Mục lục
Ân Tứ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngày hôm qua anh đi đâu? Gọi điện thoại anh cũng không bắt máy, nhắn tin anh cũng không trả lời.” Trịnh San Đồng vừa nhìn thấy Đỗ Công, liền làm khuôn mặt oán giận.

“Không đi đâu, về nhà một chuyến. Điện thoại hết pin, tự tắt máy.” Đỗ Công thuận miệng nói.

“Anh biết ngày hôm qua là ngày gì không?”Trịnh San Đồng không nhúc nhích nhìn y chằm chằm.

Đỗ Công có chút không nhịn được nói: “Không biết, em cũng có nói cho anh biết đâu!”

“Đó là ngày kỷ niệm 3 năm chúng ta cùng một chỗ, em vốn có mời rất nhiều bạn bè, thế nhưng anh lại không đến, anh có biết lúc đó em mất mặt thế nào không?” Nước mắt Trịnh San Đồng rơi xuống.

Đỗ Công không chịu được nhất là thấy người khác khóc, liền mềm giọng nói, có lòng dỗ dành: “Vậy sao em nói là người khác mời làm gì? Nói thẳng không phải được rồi sao, em mà nói thẳng anh có thể không đi sao? Đừng khóc.” Đỗ Công đem nước mắt của Trịnh San Đồng lau đi, kết quả Trịnh San Đồng càng khóc dữ dội hơn.

“Đỗ Công, ngày quan trọng như vậy em không nói anh cũng nên biết chứ?” Trịnh San Đồng khóc nói một câu như vậy.

Đỗ Công trong nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể mặc cho Trịnh San Đồng trách cứ. Thế nhưng y lại không muốn nghe, đành phải ở một bên vừa khuyên nhủ vừa thất thần. Y thấy, cũng không phải ngày kỷ niệm kết hôn có cần phải long trọng như vậy không? Chẳng lẽ còn muốn y cầm hoa tươi nâng lên trước mặt cô, sau đó nói một trăm lần câu anh yêu em sao? Nghe thấy một chút đã cảm thấy buồn nôn, loại sự tình này có cho y tiền y cũng không muốn làm.

“Đỗ Công chúng ta chia tay đi!” Trịnh San Đồng khóc nói.

“Vì sao? Cũng vì chút chuyện nhỏ này?” Đỗ Công hỏi ngược lại.

“Cũng không phải, em đã sớm muốn nói rồi. Anh không biết lần này anh không tới, có bao nhiêu người nhìn em chê cười, bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng là bọn họ chính là muốn như vậy.”

“Em quản bọn họ làm gì? Em là hẹn hò cùng anh, hay là cùng bọn họ hẹn hò chứ?” Đỗ Công có chút bốc hỏa nổi nóng.

“Đúng vậy! Cũng bởi vì em đang cùng anh nói chuyện yêu đương nên mới quan tâm cái nhìn của người khác đối với anh, anh không hề biết người ta nói về anh như thế nào.”

“Bọn họ thích nói thế nào thì nói, ông đây không quan tâm.”

“Anh thực không quan tâm?!” Trịnh San Đồng lớn tiếng nói.

“Vậy em muốn anh làm sao bây giờ em mới nguôi giận? Đang yên lành lại điên lên cái gì, người khác nói hai câu em đã muốn chia tay với anh hả?” Đỗ Công hỏi lại.

“Lẽ nào chút chuyện như vậy anh cũng không biết nên làm như thế nào sao? Em không muốn ở đây như vậy để bị người khác hiểu lầm nữa, chính anh tự suy nghĩ thật kỹ đi!”

Trịnh San Đồng nói xong cũng một mình tự đi khỏi, Đỗ Công cũng không đuổi theo, cả người mệt mỏi quanh quẩn ở ven đường. Y quả thật không muốn chia tay, dù sao cũng cùng một chỗ 3 năm rồi, ổn định lại một đoạn tình cảm không hề dễ dàng chút nào. Đỗ Công muốn đem nó duy trì đến khi tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi thế nào y cũng không muốn xen vào nữa. Hiện tại đã nghĩ kỹ mà nói, không muốn lại thay đổi nữa.

Vài ngày sau Trịnh San Đồng hầu như chưa từng để ý đến Đỗ Công lần nào, Đỗ Công nhìn cô còn là một bộ dáng vui vẻ, hình như không có bởi vì chuyện của y mà chịu nhiều ảnh hưởng. Thế nhưng trong khoảng thời gian này luôn luôn có nữ sinh đến nói với y ở ngoài trường có một người đẹp trai theo đuổi Trịnh San Đồng.

Lúc đầu Đỗ Công tưởng các cô buồn chán đi gây xích mích ly gián, kết quả ngày hôm đó y tan học thực sự thấy Trịnh San Đồng đi cùng một nam sinh. Người nam sinh kia hình như bộ dáng rất gầy. Đỗ Công đi ở phía sau bọn họ, thấy người nam sinh kia một hồi lấy này nọ cho Trịnh San Đồng, một hồi chỉnh chỉnh lại tóc. Thật là săn sóc. Trong lòng Đỗ Công bốc hỏa, vốn định tiến lên cho kẻ đó chút giáo huấn, kết quả lại nghe thấy có người gọi y.

“Thành Thành, sao em cũng tới đâu? Em đặc biệt tới tìm anh sao?” Đỗ Công thấy Thành Thành đứng cách đó không xa, khùng khùng điên điên mà chạy tới.

“Dạ, lần trước anh đến nhà của em, để quên cái này trên giường. Em vốn nghĩ là anh sẽ tự mình tới lấy, kết quả đợi mấy ngày cũng không thấy anh tới, biết anh nhất định là đã quên rồi, liền tự mình đem tới đây.” Thành Thành đem đồ đưa cho y.

Đỗ Công nhận lại đồ, nhìn những giọt mồ hôi trên mặt Thành Thành, trong lòng một trận kích động, đem chuyện vừa rồi quên mất không còn một mảnh, y nhấc tay khoác lên vai Thành Thành nói: “Đi, anh dẫn em đi vòng quanh trường bọn anh!”

Đỗ Công mang theo Thành Thành đi trên đường, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn cơ hồ là trăm phần trăm. Y rất buồn bực, y cùng Thành Thành đi cùng một chỗ có cái gì có thể nhìn.

Một em gái cùng khoa thấy hai người Đỗ Công bọn họ, len lén chạy tới trêu ghẹo nói: “Hai người các anh đi cùng nhau thật phong cách, cái tạo hình này của anh và thằng bé này thật xứng! Đỗ “Công”! Ha ha…” Nói xong còn đắm đuối liếc mắt nhìn Thành Thành, rồi bị một bạn nữ đi bên cạnh túm đi. Còn vừa đi vừa nói: “Đứa nhỏ vừa nãy kia thực sự là tuyệt sắc a!”

“Bạn học của anh thật thú vị.” Thành Thành cười nhìn Đỗ Công.

Đỗ Công ngượng ngùng nói: “Cũng không còn sớm rồi! Anh dẫn em đi xem trường học của bọn anh, để em nhìn một chút anh là bị gầy đi như thế nào.” Đỗ Công nói xong, liền cười ha hả lôi kéo Thành Thành đi.

“Thật là khó ăn, ngọt quá à, em không thích ăn ngọt.” Thành Thành vừa ăn vừa ở một bên nhăn nhó.

“Không cần ăn, nếm thử là được, anh dẫn em ra ngoài ăn nha.” Đỗ Công đứng lên.

“Rất lãng phí đó! Mua cũng đã mua rồi.” Thành Thành nghĩ thấy không đành lòng cứ như vậy mà đi.

“Ăn một miếng hai miếng là nhiều rồi đó, đi thôi!” Nói xong Thành Thành liền cùng Đỗ Công đi ra ngoài, kết quả mới đi ra đã nhìn thấy Trịnh San Đồng đi cùng người nam sinh kia lại quay lại, ở cửa trường học loanh quanh một hồi. Đỗ Công cảm thấy rất kỳ quái, bất quá cùng Thành Thành đi ăn quan trọng hơn cũng liền không chú ý mà đi luôn.

“Anh Đỗ ơi, hai ngày nữa anh qua nhà em ăn đi, anh em không ở nhà em buồn lắm a!” Thành Thành lúc ở bên ngoài ăn cơm tối nói với Đỗ Công.

Đỗ Công đương nhiên cầu còn không được, phi thường sảng khoái đáp ứng. Sau đó Đỗ Công còn đem Thành Thành đưa về nhà, nghĩ ngày hôm nay sẽ không ở đây được, trước đem chuyện của Trịnh San Đồng giải quyết đã, nếu không trong lòng có việc để Thành Thành ở đây đợi thật không nỡ. Y cũng không muốn uổng phí thời gian ở chung với Thành Thành.

Đợi đến lúc Đỗ Công quay về trường học đã là buổi tối rồi, Tử Văn bạn thân nhất của Trịnh San Đồng gọi điện thoại cho y hẹn y đi ra ngoài nói là có việc muốn nói cùng y. Đỗ Công biết tất nhiên là vì Trịnh San Đồng, vì vậy đáp ứng. Hai người gặp mặt ở một quán nước bên ngoài trường.

“Kỳ thực mình biết việc này thật khó giải quyết, nghe Trịnh San Đồng nói trong lòng cậu cũng không chịu nổi, chỉ là vẫn luôn ngụy trang mà thôi. Mình là bạn của cô ấy cũng rất không thích cách cô ấy làm, người nam sinh kia thì có gì tốt a! Thế nhưng chuyện ngày đó cậu làm cũng hơi quá đáng, mình nghĩ cô ấy chính là cần cậu cho cổ một chút bồi thường, hơn nữa còn là trước mặt những người bạn kia của cô ấy. Cậu cũng biết con gái đều rất là để ý mặt mũi, cậu làm chút chuyện nói lời xin lỗi với cô ấy thì sẽ có một bậc thang đi xuống rồi. Điểm ấy cậu cũng không hiểu được sao?”

Đỗ Công trong lòng nghĩ Trịnh San Đồng này thật là tự mình đa tình, Đỗ Công y nào có ngụy trang qua chuyện gì. Vì vậy liền dứt khoát nói với Tử Văn: “Việc này không bàn đến nữa, cô ấy nếu nghĩ người đàn ông kia tốt thì cứ cùng hắn đi. Mình cũng không muốn thu xếp nhiều thứ vô dụng như vậy.”

“Đỗ Công, cậu thực sự làm mình rất thất vọng. Trước đây mình nghĩ cậu mà một người đàn ông đặc biệt, vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng không chịu cúi đầu sao?” Tử Văn muốn vận dụng phép khích tướng.

“Cậu cho rằng một người con trai quỳ xuống trước mặt vợ thì rất đàn ông phải không? Đừng có mà dùng ánh mắt của con gái các cậu mà đánh giá chúng tôi, tôi cho cậu biết, cô ấy muốn chia muốn hợp gì thì tự mình thẳng thắn mà nói! Đừng có suốt ngày một hồi nói cái này, một hồi nói cái kia. Mình không muốn cùng cô ấy dây dưa.”

Đỗ Công trực tiếp đem ý nghĩ của mình nói ra, Tử Văn còn chưa hết hi vọng, lại khuyên nhủ thật lâu, Đỗ Công ở bên cạnh tính kiên nhẫn từng chút từng chút giảm xuống.

Cô đáp ứng với Trịnh San Đồng nhất định phải để cho cô thuyết phục được. Hơn nữa lúc đầu Trịnh San Đồng nói chia tay để uy hiếp, tìm nam sinh đến để kích thích Đỗ Công đều là phương pháp do cô nghĩ ra. Cô là tay già đời có kinh nghiệm sa trường, tự nhận là rất biết lý giải tâm lý của con trai, nhưng không nghĩ tới Đỗ Công là một tên ngoại tộc. Nếu như lần này thất bại rồi, vậy bọn họ đôi bên chia tay có một phần lớn trách nhiệm đều là của mình.

Kết quả Đỗ Công vẫn là nghe không vô, y nghĩ đứa con gái trước mắt này thật phiền. Vì vậy liền lén lút nhắn cho Thành Thành một cái tin nhắn, muốn nó gọi điện thoại qua. Thành Thành không rõ vì sao, nhưng vẫn là gọi tới, Đỗ Công làm bộ như gấp lắm nói: “Được được, anh đến ngay!” Sau đó liền để điện thoại xuống với Tử Văn: “Thật ngại quá, hóa đơn để mình thanh toán, mình phải đi trước, mình có chút việc gấp.” Nói xong cũng liền chạy ào ra ngoài.

Tử Văn quay về nói với Trịnh San Đồng tình hình thất bại ngày hôm nay, Trịnh San Đồng nghe được nửa đoạn đã khóc rồi. Tử Văn vội vã khuyên nhủ: “Mình nghĩ trong lòng cậu ta vốn không có cậu, vì người như thế mà khổ sở căn bản là không đáng.”

Trịnh San Đồng khóc một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, nói với Tử Văn: “Chuyện này cậu đừng nói với bất kỳ ai, mình lập tức sẽ tìm cách rời bỏ, cho dù là chia tay cũng phải là mình bỏ rơi anh ta.” Trịnh San Đồng kiên quyết nói.

“Đúng đúng đúng, cậu phải như vậy, dựa vào cái gì con gái chúng ta lại luôn là người chịu thiệt a!” Tử Văn vội vã xoa dịu. Trịnh San Đồng cảm thấy rất ủy khuất lại bắt đầu khóc lên, Tử Văn bồi cô tròn một đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK