Trình Hàn Lang không nhìn đến biểu tình đau khổ đáng thương của Thành Thành, hắn cầm lấy một sợi dây thắt lưng ở cách đó không xa, Thành Thành trừng to hai mắt mà nhìn, nó cuống quýt lui về phía sau. Trình Hàn Lang bước qua, thoáng cái đã cột hai tay của nó vào đầu giường, cố định một cách chặt chẽ, Thành Thành giãy người một cái, lại phát hiện hai chân của mình cũng bị trói lại, mỗi chân cột vào một góc giường.
Điên thật rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu thật rồi, Trình Hàn Lang đã tức giận đến nỗi mất đi lý trí. Thành Thành kêu một tiếng anh đầy cầu xin, trong ánh mắt Trình Hàn Lang hiện lên một chút không nỡ, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất ngay. Có phải tác dụng của thuốc đã phát tác không? Trong đầu Thành Thành nghĩ đến điều này, trên trán liền toát mồ hôi.
Trình Hàn Lang cười lạnh một cái, chậm rãi đè lên người của Thành Thành, mặt đối mặt với Thành Thành, chỉ cách nhau vài ly. Trình Hàn Lang nhìn một khuôn mặt trắng nõn thanh tú xinh đẹp của nó mà nói: "Còn nhớ rõ lời thề em từng nói với anh không? Ở bờ sông đấy."
Thành Thành gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nhớ ạ... Em đã nói, từ nay về sau, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không rời xa anh của em, đời này kiếp này chỉ theo một mình anh ấy."
Trình Hàn Lang cười gằn một tiếng, "Còn nhớ rất rõ nhỉ..." Nói xong câu đó, Trình Hàn Lang lập tức hôn xuống, căn bản là không cho Thành Thành thời gian để suy nghĩ. Những chiếc hôn rơi như mưa xuống miệng Thành Thành, răng môi gắn kết, bạo ngược mà cuồng dã, tiếng thở dốc nặng nề của Trình Hàn Lang đủ để nói rõ dục vọng của hắn đã đạt đến mức nào, mặt của Thành Thành bỗng chốc trở nên đỏ bừng, tâm tình trong mắt Trình Hàn Lang chớp mắt đã lôi kéo được nó, Thành Thành từ chống cự bắt đầu trở nên chủ động, khẽ rên thành tiếng.
Tâm tình biến đổi quá lớn khiến Thành Thành trong nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, Trình Hàn Lang dùng sức nâng mặt Thành Thành lên, thống khổ nói: "Sao em lại tàn nhẫn như vậy? Em nói xem anh phải bắt em làm thế nào đây? Giết em anh cũng chưa hết giận được, em nói xem nếu như em đi ra ngoài lại có chuyện gì thì có còn để cho người khác sống hay không đây? Sao em muốn làm cái gì thì làm vậy hả..."
Nước mắt Thành Thành bỗng chốc chảy xuống, nức nở nói: "Anh... Em sai rồi... Em thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ, em không muốn thấy anh và người khác ở cùng một chỗ..."
Trình Hàn Lang dùng sức đấm một cái vào chiếc tủ đầu giường, tiếng vang "ầm" một cái thật lớn khiến Thành Thành lập tức khóc thành tiếng, nó cố gắng vùng vẫy lại không thể ngăn cản hành động của Trình Hàn Lang. Thành Thành vừa khóc vừa cầu xin Trình Hàn Lang đừng nên như vậy, Trình Hàn Lang mở to ánh mắt đầy tơ máu mà nhìn nó, cúi đầu lại hôn lên một lần nữa.
"Ưm... Không... A a..."
Trình Hàn Lang hôn lên bên cổ Thành Thành, vừa dùng đầu lưỡi càn quét, vừa dùng miệng hút lấy, chiếc hôn thô bạo chuyển đi, lập tức lưu lại một vết hôn màu xanh tím. Cho tới bây giờ Thành Thành chưa hề cảm nhận qua một loại tình cảm mãnh liệt như thế, theo từng động tác bạo ngược của Trình Hàn Lang ập đến, mỗi một lần tiếp xúc đều bá đạo như vậy, không để cho người khác chút đường chống trả. Thành Thành chỉ có thể hổn hển thở dồn dập, mong sao có thể giữ lại một chút lý trí.
Trình Hàn Lang nắm lấy quần áo của Thành Thành kéo xuống, chiếc mông trắng nõn bại lộ trong không khí, kích thích thứ bên dưới của Trình Hàn Lang, dường như, chút rượu kia đã bắt đầu có tác dụng rồi, Trình Hàn Lang thấy đầu có chút nóng lên, ý thức có chút mờ ảo, chỉ còn lại gương mặt tuyệt mỹ của Thành Thành.
Những chiếc hôn thô bạo bắt đầu rơi xuống thân thể Thành Thành, nhẫn nhịn đã gần một năm, trạng thái đòi hỏi ở Trình Hàn Lang đã gần như bùng nổ. Hắn thô bạo liếm mút khuôn ngực của Thành Thành, một ngụm ngậm lấy điểm đỏ kia, mặc sức chà đạp và nhẹ cắn. Điểm đỏ thoáng cái đã trở nên sưng đỏ không chịu được, tản ra màu sắc uể oải, Thành Thành giãy giụa thắt lưng, tiếng rên rỉ trong miệng càng rõ rệt, nó thực sự không chịu nổi loại cảm giác kích thích này, rõ ràng có đau đớn rồi lại hết sức hưởng thụ.
"Ưm... Ô... A a... Đừng mà... A..."
Tiếng kêu của Thành Thành quyến rũ không ai so được, Trình Hàn Lang ở bên cạnh đã rốt ruột đến mức bạo phát, hắn cảm thấy phía dưới của mình cũng sắp nổ tung rồi. Trình Hàn Lang xé rách chiếc quần lót màu trắng còn lại duy nhất của Thành Thành, phần dưới thẳng đứng lập tức bắn ra, khuôn mặt xấu hổ của Thành Thành đỏ bừng như cà chua, đôi chân trắng nõn thon dài lúc này đang mở rộng vì bị trói buộc.
"Đừng mà, anh, em biết sai rồi mà, a..." Thành Thành vừa sợ hãi lại vừa mong đợi động tác kế tiếp của Trình Hàn Lang, trong lòng thầm mắng mình sao lại dâm đãng như vậy.
Trình Hàn Lang một hơi ngậm lấy nó, rốt cuộc hắn vẫn rất có ý chí cùng nhẫn nại, phần dạo đầu nhất định phải làm, có gấp cũng không thể khiến Thành Thành thương tổn quá nhiều được, đây là chút lý trí duy nhất còn sót lại của Trình Hàn Lang.
Liếm láp phần trên, phun ra rồi lại nuốt vào, đầu lưỡi quét ngang quả bóng nhỏ ở phía dưới. Thành Thành rên rỉ từng cơn theo tiết tấu của Trình Hàn Lang, thanh âm dâm loạn không chịu nổi, ý chí của Trình Hàn Lang đã đến sát biên giới của sự tan vỡ, hắn lại mở chân Thành Thành ra một chút, thăm dò càng sâu thêm một chút.
"Không được..." Thành Thành khóc hô lên, hồi ức đau khổ ngày trước vẫn còn trong đầu, biết là sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi thật sự đến, vẫn khẩn trương và bất an như vậy.
Trình Hàn Lang dùng đầu lưỡi thăm dò nơi cửa vào bí ẩn khiến mặt của Thành Thành nhất thời nóng cháy vô cùng, cảm giác cực xấu hổ bao phủ lấy nó. Nhưng loại khoái cảm trước nay chưa từng có này khiến Thành Thành có chút sợ sệt, nó vặn vẹo thắt lưng, không kiềm được mà rên rỉ ra.
"Anh... Đừng vậy mà... Kỳ quá, đừng mà..."
Trình Hàn Lang lấy một ít chất bôi trơn ra tay, xoa lên nơi cửa vào chặt chẽ kia, xúc cảm lành lạnh khiến Thành Thành hơi muốn trốn tránh, Trình Hàn Lang kéo chân nó lại, một ngón tay cứ như vậy không chút do dự cắm vào.
"A..." Thành Thành bỗng nhiên ngửa cổ về phía sau, kêu lên một tiếng kinh hoảng, ngón tay của Trình Hàn Lang chậm rãi rút ra, hô hấp của Thành Thành trở nên vô cùng khẩn trương. Đau đớn lần thứ hai kéo tới. Thành Thành cầu xin, nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào. Trình Hàn Lang co ngón tay lại, liên tục thăm dò bên trong, động tác rút cắm qua lại khiến Thành Thành nức nở, tiếng khóc xen lẫn trong tiếng rên.
"Ô ô... A... Sai rồi... Không đi nữa..."
Đột nhiên, thân thể Thành Thành run lên, Trình Hàn Lang lập tức hiểu ra, chính là chỗ này. Hắn nhấn vào chỗ đó một cái, Thành Thành càng không ngừng run rẩy, khóc nói: "Anh... Đừng mà... Thực sự kỳ lắm... A..."
Trình Hàn Lang lại đưa vào thêm một ngón tay, lần này dường như không có tốn sức như lần trước, chỉ là Thành Thành vẫn cảm thấy đau, hơn nữa trong lòng có hổ thẹn và tủi thân, khuôn mặt Thành Thành đã khóc đến lem luốc. Cái này lại càng khơi dậy dục vọng ngược đãi của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cũng không nhịn được nữa, hắn kéo sợi dây lôi Thành Thành ra, xoay người một cái, để nó nằm sấp trên giường.
"Không..." Thành Thành cự tuyệt loại tư thế làm cho người ta khó chịu này, nó ra sức dùng dằng. Trình Hàn Lang cũng không để ý, như vậy thì có thể tiến sâu thêm một chút, lúc này hắn chỉ muốn cướp đoạt triệt để.
Động người một cái, Trình Hàn Lang lập tức đưa thứ to lớn của mình vào được một nửa, Thành Thành kêu một tiếng thảm thiết, quay đầu lại vô cùng thảm thương mà nhìn Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang không chút do dự, lại đẩy một cái đưa thẳng phần còn lại vào trong. Thành Thành nhất thời khóc lớn lên, nơi nhỏ như vậy căn bản không chứa được vật lớn như thế, Thành Thành cảm thấy mình đã tươi sống bị xé rách. Nó khóc lóc cầu xin, mong sao trận trừng phạt này có thể kết thúc sớm.
"Đừng! Đừng cử động mà... Đau quá... Xin anh mà... A... Đừng mà... Ô ô..." Thành Thành dùng hai tay ra sức nắm lấy khăn trải giường, đôi mắt đã mất đi tiêu cự, chỉ còn lại tiếng khóc vụn vặt xen lẫn cầu xin tha thứ.
Trình Hàn Lang bắt đầu di chuyển theo quy luật, tiết tấu chậm rãi khiến Thành Thành khóc lớn lên, thật sự là đau như xát muối châm kim, cả người Thành Thành xụi lơ, ngã vật xuống giường, Trình Hàn Lang không mềm lòng chút nào, lại kéo một cánh tay lôi nó lên, vẫn là ra vào không nhanh không chậm.
"Ô ô... A... Tha cho em đi..." Thành Thành khóc bù lu bù loa, lực đâm chọc phía sau không giảm bớt chút nào khiến lời cầu xin tha thứ của Thành Thành có vẻ không có ý nghĩa gì. Thành Thành thực sự hối hận, lúc này đây nó cảm thấy như mình bị vứt bỏ, không ai yêu thương, chỉ có thể bất lực gào khóc.
Lòng Trình Hàn Lang đã dần mềm đi, nhưng tác dụng của thuốc khiến khát vọng của hắn không dừng lại chút nào. Trái lại càng ngày hắn càng muốn đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, nước mắt của Thành Thành một mặt khiến tim Trình Hàn Lang bắt đầu đau nhức, mặt khác lại như thuốc trợ tình, khiến Trình Hàn Lang nhịn không được mà kích động một trận, càng đâm chọc mãnh liệt hơn.
"A... Vì sao... Ô ô... đối xử với em như vậy..." Thành Thành lớn tiếng gào khóc, như con búp bê vải rách rưới mặc Trình Hàn Lang chi phối, Trình Hàn Lang lật người nó lại, đối diện với nó. Cầm hai chân của nó giơ lên thật cao, cứ thế đặt lên vai, đẩy người một cái lại đi vào lần nữa.
"Xin anh mà... Xin anh mà... " Giọng của Thành Thành đã bắt đầu trở nên khàn khàn, nó chỉ có thể phát ra vài lời cầu xin rất vụn vặt, dần dần, tiếng cầu xin của Thành Thành bắt đầu xảy ra sự thay đổi nho nhỏ. Trình Hàn Lang tìm được đúng vị trí, vẫn mãnh liệt dao động như lúc đầu, âm thanh của nó lại không còn thống khổ như ban đầu nữa.
Cuối cùng, em cũng cảm nhận được loại khoái cảm này rồi, Trình Hàn Lang yêu thương nhìn Thành Thành, nước mắt của Thành Thành đã khóc đến khô cạn, mắt sưng ghê gớm, lại có thể thấy rõ vẻ mặt sảng khoái của Trình Hàn Lang. Bây giờ mới phát hiện, lúc này đây hắn anh tuấn khiến người ta rung động như vậy, trên trán mang theo những giọt mồ hôi, cả người tràn đầy năng lượng, lần này là thực sự, kết hợp thành một rồi.
Trình Hàn Lang đẩy nhanh tiết tấu, đau đớn kèm theo vui sướng trước nay chưa từng có khiến đằng trước của Thành Thành lại đứng lên một lần nữa, Trình Hàn Lang mở hai chân nó rộng ra hết mức, mỗi một lần đều chính xác không hề lệch chút nào mà đánh vào cái điểm kia, trên mặt Thành Thành mang theo biểu tình sung sướng không thôi, mồ hôi lăn tròn từ trên trán xuống, nó lắc đầu dữ dội, miệng thì lớn tiếng rên rỉ ra.
"Đừng mà... A... Ưm... Nhanh đi... Xin anh mà..."
Dục vọng của Trình Hàn Lang đã sắp đến giới hạn, hắn dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy phía dưới của Thành Thành, chà xát trên dưới. Trước sau đồng thời chịu kích thích mạnh mẽ khiến Thành Thành đã đến gần ranh giới vỡ oà, ngón chân của nó cố sức co lại, không còn quan tâm vấn đề mặt mũi nữa, vào lúc này lời nói lộn xộn gì cũng nói ra khỏi miệng hết.
"Thành Thành, đừng rời xa anh..."
Một tiếng gầm sầu muộn, một tiếng gọi nức nở, hai người cùng nhau lên đến cao trào. Trình Hàn Lang lưu lại dịch thể của mình trong cơ thể Thành Thành, Thành Thành bắn vào bụng của hắn. Đây là cao trào mà cả hai người đều chưa từng đạt đến, mấy giây sau vẫn còn run rẩy, tiếng rên rỉ mang theo nức nở của Thành Thành vào tai Trình Hàn Lang lại dễ nghe vô cùng, rốt cuộc, ngày hôm nay, em đã trở thành người của anh rồi.
Thân thể của Thành Thành thoáng cái đã xụi lơ, trên người ướt đẫm mồ hôi, nó hé hé môi, mệt mỏi hỏi: "Anh, có phải em cũng có thể cho anh thoả mãn phải không?"
Trình Hàn Lang không nói gì, mặt Thành Thành trắng bệch cả ra, khẽ cười một cái, "Nhưng mà không thể sinh một đứa bé cho anh, anh cứ giận em đi, có giận thì chuyện này vẫn là sự thật, em thực sự thực sự không làm được, hức hức..."
Trái tim Trình Hàn Lang đau thắt cả lại, hắn lật người qua, ôm lấy Thành Thành thật chặt, hôn lấy cái miệng của nó rồi tức giận quát nhẹ: "Không cần cho anh cái gì hết, em chỉ cần đừng rời xa anh thôi, anh không cần gì hết."
Ngoài cửa có tiếng động vang lên khiến hai người tỉnh táo một chút, Trình Hàn Lang ngẩng đầu, thấy một cô gái xa lạ đứng ở cửa, đang trừng to đôi mắt nhìn hai người, Thành Thành có chút sợ hãi, Trình Hàn Lang dùng chăn che nó lại, nói vọng ra phía cửa: "Cút. Nhìn cái gì?"
Cô gái kia vừa nghe vậy thì vội vàng chạy ra ngoài, Trình Hàn Lang quay đầu lại, Thành Thành đã nhắm hai mắt lại, không biết là đang nghĩ gì. Trình Hàn Lang hung hăng nhéo mặt nó một cái, nói: "Đều là chuyện tốt em làm đó, em nhìn bây giờ coi, cởi truồng bị người ta nhìn cũng không biết."
Thành Thành nghe câu này xong mới có chút tươi cười, Trình Hàn Lang lại cảm thấy dây thần kinh trong quần mình lại bắt đầu rục rịch rồi. Hắn cọ cọ vào người Thành Thành, ám chỉ với nó một cái, Thành Thành lập tức hoảng cả lên, "Đừng, đừng mà, em thực sự không được nữa..."
"Tự em làm ra chuyện tốt thì tự em kết thúc nó đi!" Chỉ một câu của Trình Hàn Lang, Thành Thành nhất thời khóc không ra nước mắt. Thân thể vừa trải qua hoan ái hết sức mẫn cảm, Trình Hàn Lang chạm vào Thành Thành một cái, Thành Thành lập tức khẽ rên lên, nó biết thể lực của mình đã tiêu hao nghiêm trọng không còn sức chống đỡ, thế nhưng dưới sự âu yếm của Trình Hàn Lang lại không tự chủ được mà ngẩng đầu một lần nữa.
Lần này, Trình Hàn Lang lại bế Thành Thành lên, hắn ngồi trên ghế sô pha, muốn Thành Thành ngồi trên người hắn. Thành Thành vừa ngồi vào phân nửa đã đau không chịu nổi, Trình Hàn Lang không lưu tình chút nào, nhấn xuống một cái, cửa vào sưng đỏ của Thành Thành lại một lần nữa thừa nhận thứ to lớn của hắn.
Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành, muốn nó tự chuyển động, Thành Thành sớm đã mệt chịu không nổi, hai chân như nhũn ra, mặt đầy cầu xin nhìn Trình Hàn Lang. Gương mặt Trình Hàn Lang vẫn đầy hơi thở hung bạo, Thành Thành cắn môi một cái, vịn vai Trình Hàn Lang đẩy mình lên một cái, bởi vì không có kỹ xảo, Thành Thành cảm thấy một sự ma sát mang tới đau nhức như bị xé ra, nó thực sự không làm được, trên đùi không có chút khí lực nào, không thể làm gì khác hơn là lại ngồi xuống. Ngồi xuống một cái lại thiếu chút nữa khóc lên, Thành Thành chỉ có thể dùng ánh mắt xin trợ giúp mà nhìn về phía Trình Hàn Lang.
"Anh, xin anh mà... Tha cho em đi, em động nhẹ là lại đau... Không cần làm cái tư thế này... được không?"
"Không được!" Trả lời không chút do dự.
Trình Hàn Lang liếc mắt nhìn Thành Thành, đỡ lấy eo nó giúp nó di chuyển, lần này mỗi lần hạ xuống đều là cắm vào hoàn toàn, Thành Thành ở phía trên đã không ngừng cầu xin, không thể chịu đựng nổi hai lần chạy nước rút như thế, đau đớn không cách nào hình dung, cảm giác tê dại kèm theo đau đớn lan ra toàn thân, hai luồng cảm giác hỗn loạn cùng một chỗ khiến Thành Thành không chịu nổi, chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Lại một lần nữa bị bắn vào trong cơ thể, Thành Thành kích động kêu lên sau đó bắn ra, tiếp theo thì rơi vào trạng thái hôn mê, đến nửa đêm nó lại cảm thấy Trình Hàn Lang kéo nó dậy làm tiếp, một đêm này không biết làm bao nhiêu lần, cũng không biết Trình Hàn Lang bắn trong cơ thể nó bao nhiêu lần, Thành Thành chỉ nhớ mang máng là mỗi lần Trình Hàn Lang lên cao trào đều sẽ gọi tên nó, lớn tiếng nói đừng rời xa anh.