, Thành Thành đang nói chuyện với một cô bạn ở cổng trường, xe Trình Hàn Lang đậu ở bên này, Thành Thành liếc mắt một cái đã nhìn thấy, nhanh chóng nói thêm vài câu rồi chạy tới.

"Ai vậy?" Trình Hàn Lang mở cửa xe cho Thành Thành, thuận tiện hỏi một câu.

"À, là An An, hôm nay nói với em mấy câu, nên mới quen."

"À..." Trình Hàn Lang khởi động xe, không nói thêm câu nào.

Về đến nhà, Thành Thành chạy vào nhà bếp trước, xắn tay áo lên rửa rau, Trình Hàn Lang ở bên cạnh nhìn nó mà khó hiểu, "Không phải đã nói là em không cần nấu cơm sao, một lát nữa bác gái tới rồi."

"Hôm nay Vu Tiểu Đồng tới nhà ăn, cậu ấy muốn em nấu." Động tác của Thành Thành rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong các thứ, Trình Hàn Lang vốn muốn phụ một tay, kết quả cảm thấy mình làm chỉ tổ thêm phiền, thế là không có ra tay.

Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Hàn Lang nhanh chóng đi mở cửa, kết quả người đến cửa lại là Đỗ Công. Đỗ Công vừa nhìn thấy Trình Hàn Lang thì lập tức cho hắn một đấm, "Được lắm, lăn lộn không tệ nha, đã mở công ty luôn rồi, khi nào thiếu người thì nói tao một tiếng, tao cũng đến góp một phần, tao có vỡ nợ cũng không chần chừ đâu."

Trình Hàn Lang gặp y cũng vô cùng vui vẻ, Thành Thành ở trong nhà bếp nghe thấy tiếng Đỗ Công thì trực tiếp cầm cái xẻng xào rau mà vọt ra.

"Anh Đỗ, lâu lắm rồi em không thấy anh đấy, em cũng nhớ anh." Hai mắt Thành Thành nhìn Đỗ Công dường như đang tỏa sáng, Trình Hàn Lang ở bên cạnh lại có chút bực mình.

"Anh cũng nhớ em nữa, ha ha..." Đỗ Công xoa xoa mặt của Thành Thành, có chút lưu luyến nhìn nó.

"Rau xào của em sắp cháy rồi kìa!" Trình Hàn Lang không thoải mái mà nói.

"Hả, đúng rồi." Thành Thành nhanh chóng thu hồi nét tươi cười, vẻ mặt hốt hoảng chạy vào nhà bếp. Chỉ chốc lát sau, trong nhà bếp truyền ra tiếng kêu của Thành Thành, "Cà của em cháy hết rồi!" Trình Hàn Lang bất đắc dĩ lắc đầu, Đỗ Công ở bên cạnh cười một cái, nhìn Trình Hàn Lang nói: "Gần đây Thành Thành có ổn không?"

"Tốt lắm, chỉ là cứ thức đêm mãi, nói thì nó lại không chịu nghe."

Đỗ Công thở dài, vắt ngang chân trên ghế sô pha. Lười biếng nói: "Học sinh lớp mười hai bây giờ đứa nào cũng liều mạng, còn liều mạng hơn tao hồi xưa nữa, bây giờ tao không muốn dính dáng đến chỗ đó nữa, mệt còn chưa nói, ngày ngày lại phải như Tôn Tử, cắm cúi cặm cụi mà học, ông đây thực không chịu nổi cái sự thống khổ đó nữa." (Tôn Tử là một nhà cầm quân tài ba thời nước Ngô ở TQ, thời xưa văn có học thuyết Khổng Tử còn võ có binh pháp Tôn Tử)

"Vậy mày qua chỗ tao luôn đi, dù sao bên tao cũng có mấy vị trí đang trống đó, chừng nào mày muốn qua đây thì cứ qua."

"Thiệt hay giả đó?" Đỗ Công bỗng nhiên ngồi dậy.

Trình Hàn Lang nở nụ cười, "Tao còn có thể lừa mày sao?"

"Cho tao làm cái chức giám đốc đi mày!" Đỗ Công cười khà khà nói.

"Mày cứ làm quen trước đi, loại chuyện này cũng không nói chắc được."

Đỗ Công thoáng cái đã hưng phấn lên, đột nhiên ngồi bật lên, cả người tràn đầy năng lượng, y vừa chà tay vừa hừ hừ cười, "Mẹ nó, trước khi đi tao nhất định phải chửi tên quản lý nhóm tao một trận, tao nhịn ổng bao lâu nay rồi, chịu đủ hết mọi uất ức rồi, nếu là mày, tao đoán mày đã đi từ sớm."

"Ai chọc anh tức giận vậy? Anh Đỗ, đánh ổng đi!" Thành Thành đứng trước mặt hai người, ha ha cười nhìn y.

Trình Hàn Lang nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó đã muốn ôm lấy hôn hai cái, Đỗ Công cũng có chút ý tưởng, nhưng mà y không dám. Đỗ Công đi tới quàng lấy đôi vai Thành Thành rồi nói: "Em nói xem là ai chọc anh tức giận đây? Em đó! Lâu như vậy mà chỉ gọi cho anh ba cuộc điện thoại, cũng không thèm đi tìm anh, uổng công hồi bé anh thương em."

"Em gọi cho nó ba cuộc điện thoại?" Trình Hàn Lang ở bên cạnh nhướng mày, nhìn Thành Thành.

"Chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới anh ấy thì gọi cho anh ấy một cuộc thôi." Thành Thành có chút nhát gan mà nhìn Trình Hàn Lang, nó sợ nhất là Trình Hàn Lang sẽ tức giận.

Đỗ Công liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang, vỗ vỗ vai Thành Thành nói: "Đừng sợ nó, nó chính là một cái bình dấm chua, sau này cứ tha hồ gọi điện thoại cho anh." (Cho bạn nào chưa biết, chữ giấm trong tiếng Trung cũng có nghĩa là ghen, nên TQ hay nói ăn giấm nghĩa là ghen, người hay ghen là bình-hủ-vại-chai... giấm.)

Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành chằm chằm, Thành Thành thấy có Đỗ Công ở đây, le lưỡi với Trình Hàn Lang một cái, chân mày Trình Hàn Lang vừa nhíu lại, Đỗ Công sẽ lập tức che chở cho Thành Thành, trong lòng Trình Hàn Lang rất cáu kỉnh, phần tình cảm này của Đỗ Công là dùng để đối phó hắn mà.

"Được rồi, Tiểu Đồng bảo hôm nay sẽ đến mà, sao còn chưa tới nhỉ?" Thành Thành đột nhiên nhớ tới, vội vàng hỏi.

Đỗ Công nhíu nhíu mày, người kia cũng muốn tới, không trùng hợp như vậy chứ.

Thành Thành gọi điện cho Vu Tiểu Đồng, không biết nghe thấy gì mà vẻ mặt đã có vẻ không được tốt lắm. Đỗ Công đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, chính y cũng tự mắng bản thân mình không có tự trọng, cái con nhóc ương ngạnh kia cả ngày chỉ biết mắng chửi người khác, y lại vẫn lo lắng cho cô bé. Chờ cúp điện thoại rồi, Đỗ Công hỏi Thành Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Cậu ấy nói trong nhà xảy ra chút việc, tạm thời không qua được rồi, bảo mọi người cứ ăn đi." Thành Thành có chút uể oải, nó làm rất nhiều món ăn Vu Tiểu Đồng thích.

"Không sao, có dịp lại bảo nó qua, dù sao học đại học cũng thoải mái, thời gian rảnh sau khi học rất nhiều." Đỗ Công thoải mái nói.

Thành Thành nhìn y một chút rồi nói: "Em không lo vì cái này, em sợ gia đình cậu ấy xảy ra chuyện gì, như vậy Tiểu Đồng..."

Trình Hàn Lang thấy Thành Thành đã lập tức trở nên ủ rũ, nhanh chóng bắt đầu dỗ dành, "Gia đình nó có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tuổi cũng còn nhỏ mà, em đừng lo lắng nữa, cả ngày cứ suy nghĩ cho người khác, đến, nhanh đi ăn đi!"

