Mục lục
Ân Tứ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

SARS vừa đến, Thành Thành được Trình Hàn Lang nhận về nhà, hắn không muốn để cho Thành Thành sinh hoạt trong đám đông, như vậy có thể giảm thiểu một ít khả năng truyền nhiễm. Để hắn không phải vì người thân duy nhất ở bên cạnh này cả ngày lo lắng.

Thành Thành qua một đoạn thời gian sinh hoạt ở ký túc xá, đã nghe được thêm một số việc, cũng thấy thêm, cho dù không có tận lực chú ý nhưng cũng ghi tạc trong lòng, ví dụ như cái đề tài yêu sớm này.

Xu thế bọn nhỏ trưởng thành sớm càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như nói Trình Hàn Lang vào năm lớp sáu còn cùng một đám nam sinh tụm vào một chỗ thảo luận làm sao theo đuổi một cô nữ sinh, thì vào năm lớp sáu của Thành Thành một đám nam sinh đã cùng nhau thảo luận làm thế nào để chiếm tiện nghi của một cô gái.

Mỗi khi bàn tới cái đề tài này, Thành Thành cảm thấy cái này chẳng quan hệ gì với tới việc đọc sách của mình. Lúc này Lưu Tư Bác Viễn sẽ có ý đồ tội ác rồi xuống tay với Thành Thành, buổi tối hôm nào cũng gối đầu ở bên cạnh đứa nhỏ đơn thuần này dạy vỡ lòng.

“Cậu không có thích ai sao?” Lưu Tư Bác Viễn cười híp mắt hỏi.

“Có a! Anh mình.” Thành Thành đầu cũng không thèm ngẩng lên mà nói.

“Không phải cái loại thích là, là cái loại thích đó đó!” Còn tăng cường nhấn giọng vào chỗ “đó đó” phía sau.

“Rốt cuộc là loại nào a?” Thành Thành vẫn không hiểu.

“Chính là mỗi ngày đều muốn gặp cổ, một ngày một đêm không thấy đã nhớ muốn chết, thấy cổ có chút khẩn trương sẽ chẳng biết nói cái gì mới được. Thấy cổ và người khác cùng một chỗ, cậu sẽ cảm thấy khổ sở. Quan trọng nhất là, cậu còn muốn hôn nhẹ cổ!” Lưu Tư Bác Viễn làm ra một động tác buồn nôn.

Thành Thành tỉ mỉ suy tư một trận, Lưu Tư Bác Viễn sốt ruột hỏi tới: “Nghĩ ra chưa? Nhất định sẽ có.”

Thành Thành gật đầu, Lưu Tư Bác Viễn lập tức nhích tới.

“Ai?”

“Không nói cho cậu.” Thành Thành tiếp tục đọc sách.

“Cậu nói cho mình biết đi! Là Vu Tiểu Đồng đúng không? Mình thấy cậu cứ dính thành một khối với cổ, chính là cổ đúng không? Cậu không nói mình coi như là đúng à.” Lưu Tư Bác Viễn vẫn cứ một hai quấn quýt lấy nó nói chuyện, Thành Thành cuối cùng trực tiếp không để ý tới cậu ta.

Kỳ thực nó có chút sợ hãi cái kết quả mà mình cân nhắc ra, thích là như vậy thật sao? Nó cảm thấy tình cảm của mình đối với Trình Hàn Lang đều phù hợp với mấy cái này, thế nhưng chính nó cũng không cho là chuyện này có bao nhiêu không bình thường, nó chỉ kết luận lại là do nó ỷ lại anh trai mình thôi. Nó cảm thấy từ nhỏ đến lớn mình chỉ có một người thân như vậy, cho nên mới không muốn xa cách người đó.

Thế nhưng nó sợ bạn cùng phòng sẽ cười nó, cho nên nó cẩn cẩn thận thận cất dấu tâm tình của mình. Nó có chút bối rối nhìn bọn bạn cùng phòng, bọn họ đều ở đó làm chuyện của mình, không có ai quan tâm một đoạn đối thoại nho nhỏ như vậy, Thành Thành lúc này mới yên lòng lại. Nó sờ sờ trán của mình, vậy mà toát ra một chút mồ hôi, không thể làm gì khác hơn là nhân lúc mọi người không chú ý len lén lau đi.

Ngày hôm sau lên lớp, người trên lớp lại bắt đầu truyền tai nhau Trình Thành thích Vu Tiểu Đồng lớp khác, Buổi trưa tan học Thành Thành và Vu Tiểu Đồng đi cùng nhau có không ít người ở đó ồn ào, khiến cho hai người không hiểu ra làm sao.

Lúc đó có một nam sinh ở phía sau càng luôn không ngừng nói bậy, lời nói rất khó nghe, Vu Tiểu Đồng mắng vài lần cũng không thấy hiệu quả. Vì vậy Vu Tiểu Đồng quay đầu liền cho lỗ mũi của nam sinh kia một quyền, lực tay của Vu Tiểu Đồng không phải là đùa giỡn, xung quanh lỗ mũi nam sinh kia lập tức xanh đen.

Thành Thành cũng bị dọa sợ, muốn kéo Vu Tiểu Đồng ra. Nhìn tư thế của nam sinh kia đã mặc kệ Vu Tiểu Đồng có phải là nữ hay không, nói cái gì cũng muốn phản kích. Chỉ thấy Vu Tiểu Đồng siết cổ tay cậu ta rồi dùng sức vỗ một cái, nam sinh kia không thể nhúc nhích, đứng ì ở đó trừng mắt.

“Sau này còn mẹ nó nói bậy không?” Vu Tiểu Đồng hung tợn mắng chửi. (chời ơi coi bả hung kìa:v)

Nam sinh theo bản năng lắc đầu, Vu Tiểu Đồng mắng một tiếng cút nam sinh kia mới ly khai, sau khi rời đi chưa được mấy bước lại bắt đầu mắng chửi, Vu Tiểu Đồng vừa định tiếp tục đuổi theo giáo huấn, bị Thành Thành kéo lại.

“Đừng làm lớn chuyện, Tiểu Đồng, đánh nhau không tốt.” Thành Thành ôn nhu khuyên nhủ.

Vu Tiểu Đồng nhìn ánh mắt lo lắng của Thành Thành một chút, lúc này mới không gồng sức nữa, cùng nó đi ăn. Đến nơi Thành Thành vẫn là cảm thấy có người nhìn bọn nó chằm chằm, nó nhìn Vu Tiểu Đồng đối diện một chút, Vu Tiểu Đồng căn bản là không thèm nhìn những việc này, ở đối diện từng ngụm từng ngụm mà ăn.

Thành Thành rất thích loại tính cách sảng khoái này của cô bé, nghĩ cùng người như vậy ở chung cảm giác rất nhẹ nhàng. Nó đối với mấy cô gái khác thật sự không có hảo cảm gì đặc biệt, nói chuyện với các bạn ấy luôn luôn cảm thấy rất khẩn trương, rất không được tự nhiên. Cho nên cho tới bây giờ nó chỉ có Vu Tiểu Đồng này là một bằng hữu khác phái, trách không được người khác cứ nói lung tung. Bất quá nhìn Vu Tiểu Đồng giống như chẳng có gì, Thành Thành cũng liền yên tâm mà bắt đầu ăn cơm.

Đối với bạn gái đầu tiên của Trình Hàn Lang, Thành Thành chưa từng trải qua loại tâm tình này, thấy Trình Hàn Lang cười vui vẻ đến như vậy với Danier, trong lòng Thành Thành luôn luôn chua xót. Nó cho tới bây giờ chưa từng khiến Trình Hàn Lang hài lòng như vậy, có thể đây chính là hạnh phúc trong tình yêu Lưu Tư Bác Viễn đã nói!

Hôm đó Danier đến nhà nói với bé tế công của nó một chút tiếng Anh, hình như rất thích kiểu dáng. Khi đó nó rất khẩn trương, cũng thật hối hận mình để ở chỗ bắt mắt như vậy, nó thật sự sợ Trình Hàn Lang vì để cho Danier hài lòng liền đem món bảo bối duy nhất hắn tặng cho Thành Thành này đưa cho Danier.

Thế nhưng Trình Hàn Lang không có, bé tế công kia vẫn ngồi ở đó như trước, vẫn là nhóc ăn xin nhỏ của nó, chỉ thuộc về nó, anh không có tặng lại cho người khác, chứng minh anh ấy vẫn quan tâm mình.

Dịch SARS càng ngày càng nghiêm trọng, bất quá điều này cũng làm cho học sinh ở Bắc Kinh nghênh đón một kì nghỉ không tưởng, hơn nữa kì nghỉ này đang không ngừng kéo dài.

Trình Hàn Lang về tới nhà, hơn nữa còn đem Thành Thành cũng nhận trở về, hắn nói với Thành Thành hắn đã tự xin ở ngoài trường, sau này có thể về nhà ở rồi. Hắn cũng có thể an bài Thành Thành ở ngoài trường, bởi vì xe chuyên đưa đón học sinh đã mở tuyến ở chỗ này rồi, Thành Thành có thể sáng sớm ngồi xe đi, không cần lo lắng đường xá xa xôi có thể muộn học. Điều này làm cho Thành Thành mặc sức mà cao hứng một hồi.

“Anh, lần này chị Danier không có về cùng với anh sao? Chị ấy nghỉ ở đâu a?” Thành Thành hỏi Trình Hàn Lang.

“Không có việc gì, cô ấy có chỗ rồi, Thành Thành, anh đã cùng cô ấy chia tay, sau này bọn anh không quay lại nữa.” Thành Thành gật đầu, nhìn trộm sắc mặt của Trình Hàn Lang, phát hiện hắn không có biểu hiện quá không vui, Thành Thành lúc này mới yên tâm đứng lên.

Không biết tại sao, Thành Thành nghe được tin tức này, còn có một chút xíu xiu hưng phấn. Điều này làm cho Thành Thành rất là tự trách, nó vậy mà đem niềm vui của mình lấy ra từ trên đau khổ của anh trai, nó như vậy là xấu quá rồi, nó nhất định phải thay đổi. Vì vậy nó quyết định dùng hành động của mình để bù đắp mất mát của Trình Hàn Lang.

Bất quá cái quyết định của nó cũng làm Trình Hàn Lang đau khổ, hắn không chỉ không thể đi ra ngoài, còn phải mỗi ngày uống thuốc Đông y Thành Thành nấu. Thành Thành không biết đào từ đâu ra phương thuốc, nói là có thể phòng SARS xảy ra, nhà nhà ở đây đều uống.

Trình Hàn Lang lúc đầu còn có thể miễn cưỡng uống hết một thang, rồi sau đó nhìn thấy Thành Thành lại có cảm giác muốn ói. Thành Thành vì bắt hắn uống thì nhõng nhẽo cứng rắn, kiên nhẫn gì đều dùng hết, mặc kệ Trình Hàn Lang gầm gừ thế nào, mắng thế nào cũng không thay đổi được lập trường kiên định không gì sánh được của nó.

Có đôi khi Trình Hàn Lang cũng không nhịn được suy nghĩ mình rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?? Cứ như có người vì hắn mời đến một nhũ mẫu miễn phí, ở bên cạnh hắn lải nhải, làm một số việc phụ nữ am hiểu.

Có một ngày Trình Hàn Lang thật sự là không muốn chịu “cực hình” của Thành Thành nữa, buổi tối không về nhà ở, ở nhà bạn ngây người một buổi tối.

Kết quả vừa mới tới nhà người ta đã bị chận ở cửa kiểm tra nhiệt độ cơ thể mới cho vào cửa, thời kì nhạy cảm, cái này cũng không thể tránh được, Trình Hàn Lang hiểu được. Kế đó đến bữa ăn, Trình Hàn Lang lại bị yêu cầu đo nhiệt độ cơ thể, tiếp theo tắm, ngủ cũng không có tránh được đo nhiệt độ cơ thể. Đợi Trình Hàn Lang nằm được ở trên giường vừa muốn nghỉ ngơi, mẹ của người bạn kia liền không chút khách khí đi vào trong phòng của hắn, phun nước thuốc tiêu độc nhiều lần.

Trình Hàn Lang nằm ở trên giường không khỏi cảm khái vẫn là nhà của mình tốt, tuy rằng Thành Thành có phiền một chút, nhưng ít ra không ghét bỏ hắn, còn không đo ba cái nhiệt độ cơ thể này, có có thể không hạn chế hoạt động, không cần ngửi mùi vị cái nước thuốc tiêu độc khó chịu này! Chẳng qua là yêu cầu hắn uống một ít thuốc mà thôi, chịu mấy giây cũng liền qua đi.

Cho nên ngày hôm sau Trình Hàn Lang rất sớm đã chạy về nhà, hắn mở cửa ra, thấy Thành Thành chính là đang vùi mình trên ghế sô pha mà ngủ, trên bàn trà để một chén thuốc Đông y, trong tay Thành Thành còn đang cầm một cái muỗng.

Trình Hàn Lang nhẹ nhàng vỗ vỗ nó một chút, nó giật mình một cái liền tỉnh. Hướng về phía Trình Hàn Lang nói: “Anh, anh về rồi, mau uống thuốc đi!”

Trình Hàn Lang nhìn thuốc trên bàn trà, hỏi Thành Thành: “Em vẫn chờ tới bây giờ không đi ngủ?”

Mắt của Thành Thành còn có chút không nhấc lên nổi, “Dạ” một tiếng rồi lại mệt mỏi nằm lại.

Trình Hàn Lang nhất thời hối hận chính mình không nên vì chuyện nhỏ như vậy lại làm cho Thành Thành ngồi ở chỗ này chờ một đêm, hắn muốn đánh thức Thành Thành, bảo nó đi vào phòng rồi ngủ một lát. Nghĩ lại, quên đi, vẫn là đem nó ôm qua đi thôi! Tuy rằng đã cao lớn như vậy rồi, nhưng vẫn là gầy như vậy, ôm cũng không có vấn đề.

Kết quả thật đúng là có vấn đề, lúc Trình Hàn Lang ôm Thành Thành cảm thấy thân thể nó có chút nóng, không biết chừng là đêm qua cảm lạnh nên nóng rần lên đi! Này nếu lúc bình thường gì không có gì, hiện tại thì hậu quả khó lường.

Trình Hàn Lang vội vã cầm nhiệt kế đến, đo một cái, má ơi! 38 độ 5, tay Trình Hàn Lang cũng có một chút run, phải nhanh chữa trị! Trình Hàn Lang mới cầm điện thoại lên, trong giây lát nhớ ra tuyệt đối không thể báo cho bác sĩ nơi này có bệnh nhân sốt cao, nói không chừng sẽ lập tức cách ly để trị liệu, khi đó không bệnh cũng thành bệnh.

Trình Hàn Lang tỉnh táo một lúc, tỉ mỉ suy nghĩ một chút bình thường mình xem ti vi bị bệnh thì làm thế nào để trị. Trước tiên hắn tìm một ít thuốc hạ sốt, cho Thành Thành uống, lúc Thành Thành uống thuốc liền tỉnh, nhìn Trình Hàn Lang không hiểu hắn đang làm gì.

Trình Hàn Lang thoải mái nói: “Không có chuyện gì, chỉ là có chút nóng lên thôi.”

Thành Thành vừa nghe lời này vội vàng đẩy Trình Hàn Lang ra, muốn hắn cách xa mình một chút, sợ mình sẽ truyền bệnh cho hắn. Trình Hàn Lang không để ý sự ngăn cản của nó, lại để lên trán nó một miếng khăn lạnh, bên cạnh để một ly nước sôi. Sau đó liền nằm vật xuống bên người Thành Thành ôm lấy nó, còn đắp một tầng chăn mỏng.

“Anh, anh làm gì a? Sẽ lây cho anh đó.” Thành Thành sốt ruột không thôi.

“Đừng có ồn ào, ra chút mồ hôi là tốt rồi, anh ôm em như vậy có thể mau khỏe một chút.” Trình Hàn Lang lại ôm chặt thêm một chút.

“Anh, tự em cũng có thể khỏe. Không chừng là dịch thật đó! Anh đi nhanh đi…” Thành Thành gấp đến muốn khóc luôn rồi.

“Sao có thể dễ dàng nhiễm như vậy, em nhìn thấy người này nhiễm SARS người kia nhiễm SARS cũng không có nghĩa là em cũng nhiễm được! Đừng nói chuyện, em còn nói nữa anh liền đem miệng em vá lại.” Trình Hàn Lang giả vờ hung bạo nói.

Lúc này Thành Thành đã ra một chút mồ hồi, nó nhìn gương mặt Trình Hàn Lang gần trong gang tấc, cảm thấy lúc này mình là người hạnh phúc nhất, đêm qua cũng vì không đợi được anh ấy mà khổ sở muốn chết, ngày hôm này đã được anh ấy ôm như vậy, Thành Thành nghĩ như vậy nhiễm SARS cũng đáng.

Lúc xế chiều, cơn sốt của Thành Thành hoàn toàn thối lui, trong chăn cũng bị mồ hôi làm ước một mảng lớn, cũng không biết là của Trình Hàn Lang hay Thành Thành. Thành Thành khỏe rồi lại sinh khí dồi dào, càng thêm tin tưởng mình có thể khỏi nhanh như vậy đều là nhờ bình thường uống thuốc Đông y phòng ngừa thật tốt, thế là công tác giám sát Trình Hàn Lang uống thuốc lại càng làm nghiêm.

Trình Hàn Lang đối mặt với chén nước thuốc đen thui bóng loáng và ánh mắt khẩn cầu của Thành Thành, cảm thấy mình thật là đem tảng đá tự đập lên chân của mình. Không bằng đừng để cho nó khỏe lại nhanh như vậy, cho nó chút giáo huấn, cũng để cho nó không tự cho như thế là đúng nữa. Thế nhưng này chung quy cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi, nếu thật sự vì chuyện này lại khiến nó ăn thêm chút khổ nữa, Trình Hàn Lang vẫn là có chút không đành lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK