"Đỡ rồi, Thành Thành, lão già kia vậy mà cho phép em tới thăm anh sao?" Sắc mặt của Tạ Nam đã khá lên rất nhiều.
"Dạ... Nhưng mà vẫn có người quan sát, hơn nữa chỉ có thể thăm một lúc thôi..."
"Thành Thành, mắt của em sao lại sưng như thế? Em nói cho anh biết, có phải lão già kia làm khó dễ gì em không?" Tạ Nam nắm lấy tay của Thành Thành sốt ruột hỏi.
"Không phải đâu ạ, không phải vì ông ta, trong khoảng thời gian này ông ta cũng không có gặp em mấy lần, chắc có lẽ là vì người nhà của em tới đây thôi!" Thành Thành cố gắng hết sức che giấu tâm tình của mình.
"Người nhà của em?" Trên mặt Tạ Nam mang theo niềm vui sướng, "Thành Thành người nhà của em tới tìm em sao? Vậy em nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, em không thích hợp với cuộc sống như thế này, em thích hợp được người yêu thương, được người bảo vệ, em vẫn còn là con nít, chỉ có người nhà mới có thể che chở cho em lớn lên."
"Không cần... Anh ấy... hẳn là... đã không còn loại ý nghĩ này nữa rồi đi?"
"Làm sao biết được? Sao em ngốc như vậy hả? Cậu ấy cũng đã tìm tới đây, vậy khẳng định là muốn đón em về, có chuyện tốt như vậy tại sao em không đi? Lẽ nào em muốn ngày ngày ở đây chịu sự sỉ nhục từ lão già kia sao?" Vẻ mặt Tạ Nam đã trở nên khẩn thiết.
"Ha ha... Ở đây cũng tốt lắm mà, có anh hai chăm sóc em, em đã thỏa mãn lắm rồi, quay về cũng giống như vậy thôi..." Thành Thành nỗ lực khuyên nhủ Tạ Nam.
"Anh cũng không thể chăm sóc em cả đời đâu! Sau này em còn phải kết hôn, phải có gia đình của mình, phải làm một người đàn ông chân chính, anh cũng vậy! Trong tương lai chúng ta sẽ có cuộc sống yên bình, bây giờ anh mới hiểu được không có cái gì quý giá bằng gia đình, không có cái gì đổi được tình thân." Tạ Nam thở dài, nhìn Thành Thành.
"Đúng vậy, tình thân là trân quý nhất, cho nên không thể làm bẩn... Có thể là em không có cái phúc kia rồi." Tạ Nam chưa từng thấy qua ánh mắt của Thành Thành như hôm nay, trống rỗng mà tuyệt vọng, giống như một người sắp đối mặt với cái chết nhưng rốt cuộc cũng không nhìn rõ được, khiến cho trong lòng người thấy cứ mãi không có cách nào quên được.
"Có phải có chuyện gì em không nói cho anh biết đúng không?" Tạ Nam dường như đã ý thực được cái gì, đôi vai run run muốn xuống giường.
"Anh làm gì vậy? Anh hai... Anh đừng xuống đất mà, đừng nhúc nhích..." Nếu như anh lại có chuyện gì, mọi thứ em làm sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, Thành Thành mệt mỏi nghĩ.
"Em van xin anh, anh hai, xương cốt tổn thương phải dưỡng trăm ngày, xương sườn của anh mới được nối, anh thực sự muốn để bản thân tàn phế sao?" Thành Thành ở bên cạnh đau lòng nhìn anh, "Anh hai, anh tin em đi mà, em thực sự không có chuyện gì, em biết anh của em còn nhớ tới em em cũng đã thỏa mãn rồi, anh ấy có thể tới tìm em, em nghĩ cho dù không thể quay về thì sao, dù gì mấy năm nay anh ấy là thật lòng tốt với em, những thứ khác em thực sự không cưỡng cầu chút nào cả."
"Em vẫn luôn coi anh như người thân của em, anh Tạ, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì em sẽ không còn người thân nào ở bên cạnh nữa..."
Thành Thành nói một hơi khiến Tạ Nam bình tĩnh lại, anh kéo tay của Thành Thành, trong mắt đầy hổ thẹn, "Vì sao anh không thể giúp gì được cho em, anh còn vì... người nhà của mình mà... Anh hận chính bản thân anh, không có chút bản lĩnh nào!" Vừa nói vừa cố ngăn lại những giọt nước mắt ân hận.
"Anh hai, anh đừng khóc... Anh sao lại không có bản lĩnh được, hôm đó cái tên kia ức hiếp em, chỉ có một mình anh dám đứng ra, nếu không phải vì em, anh cũng sẽ không phải bị thương, là em phải xin lỗi anh mới đúng..." Nó cầm tay của Tạ Nam thật chặt, "Chỉ cần một ngày chúng ta còn ở nơi này, chúng ta phải luôn thật tốt, mặc kệ sau này thế nào, bây giờ anh phải phấn chấn lên đi chứ, em vẫn chờ uống rượu mừng của anh đó nha!"
Tạ Nam nhìn gương mặt không ngừng hốc hác nhưng lại cố ra vẻ kiên cường của Thành Thành, kéo một cái ôm nó vào trong lòng.
"Hừ! Xem ra thuộc hạ của ta vẫn là không để ý đủ nhỉ, thực sự là cứ tìm được một cơ hội thì liền lợi dụng sơ hở mà, cục cưng bé nhỏ à, em như vậy là không đúng rồi, ta bảo em cởi quần áo thì em ba lần bảy lượt tránh né, ở bên này ôm ôm ấp ấp lại tỏ ra thong dong tự nhiên nhỉ!"
Tề tiên sinh đứng ở cửa, trưng ra cái khuôn mặt già nua khiến người ta chán ghét, ánh mắt vô cùng sắc nhọn.
Thật sự là làm người ta tức giận quá mức, lão còn chưa từng hao tâm tổn trí vì đứa nhỏ nào như vậy, nó thì liều chết không nghe lời còn chưa nói, người nhà cứ ngày ngày đến gây áp lực với lão, ai mà ngờ đứa nhỏ này vậy mà lại có quan hệ với Lệ Trung Tín chứ.
"Đều là lỗi của tôi, không liên quan gì tới Tạ Nam, bây giờ tôi sẽ đi theo ông ngay." Thành Thành nhìn Tề tiên sinh, trong mắt không có chút cảm tình gì.
"Không liên quan đến Thành Thành, nếu ông tức giận cái gì thì trút lên người tôi đây, dù sao thì mạng của tôi cũng không đáng bao nhiêu tiền." Tạ Nam hung ác nhìn chằm chằm Tề tiên sinh.
"Đừng ở đây trình diễn một màn kịch cảm động sâu sắc với ta, chút chuyện nhỏ này ngày hôm nay ta không muốn truy cứu, ta cũng không có tâm tình đi quản chuyện của các người, bởi vì cậu không đủ tư cách." Tề tiên sinh chỉ vào Tạ Nam, cười khẩy một cái.
Thành Thành đè thân thể đang muốn giãy giụa của Tạ Nam lại, ghé vào lỗ tai anh khe khẽ nói: "Nếu như anh thật sự tốt với em thì anh cũng đừng đối chọi với ông ta nữa, anh tin tưởng em đi, em sẽ không có việc gì." Sau khi nói xong, Thành Thành đứng dậy, đi theo Tề tiên sinh ra ngoài, một mình Tạ Nam ngồi trên giường mà trong lòng rối mù rối mịt.
"Có việc gì vậy?" Vừa vào phòng Tề tiên sinh, Thành Thành lập tức khôi phục biểu tình lạnh lùng như trước.
"Đứa nhỏ như em đúng là quá thuần khiết rồi, người ta che đậy cái gì cũng không hiểu, chỉ sợ có vài người vì sinh tồn mà đã sớm khoác mặt nạ đối diện với mình rồi."
"Ông kêu tôi tới chính là vì nói mấy thứ này sao? Ông không cảm thấy nói mấy thứ này với tôi là đang lãng phí thời gian của ông sao?"
Tề tiên sinh nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Thành Thành, trong lòng có chút buồn bực. "Nói những cái này cũng không cần phải đi tìm em, ta chỉ là nói ra chút cảm nhận mà thôi! Lần này ta tới là muốn nói cho em biết, bảo người nhà của em rời đi mau đi, ta không thể nói lời này với họ, em có thể thì làm cho xong đi."
"Họ đi hay không đi thì có khác gì với ông chứ?"
"Đương nhiên có, người nhà của em cũng không phải là người nhà bình thường, nếu bọn họ muốn đối chọi với ta, tổn thất của ta đây có thể sẽ lớn lắm..."
"Ha ha..." Thành Thành cười vô cùng trào phúng, "Thì ra cũng có người ông sợ à? Bây giờ tôi đang ở trong tay của ông, không có bất kỳ sự lựa chọn gì, vốn dĩ cũng đã là một món đồ chơi của ông rồi, họ có đi hay không thì có gì khác biệt? Dù sao ông đã chắc chắn rằng tôi sẽ không rời đi rồi."
Mặt của Tề tiên sinh trở nên hiểm độc, lão từng bước tới gần Thành Thành, "Em nói thử xem? Bọn họ ở đây, ta có thể làm cái gì với em? Lệ Trung Tín đã đến đây rồi, cả đống thuộc hạ cùng cơ sở ngầm, lỡ như hắn phát hiện chuyện ta làm với em, em nghĩ xem hắn sẽ trừng phạt ta vì dâm loạn với em trước? Hay là chê cười ta chỉ có thể nhìn không thể dùng đây?"
"Tề tiên sinh, tại sao ông cứ nhất định phải túm lấy tôi không buông chứ? Tôi chẳng có gì cả, chiếm được rồi thì có cái gì tốt? Thế nhưng nếu cứ tiếp tục, có thể cuối cùng người thua thiệt chính là ông đó."
"Không có khả năng!" Tề tiên sinh giống như đã nổi điên, "Người khác càng không cho thì tao càng bám lấy, tao sẽ cứ bám lấy, vốn là cả thế giới này không công bằng với tao, tao con mẹ nó muốn làm gì thì cũng đừng đứa nào nghĩ đến chuyện cản tao."
Thành Thành nhìn hai mắt Tề tiên sinh đỏ ngầu cùng với loại phản ứng khác thường này, trong lòng bắt đầu từ từ sợ hãi. Trình Hàn Lang vẫn chưa đi, nếu như thật sự ép Tề tiên sinh đến đường cùng không biết lão sẽ làm cái gì... Không! Tuyệt đối không được, bất luận là ai cũng không thể thương tổn anh trai của nó, cho dù là một chút cũng không thể.
"Đang suy nghĩ cái gì?" Tề tiên sinh nâng cằm Thành Thành lên, chất vấn.
"Tôi có thể suy nghĩ cái gì chứ, tôi nghĩ gì ông cũng không biết sao?"
"Lại là thằng ranh kia sao, nó sẽ lập tức thành người tàn phế thôi, em lại còn cứ nhớ mãi không quên nó, em mở to mắt của em ra mà nhìn đi, năm 2008 rồi, người chạy đầy đường cũng chỉ là vì tiền thôi! Cũng là vì cuộc sống người chèn người này, em có biết em ngu xuẩn tới mức nào không?" Tề tiên sinh lại một lần nữa muốn phát tiết bất mãn vì bị chọc tức và áp lực lâu ngày.
"Là tôi ngu xuẩn, vậy ông nói đi vì sao còn muốn giữ tôi lại? Ông không cảm thấy ông càng ngu xuẩn hơn sao?"
"Giữ em lại để dùng làm gì, dùng để múa thoát y cho ta xem, dùng để ta lấy đạo cụ mà ngược đãi, em cảm thấy em còn có tác dụng gì khác sao?" Tề tiên sinh tóm lấy tóc Thành Thành, buộc nó ngẩng mặt lên nhìn lão.
"Nếu như vậy, tôi suy nghĩ gì thì mắc mớ gì đến ông hả?"
Câu nói gây sự của Thành Thành rốt cục hoàn toàn chọc giận Tề tiên sinh, Tề tiên sinh trực tiếp ném Thành Thành vào một cạnh ghế cứng rắn khiến bụng và ngực của Thành Thành lập tức xanh tím một mảng, nó đứng lên nhìn Tề tiên sinh, vẫn không lộ ra biểu cảm gì, không giãy giụa, dường như mọi chuyện lão làm đều không có quan hệ gì với Thành Thành.
Tề tiên sinh bước từng bước đến trước mặt Thành Thành, nắm cổ áo của nó, xé toạt một cái làm cho lồng ngực trắng nõn điểm thêm một mảng xanh tím của Thành Thành lộ ra, trên đó còn có vết hằn do mới vừa té. Tề tiên sinh cười lạnh một tiêng, vừa muốn tiếp tục, chợt nghe một loạt tiếng súng ở bên ngoài truyền vào rõ ràng, lão lập tức nằm xuống, nhưng không thấy đạn bay vào.
Một lát sau thì yên tĩnh lại, Tề tiên sinh đi đến bên cửa sổ, bên ngoài không có bất kỳ dấu hiệu bị tập kích nào, tiếng súng này không có đích đến, chỉ là nổ súng lên trời, rõ ràng là một loại ám hiệu ngầm uy hiếp. Tề tiên sinh nhìn Thành Thành nằm trên đất, ánh mắt lão trở nên phức tạp rồi bước ra ngoài.
P/s:
Lê lết cũng 2,3 tiếng mới ra một chương á. Mn không có việc gì thì cứ ngủ sớm nha, chờ bạn sợ lâu á, trưa mai rồi lên đọc đảm bảo vs mn sẽ trả đủ số tới chương 95 nha <3