Thành Thành gật đầu, ba người ngồi ăn chung một bàn, tuy rằng có thêm một người, thế nhưng Thành Thành cũng không thấy náo nhiệt hơn là bao. Trong lòng của nó lo lắng cho Vu Tiểu Đồng, Đỗ Công liên tục nhìn màn hình điện thoại, Trình Hàn Lang vốn dĩ không nói nhiều, cho nên mọi người cũng chỉ ăn mà thôi.

Đêm đến, Thành Thành ngồi ở trên giường, ngày mai rõ ràng là cuối tuần, hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm một chút, thế nhưng nó không cảm thấy thoải mái chút nào, mặc áo ngủ rồi một mình đi qua đi lại trong phòng.

Trình Hàn Lang đã để ý nó hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Làm sao vậy, vẫn còn nghĩ chuyện của Vu Tiểu Đồng sao?"

Thành Thành lắc đầu, đi tới dựa vào người Trình Hàn Lang nói: "Đột nhiên em lại nhớ tới anh Tạ rồi."

Trình Hàn Lang ôm lấy nó để nó ngồi lên người mình, mặt đối diện với hắn, nghiêm trang hỏi nó: "Anh hỏi em, có phải em cũng lén lút gọi điện thoại cho anh ta không? Đừng có gạt anh, có phải là từ lúc về nhà em vẫn nghĩ đến anh ta đúng không? Đừng đánh trống lảng."

Thành Thành nhìn Trình Hàn Lang đang ở trước mắt, đột nhiên cảm thấy hắn ăn giấm thật đáng yêu, cả người bớt đi uy nghiêm ngày thường, như là một đứa nhỏ đang hờn dỗi. Nghĩ một chút, Thành Thành không tự chủ được mà nở nụ cười, Trình Hàn Lang thấy nó cười, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cho là nó chê cười hắn không tự tin, nhất thời thấy mất hết mặt mũi. Tiếp tục dựa vào đầu giường không thèm nhắc lại nữa, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

"Anh..." Thành Thành lay Trình Hàn Lang một cái, Trình Hàn Lang không để ý tới nó, một mình ở đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Thành Thành thấy Trình Hàn Lang lại bị nó chọc giận, trong lòng thấy khó khăn, nó có chút tủi thân mà nói: "Hôm nay em gặp anh Đỗ và Tiểu Đồng, trong lòng thấy rất vui, vì từ nhỏ đến lớn, hai người họ đều vô cùng tốt với em, rồi đột nhiên em lại nhớ đến anh Tạ, nhớ tới những ngày ở Nam Kinh, nếu như không có anh ấy, có thể em thực sự sẽ không còn chút dũng khí nào để kiên trì nữa. Anh Tạ làm cho em rất nhiều việc, em lại chưa từng làm được điều gì cho anh ấy, lúc anh ấy đi bệnh trên người còn chưa hết. Em cũng không biết hiện tại anh ấy thế nào, mỗi lần gọi điện, anh ấy đều nói anh ấy đang tốt lắm, nhưng mà em thật sự rất muốn gặp anh ấy một lần..."

Thành Thành nói rồi vành mắt lại đỏ lên, Trình Hàn Lang nghe thấy tiếng nói của nó có chút nghẹn ngào, không thể giận nổi nữa, kéo nó đến ôm vào trong lòng. "Thành Thành, đừng đau lòng nữa! Chờ nghỉ đông, anh sẽ dẫn em đi tìm anh ta, hoặc là mời anh ta đến nhà."

"Thật sao?" Thành Thành ngẩng đầu, ưu thương trong mắt đã được quét sạch, cả người lên tinh thần rõ rệt, so với vừa nãy như hai người khác nhau.

Trình Hàn Lang đột nhiên có chút hối hận, thật sự không nên chiều thằng bé, không chừng là đang chờ mình nói ra mấy lời này, đến cả khổ nhục kế cũng đã học được rồi.

Thành Thành thấy Trình Hàn Lang do dự, nhanh chóng tiến tới gần gần, hôn một cái lên miệng Trình Hàn Lang, rồi bày ra một nụ cười ngại ngùng. Trình Hàn Lang mặc dù có tức giận, cũng không phát tác ra ngoài nổi, cuộc đời này thực sự là bị hủy trong tay của nó rồi, Trình Hàn Lang nhìn nó một cái, hôn lên thật sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK