---------------
Sau khi Trình Thế hôn mê rồi tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trong một kho hàng, vị trí cụ thể thì ông không biết rõ lắm, kho hàng rất lớn, nhìn qua không thấy hết phạm vi. Ông dùng sức lắc lắc, phát hiện mình không thể đứng lên, quay đầu lại, Trình Thế thấy mình vậy mà lại bị trói trên một cái giá như một con chó, cái giá rất nặng, ông căn bản không kéo ngã nó được.
Trình Thế nhìn quanh bốn phía, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, cũng không biết mình đã hôn mê mấy ngày, ông chỉ nhớ rõ ông trúng một đòn hiểm ở chỗ này, ông cũng chưa nhìn thấy Lệ Trung Tín. Nơi này là nước Mỹ, mấy ngày trước ông lên máy bay rồi chạy tới nơi này, vốn đã nắm chắc có thể tìm thấy Lệ Trung Tín, ai ngờ trên đường lại gặp nạn, không hiểu sao bị một đám da trắng trói đến nơi này.
Trình Thế cảm thấy trong miệng của mình có mùi máu tươi, ông phun nước miếng trong miệng ra, lại phát hiện phần lớn toàn là máu. Trình Thế chửi thề một tiếng, biết Lệ Trung Tín nhất định là đã trêu chọc tới người nào đó, nếu như ông có tác dụng, đoán chừng cũng chỉ là làm con tin, cuối cùng cũng là đưa đến để uy hiếp.
Trình Thế nghĩ như vậy, trong lòng lại thấy hận, ông vô cùng căm hận bản thân. Lúc trước đến đây hoàn toàn dựa vào xúc động nhất thời, cũng không chuẩn bị cái gì, căn bản không nghĩ tới có những nguy hiểm nào, nếu như bởi vì mình mà tạo ra nguy hiểm gì cho Lệ Trung Tín, vậy thì bản thân cũng không cần phải sống nữa.
Nhất định phải chạy ra khỏi đây, Trình Thế nghĩ trong lòng. Đột nhiên một loạt tiếng bước chân chợt tiến đến kích thích Trình Thế, ông cảnh giác nhìn bốn phía, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động. Bất thình lình, một tiếng cười sang sảng vang lên bên tai, Trình Thế ngẩng đầu, thấy được một gương mặt quen thuộc lộ ra.
Đứng ở phía trước là một người Trung Quốc, người này Trình Thế biết. Đứng phía sau ông ta có người da trắng cũng có người da đen, đều là cao to lực lưỡng, mỗi người đều hơn một mét chín, khiến cho người ở giữa trông hết sức nhỏ yếu.
"Cách biệt 6 năm, chúng ta lại gặp mặt rồi. Trình Thế, sức quyến rũ của ngài không kém gì năm đó nhỉ!" Người đứng trước mặt mặc âu phục, tóc được chải ra phía sau tỉ mỉ cẩn thận, còn khoa trương nâng một cặp mắt kiếng trên mũi, nụ cười mang theo một chút hóng hớt, trong mắt Trình Thế lại hết sức thô bỉ.
"Hừ!" Trình Thế hung hăng liếc mắt nhìn tên này một cái, "Tôn Vệ Thần, mày con mẹ nó còn sống à! Cho là khoác lên người thêm một lớp da thì thành con người được sao. Kẻ mà năm đó bò qua đáy quần tao còn không phải là mày?"
Tôn Vệ Thần vừa nghe lời này, trực tiếp đá một phát lên mặt Trình Thế. mặt của Trình Thế đột ngột lệch sang một bên, mùi máu xông lên mũi ông. Trình Thế lặng lẽ ngẩng đầu, vẻ mặt không thay đổi chút nào, trước mắt là khuôn mặt hận thù của Tôn Vệ Thần, sau 6 năm, mày tình nguyện làm một con chó, cũng phải báo mối thù này à.
"Hừ, không giết mày đâu, mày còn có tác dụng khác." Tôn Vệ Thần nói một câu, mười mấy người đang đứng nghiêm phía sau đều lập tức hành động. Trình Thế thấy một cái gì sáng chói chiếu vào mặt mình, ánh đèn vừa phát lên, Trình Thế phát hiện đó là một thiết bị ghi hình cao cấp.
Trình Thế nghiến răng nhìn người trước mặt, Tôn Vệ Thần ra một ánh mắt, sáu người trong mười mấy người phía sau bước ra, đi về phía Trình Thế. Nắm đấm của Trình Thế siết lại gắt gao, ngoài miệng cũng không mảy may buông lỏng, ông đại khái cũng hiểu đám người kia muốn làm gì, thế nhưng ông vẫn không thể đoán trước việc này sẽ đi đến trình độ nào.
Một tên da trắng đi đến phía sau Trình Thế, dùng một tay cầm lấy sợi dây phía sau ông rồi lôi Trình Thế dậy, Trình Thế thoát khỏi cái giá sắt, cũng chỉ có tay là không linh hoạt. Ông bước lên phía trước, cách tên da trắng khoảng một cánh tay, ngay tại một giây người tên da trắng ngây người, Trình Thế co một chân đá ra phía sau vừa vặn đá vào phía dưới của tên da trắng. Tuy nói là một tên đàn ông vạm vỡ, thế nhưng cứ bị người khác đạp vào giữa chỗ hiểm như vậy cũng đủ cho tên đó chịu đau, một tên da đen bên cạnh thấy thế, vươn bàn tay to lên phía trước trực tiếp đánh vào vai trái của Trình Thế, đập thẳng xuống dưới, không đầy mấy giây, chợt nghe thấy tiếng xương gãy "rắc" một cái thật lớn, theo một bàn chân đạp xuống, Trình Thế bất thình lình ngã xuống đất, đau đớn kéo đến, đầu óc bắt đầu mơ màng.
"Đừng đánh chết nó, phải giữ nó lại, nó không cứng rắn như Lệ Trung Tín đâu." Tôn Vệ Thần dùng tiếng Anh nói lên ý kiến của gã, tên da đen này mới lui ra đứng bên cạnh Trình Thế.
Tôn Vệ Thần dùng tay ra hiệu một cái, ánh đèn bên cạnh sáng rực lên. Trình Thế híp mắt nhìn về phía đó không xa, vài tên đang dồn qua bên chỗ ông. Vai trái của Trình Thế hoàn toàn rơi vào trạng thái chết lặng, chỉ cần khẽ nhúc nhích thì toàn bộ cơ thể đều xoắn lại một vòng, tuyệt đối không thể cứ nhắm mắt lại như vậy, Trình Thế nghĩ.
Trên người bỗng nhiên mát lạnh, Trình Thế thây quần áo của mình đều biến thành mảnh nhỏ, một tên da đen ngồi bên cạnh ông, bật cười nhe ra một hàm răng trắng, nhìn chằm chằm vào nơi ấy của Trình Thế. Trình Thế phun một ngụm nước bọt lên mặt tên đó, tên đó kéo chân Trình Thế lại rồi trực tiếp cắm vào, không hề ngần ngại gì, trực tiếp khiến máu chảy ra, dùng máu để bôi trơn. Đâm chọc mãnh liệt khiến Trình Thế cảm thấy lục phủ ngũ tạng của ông đều đang khuấy đảo, ông cắn chặt miệng rên không ra tiếng, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tôn Vệ Thần. (Cmn, má ┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻)
Tôn Vệ Thần ở bên cạnh cười hết sức dữ tợn, không hề có bất kỳ hiện tượng dị ứng gì với cái cảnh tượng này, gã thổi thổi ngón tay vừa mới ra dấu ban nãy, dùng giọng điệu bén nhọn nói: "Nếu như mày cầu xin tao giống như năm đó tao cầu xin mày thì tao sẽ bỏ qua cho."
Trình Thế mệt mỏi cười khẩy một cái, phía trên lại có thêm bốn người, ngắn ngủi vài phút, trên mặt, trên người, phía sau, tất cả những chỗ có thể gặp phải công kích toàn bộ đều phủ đầy vết thương, mười ngón tay cũng đã bị đánh đập đến không còn hình dạng, trong lúc đó Trình Thế đã ngất đi vô số lần, sau khi tỉnh lại hết thảy đều chống đỡ dựa vào nhịp thở một lần một phút, ông cảm thấy cơ thể của mình đã không còn thuộc về bản thân nữa, bốn người thay phiên tàn sát bừa bãi, ông đã quên mất chính mình ói ra bao nhiêu lần, không có phần xương nào trong người không phát ra tiếng động. (Nhịp thở bình thường của ng lớn là 16-20 nhịp/phút. Mịa sao chương này kinh khủng thế này ko biết o(>﹏<)o)
Ánh đèn trong phút chốc trở nên chói lòa, gương mặt của Tôn Vệ Thần xuất hiện ở phía trên, thiết bị ghi hình trực tiếp đưa đến gần sát, Tôn Vệ Thần lớn tiếng hỏi: "Trình Thế, mày mẹ nó có biết chuyện sỉ nhục một thằng đàn ông nhất là gì không?"
Trình Thế cố sức nhắm mắt lại, Tôn Vệ Thần cười lên một tiếng, dùng sức đem đôi giày da mũi nhọn đạp lên mặt của Trình Thế, "Là điếm mà còn đồng tính luyến ái, mày cho là Trình Thế mày mẹ nó có bao nhiêu thể diện, còn không phải là cả ngày bị đàn ông chơi, dựa vào khuôn mặt của mình mà kiếm ăn. Trình Thế, cuộc sống khổ sở của mày sẽ kết thúc thôi, bởi vì, Lệ Trung Tín đã chết rồi, gương mặt này của mày cũng không cần thiết phải giữ lại nữa."
Trình Thế đột ngột trợn to hai mắt, Tôn Vệ Thần búng tay một cái: "Lệ Trung Tín, cái đứa cháu trai kia, đã bị lão Trần diệt rồi, chắc mày sẽ không quên lão Trần chứ? Cho dù mày không nhớ rõ ông ta, mày cũng có thể nhớ rõ cháu gái ông ta mà nhỉ..."
Trình Thế không nghe được Tôn Vệ Thần nói những thứ khác, ông chỉ nghe được một câu: "Lệ Trung Tín đã chết." Giống như dây cung đang căng của mình bỗng nhiên đứt đoạn, Trình Thế thấy mọi thứ trước mắt đều bắt đầu tan rã. Trong đầu hiện lên từng mẩu từng mẩu chuyện ngắn, không hề nối liền, nhưng lại có vẻ hết sức chân thực, Trình Thế hít một hơi, phun ra một ngụm máu.
Cả người Lệ Trung Tín ướt đẫm, trên mặt lộ ra biểu tình u ám. Mấy phút trước, ông ấy chạy thục mạng từ bên trong biệt thự của lão Trần xông ra, mắt thấy thuộc hạ dưới tay mình cũng chưa đến, Lệ Trung Tín không thể làm gì khác hơn là thay đổi hướng đi, trước tiên phải thoát ra ngoài khu vực bị khống chế. Không ngờ chẳng bao lâu sau đã có mấy chiếc xe thể thao màu đen đuổi theo phía sau, Lệ Trung Tín thắng gấp tại một đoạn đường hẹp dài, vội đảo tay lái, tốc độ đã hơn 200km/h, cả người và xe lao ra biển rộng.
May là kỹ năng bơi tốt, đợi đến khi Lệ Trung Tín bơi lặn từ ngoài biển vào, toàn thân đã ướt sũng, ông ấy ngẩng đầu lên, bản thân đã không còn ở cùng một hướng với lúc ban đầu rơi xuống biển. Ông ấy sờ sờ khẩu súng lục giấu ở lưng quần, tâm trạng buông lỏng, cũng may, cái này không chìm xuống biển lớn, đây là tín vật đính ước của ông ấy và Trình Thế, nghĩ đến cái cụm từ này, trong mắt của Lệ Trung Tín lại hiện lên một tia sáng dịu dàng. (Chú già ơi mau đi cứu người TT^TT.)
"Lệ tổng, mọi người đều đã chạy tới rồi, bọn tôi lấy được tin tức hơi trễ."
"Được rồi, tôi biết rồi, bây giờ tôi chỉ cầu có mạng quay về thôi, điều kiện tiên quyết là, tôi sẽ không đáp ứng yêu cầu của bọn họ." Lệ Trung Tín đã thay quần áo xong ngồi trên ghế sô pha, tiếp nhận một điếu thuốc từ trong tay người khác, chiếc bậc lửa bật ra một đường cong xinh đẹp trên không trung. Bên dưới biểu tình nhìn như thản nhiên của Lệ Trung Tín có một dây thần kinh đang bị kéo căng.
Đến nơi này đã gần một tháng, cắt đứt tất cả liên hệ với Trình Thế, không biết hiện tại em ấy như thế nào, ở nước mình chắc là tạm thời không có chuyện gì chứ? Thân thể mệt mỏi rã rời và tinh thần khẩn trương cao độ khiến Lệ Trung Tín cả ngày đều duy trì một biểu cảm, không ai có thể nhìn ra trạng thái tâm lý của ông ấy.
"Lệ tổng, người bên kia tới rồi, bảo tôi đưa cái này cho ngài." Một người trung niên áo đen đi đến, đưa cho Lệ Trung Tín một cái hộp được đóng gói tinh xảo.
Lệ Trung Tín từ từ mở ra, một cuộn băng ghi hình xinh xắn bên trong bị ông ấy niết trong tay. Ông ấy dùng tay ra hiệu một cái, chỉ chốc lát sau, trên màn ảnh trong căn phòng rộng lớn đã vang lên âm thanh huyên náo. Ông ấy đột ngột ngồi bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, thuốc lá trong tay nháy mắt biến thành bột phấn.
Người trong màn ảnh đã hoàn toàn khác hẳn, thân thể trong màn ảnh đã biến dạng nghiêm trọng. Thế nhưng cho dù là hóa thành tro Lệ Trung Tín cũng nhận ra, đó là Trình Thế, người duy nhất mà đời này ông ấy quan tâm, đang nằm trên mặt đất lạnh như băng mà bị chà đạp. Khắp người đều là máu, tìm không ra được một chỗ lành lặn, da thịt trắng trẻo từ trong ra ngoài đã đổi ngược, mỗi một lần thân thể phập phồng cũng khiến cho tim của Lệ Trung Tín bị giày xéo hung hăng, ông ấy liều mạng ức chế bản thân, từ khớp hàm truyền ra tiếng kêu ken két.
"Lệ Trung Tín đã chết rồi, gương mặt này của mày để cho ai nhìn chứ? Đã là người hơn bốn mươi tuổi, còn như một dâm phụ, ha ha..."
Nắm đấm của Lệ Trung Tín siết chặt, trơ mắt nhìn Tôn Vệ Thần lấy một cái ly đế cao bị bể, đột ngột trở tay rạch lên mặt của Trình Thế. Cảnh tượng trong giờ khắc này rõ ràng như thế, rõ ràng đến nỗi Lệ Trung Tín có thể thấy gương mặt của người mình yêu từ xinh đẹp tuyệt trần biến thành trăm ngàn thương tích như thế nào.
Trên mặt toàn bộ những kẻ xung quanh đều lộ vẻ nhẫn nhịn, ngón tay khẽ run, ánh mắt của Lệ Trung Tín mang theo sự khát máu điên cuồng, tựa như phải tiêu diệt hết thảy mọi thứ đến tận cùng. Ông ấy đứng lên, đá văng cái bàn thấp bằng gỗ xoan đào, đi ra phía bên ngoài, gương mặt đầy mùi máu tanh khiến những cao thủ được nghiêm khắc huấn luyện cũng không khỏi run rẩy, bọn họ xoay người đi theo phía sau Lệ Trung Tín, nhưng chỉ mấy giây sau lại phát hiện xe của Lệ Trung Tín đã cuốn tung bụi mù mà phóng đi.
Lúc Lệ Trung Tín chạy tới kho hàng, chỉ còn lại một vài người đang thu dọn tàn cuộc, Lệ Trung Tín liếc mắt đã nhìn thấy Trình Thế đang bị người mang lên xe. Ông ấy sải bước một đường tiến tới, một tên da đen bên cạnh ngăn cản ông ấy, Lệ Trung Tín hung ác ra tay đánh thẳng vào mặt tên da đen, mấy giây sau lại ra từng đấm từng đấm đáp trả, vừa đánh vừa đá vậy mà khiến cho một người da đen gần 80 kg ngã vật xuống đất, ngay sau đó một loạt tiếng súng vang lên...
Chỉ chốc lát sau, những người đi theo cũng rất nhanh đã chạy tới, Lệ Trung Tín một hơi ôm lấy Trình Thế, nghiêng người ngồi vào một chiếc xe, người ngồi phía trước lập tức nổ máy, một số chuyện phía sau đã có những người khác xử lý. Lệ Trung Tín muốn đưa Trình Thế đi bệnh viện.
Lệ Trung Tín có chút không dám cúi đầu, ông ấy nhẹ nhàng dùng tay phủ lên mặt Trình Thế, ông ấy thậm chí không cảm giác được hơi thở của sự sống dưới chiếc mũi ấy. Lệ Trung Tín thống khổ hét lên một tiếng "Trình Thế!". Trình Thế không có bất kỳ phản ứng nào, Lệ Trung Tín ôm chặt lấy thân thể rách nát của Trình Thế, nước mắt rơi khỏi vành mi.
Vào phòng giải phẫu, Lệ Trung Tín không rời khỏi Trình Thế một bước, ông ấy nhìn điện tâm đồ nhiều lần chạy thành đường dài thẳng tắp, tất cả các bác sĩ bên trong đều đang cố gắng đấu tranh, Trình Thế đã không còn bất kỳ dấu hiệu còn sống nào. Thế nhưng Lệ Trung Tín cầm súng chỉ vào đầu bác sĩ mổ chính mấy lần, vị bác sĩ người Mỹ nhìn người đàn ông mù quáng này, chỉ có thể lặp lại những hành động không có tác dụng hết lần này đến lần khác.
"Đều mẹ nó cút hết cho tao!" Lệ Trung Tín vừa rống lên vừa chỉ ra ngoài, tất cả bác sĩ vậy mà đều hiểu được ý tứ mà Lệ Trung Tín biểu đạt, chạy ra khỏi phòng như chạy trốn.
Phòng giải phẫu rộng lớn trở nên hết sức lạnh lẽo thê lương. Lệ Trung Tín bỗng nhiên quỳ gối xuống trước giường Trình Thế, trong phòng vô cùng tĩnh mịch, Lệ Trung Tín phát hiện cho tới bây giờ mình chưa bao giờ yên lặng ở cùng một chỗ với Trình Thế như vậy. Thân thể của Trình Thế dường như đã bắt đầu trở nên băng giá, Lệ Trung Tín nắm thật chặt lấy bàn tay xanh tím kia.
"Trình Thế, Trình Thế, anh van em mà..." Lệ Trung Tín nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt phủ đầy vết thương của Trình Thế, dịu dàng kêu gọi. Gương mặt này, hai mươi năm rồi vẫn tuấn tú, Lệ Trung Tín chưa bao giờ dời ánh mắt ra khỏi gương mặt này. Khi còn trẻ Trình Thế bướng bỉnh, xán lạn, trưởng thành rồi thì lưu manh, kỳ quái, mỗi một biểu tình đều giống như từng vết sẹo dài theo năm tháng, tàn nhẫn khắc ghi trên người Lệ Trung Tín.
"Nếu như kiếp sau chúng ta còn có thể chạm mặt, em có thể an phận một chút không? Hai chúng ta sẽ coi nhau như anh em tốt cả đời, cái loại anh em cùng cầm cuốc cày cấy ấy, anh sẽ không phải ngày ngày nghĩ đến em còn sống hay không nữa..."
"Này cũng không được, kiếp sau chúng ta phải thành đôi, em cũng phải an phận một chút, ở nhà ngoan ngoãn hầu hạ anh, lúc nào anh muốn em sẽ mở chân ra chờ anh..."
"Lệ Trung Tín, anh mẹ nó đừng có mong tôi trở thành mấy bà thím có chồng nữa..."
...
Trình Thế, kiếp sau nếu như gặp được em, anh tuyệt đối sẽ không chọn quen biết em nữa. Cho dù anh chỉ đứng ở đằng xa nhìn em, nhìn em phải sống qua ngày như người bình thường, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh như vậy nữa. Hơn hai mươi năm chật vật tranh đấu, cuối cùng mới hiểu được, nếu như mất đi người bên cạnh, cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Lệ Trung Tín nắm lấy hai vai Trình Thế, kịch liệt lắc lắc, lớn tiếng gào thét: "Trình Thế, em mẹ nó mở mắt ra cho anh, đi một mình thì tính là cái gì..." Hai hàng người đứng bên ngoài, hầu như đều rơi nước mắt. Bên trong có tiếng gào thét, có tiếng khóc, có tiếng thì thầm như có như không, nhưng chẳng qua là đều phát ra từ một người, chẳng hề có bất kỳ cái gì đáp lại.
Bỗng nhiên, bên trong truyền đến tiếng vang thật lớn, sau đó lại là một mảng lặng như tờ. Người bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng căng thẳng, không để ý gì nữa mà vọt vào...
------------
P/s: Hức hức, tui cứ tưởng khúc sau truyện là hết ngược rồi chứ (ಥ_ಥ). Chắc là thứ 5 mình mới up tiếp, mặc dù cũng hóng diễn biến tiếp theo lắm nhưng mà cũng đang mê bên Dạ sắc lắm. Chắc là nay với mai tranh thủ làm bên Dạ sắc, rồi từ t5 đến cuối tuần sẽ dồn thời gian làm Ân tứ. Trên tinh thần là như vậy, chắc là sẽ ổn. Chúc mọi người tối vui vẻ, đọc truyện vui nha ^^~~