Mục lục
Bảo bối của tổng giám đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uyển Tình làm xong một bộ đề, Mục Thiên Dương vừa hối thúc vừa làm phiền cô, kéo cô đến sô pha xem phim điện ảnh. Xem đến khúc gay cấn nhất, điện thoại cố định bên cạnh vang lên, Uyển Tình cả kinh, có điểm không tha nhìn ID người gọi đến, là số cửa hàng bán hoa.
Cô vội vàng kêu Mục Thiên Dương: "Tắt âm thanh!"
Mục Thiên Dương bấm nút tạm dừng, thấy cô tiếp điện thoại, tiến đến bên tai cô, liếm tới liếm lui trên cổ cô, thuận tiện nghe âm thanh đối diện.
"Mẹ." Uyển Tình đẩy hắn ra, che phone một chút, "Người nói cái gì? Hả, tốt, con sẽ chiếu cố mình , dạ, người bận ạ."
Uyển Tình nói 2 phút, tắt điện thoại, cũng không biết hắn có nghe hay không, làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục xem phim.
Mục Thiên Dương không nhúc nhích, màn hình máy tính vẫn yên lặng. Hắn cắn cắn lỗ tai cô: "Mẹ em nói cái gì?"
"Không có gì."
"Bà ấy nói bà đêm nay không trở lại, anh nghe thấy." Mục Thiên Dương cầm thứ mềm mại trước ngực cô.
Uyển Tình nhảy ra: "Tôi đi đọc sách !"
"Tốt lắm, anh không làm em." Mục Thiên Dương kéo cô lại, "Chúng ta xem kết cục."
Uyển Tình cũng muốn biết kết cục, ỡm ờ ngồi trở lại, lại bị hắn ôm vào lòng. Cô vặn vẹo hai cái: "Nóng. . . . . ."
"Vậy anh gọi người đưa điều hòa đến?"
"Anh——" Hắn biết rõ cô sợ bị phát hiện, còn đưa điều hòa, là muốn nói cho khắp thiên hạ cô bị nam nhân bao dưỡng sao?
Mục Thiên Dương nhẫn nại cười: "Vậy không cần ngại nóng, anh có nóng đâu."
Xem phim xong, hắn rốt cục bỏ được xử lý công sự, Uyển Tình muốn nói lại thôi, nửa ngày mới nói: "Cái kia. . . . . . Tôi muốn đi mua đồ ăn." Cho nên anh cũng đi nhanh đi!
Mục Thiên Dương nhãn tình sáng lên: "Anh đi cùng em?"
"Không cần!" Uyển Tình kêu to.
Hắn gật gật đầu, lấy ví tiền ra, rút ra tờ một trăm cho cô: "Mua thịt! Đừng cho anh ăn chay cực khổ giống người già!"
Uyển Tình chu miệng lên, người này da mặt thực dày.
"Như thế nào?"
"Anh. . . . . . Anh không quay về sao?"
Hắn tươi cười ôn hòa, giọng điệu cũng rất lãnh: "Muốn đuổi anh đi?"
"Không phải." Uyển Tình vội vàng phủ nhận, cầm tiền trong tay hắn, cũng không khách khí với hắn. Tiền mẹ cho cô vốn còn có hạn, một mình cô còn có thể mua thịt, thêm hắn cũng chỉ có thể ăn chay. Hắn muốn ăn thịt, đương nhiên muốn tự mình bỏ tiền ra!
Từ ngày đó loạn xuống bị hắn đánh mông, cô cũng không dám động tay chân trên đồ ăn nữa. Bất quá cô tự nhận là nấu ăn xa không tới cấp bậc đầu bếp, cũng so ra kém bà Trương, không biết vì sao hắn còn ăn ngon như vậy. Hắn rõ ràng rất kén ăn , ngay cả bà Trương làm cơm đều ghét bỏ, đến nơi này của cô, cư nhiên ngay cả ớt xanh đều ăn. Phỏng chừng là thời tiết nóng, nhà cô lại không có điều hòa, hắn nóng đến đầu óc bị hư!
Mua một con cá, Uyển Tình cố ý làm canh cá cay, thấy hắn ăn đầu đầy mồ hôi, trong lòng cười trộm, nghĩ trong lòng cho anh ăn ra viêm dạ dày mới tốt!
Mục Thiên Dương ăn ăn, nói thầm một tiếng: "Em nha đầu này. . . . . ."
Uyển Tình hoảng sợ, chẳng lẽ bị hắn đã nhìn ra? Cô sợ hãi nhìn hắn một cái, thấy hắn cố gắng cắn thịt bò, cảm thấy những gì mình vừa nghe xong là ảo giác.
"Cố ý làm cay như vậy à?" Hắn nhìn cô.
Cô xấu hổ cười, nguyên lai không phải là ảo giác: "Anh không thích ăn cay sao?"
"Ừ, về sau không cần làm." Cô ăn hơn cũng không tốt.
Cơm nước xong, hai người đều có chút căng cứng, Mục Thiên Dương túm cô đến sô pha xem tivi. Nhìn đến 8 giờ, cô đẩy đẩy hắn: " Anh cần phải trở về!"
"Rót cho anh một ly nước."
Uyển Tình đành phải rót nước cho hắn.
Rót nước xong, cô thu thập bát đũa đi rửa chén. Rửa được một nửa, một đôi tay từ sau lưng sờ lên, cô sợ tới mức nhảy dựng lên: "Anh làm gì vậy?"
"Không làm thôi." Lời tuy nói như vậy, tay hắn lại chui vào quần áo cô.
"Anh. . . . . ." Uyển Tình từ chối vài cái, "Tôi muốn rửa chén!"
"Rửa, anh lại không cột lấy tay em." Mục Thiên Dương nắm thắt lưng của cô, hôn tới hôn lui trên lỗ tai cô.
Uyển Tình nhíu nhíu mày, thấy hắn không có động tác tiến thêm một bước, liền tiếp tục rửa chén. May mắn hôm nay đối diện không có người, không có người thấy.
Đột nhiên, tay hắn trượt xuống dưới, Uyển Tình cứng đờ, vừa định ngăn cản, hắn ra lệnh: " Rửa bát của em!"
Uyển Tình trong lòng sợ hãi, vẫn đang tiếp tục rửa chén. Tay hắn trượt vào váy, cách quần lót vuốt ve đóa hoa của cô, môi trên thế công cũng không có yếu bớt.
"Thiên Dương. . . . . ."
"Sớm đã muốn ở trong phòng bếp ăn em!"
"Không cần!" Uyển Tình khẽ gọi, "Không cần ở trong này."
"Đừng nhúc nhích!" Mục Thiên Dương nói.
"Mẹ tôi sắp về đấy!"
"Bà ấy hôm nay sẽ không về." Ngón tay hắn từ trong mép quần xâm nhập, cắm nhanh vào cô.
"A ——" Uyển Tình hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã. Cô gắt gao nắm chặt bàn bếp, âm thanh hàm chứa tiếng khóc nói, "Vạn nhất bà ấy trở về. . . . . ."
"Yên tâm." Tay kia của hắn không thành thật chui vào trong áo, cầm thứ nở nang trước ngực cô, "Anh khóa cửa, bà ấy trở lại cũng không vào được."
"Ô. . . . . ." Uyển Tình lắc đầu khổ sở, " Anh thật quá đáng. . . . . ."
"Chẳng lẽ em không muốn sao? Tiểu nhũ tiêm của em đều cứng lên đây này, phía dưới cũng bắt đầu ẩm ướt."
"Hỗn đản!" Uyển Tình xấu hổ và giận dữ lẫn lộn tức giận mắng.
"A, nhỏ giọng một chút." Mục Thiên Dương chơi đùa cô không sai biệt lắm, khiến cho mông cô vểnh lên, kéo quần lót của cô xuống, lấy ra cự vật của mình nhắm ngay, chậm rãi tiến vào. . . . . .
"Ừm. . . . . ." Uyển Tình rên rỉ, "Không cần. . . . . . Đừng ở chỗ này……"
"Thả lỏng một chút bảo bối. . . . . ." Mục Thiên Dương thở gấp, "Cho anh đi vào."
"Không cần. . . . . ."
"Không nghe lời anh sẽ tức giận!"
Tứ chi Uyển Tình phát run, khóc đi phía trước nằm úp sấp một chút, xem như đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Nhưng Mục Thiên Dương vẫn đang cảm thấy khó khăn, đành phải tách hai chân cô ra một chút. Đi vào, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đưa ra cắm vào, cười xấu xa nói: "Bảo bối, bát của em còn không có rửa xong đâu."
"A. . . . . ."
"Mau rửa." Hắn đâm vào trước một chút, "Bằng không trừng phạt em a ~" nói xong lắc lư phần eo, dùng cự vật kia ở trong thân thể cô vẽ vòng tròn.
Uyển Tình a nha một tiếng, cả người đều thiếu chút nữa té xuống. Hắn lại thúc giục một lần, cô mới run run cầm bát lên.
Sắc mặt hắn ửng hồng, hiển nhiên thực thích tại đây làm chuyện này. Thấy cô hai tay phát run, mắt đầy ý xấu rút ra lại sáp nhập, tuy rằng động tác thật nhẹ, lại cơ hồ làm cho chân Uyển Tình đứng không vững. Tiếp theo, tay hắn lại duỗi đến phía trước người vuốt ve cánh hoa của cô.
"A. . . . . ." Bát thiếu chút nữa rơi vỡ, Uyển Tình cầu xin tha thứ, "Thiên Dương. . . . . . Tôi rửa xong lại làm được không? Bằng không làm xong lại rửa?"
"Không được!" Mục Thiên Dương nói, "Anh đã nghĩ vừa làm vừa rửa. Từ ngày đầu tiên nhìn em nấu cơm, anh đã nghĩ như vậy. Mỗi lần nghĩ làm sao muốn em ở nơi này như vậy, cả người anh đều cứng rắn . . . . . ."
"Anh đừng nói!" Uyển Tình cầu xin tha thứ. Hắn làm còn không tính, còn nói loại ngôn ngữ ô uế này. . . . . .
"Mau, mau rửa. . . . . ." Mục Thiên Dương liếm cổ cô, "Nhìn em nấu cơm rửa chén vất vả như vậy, anh mới đến khao thưởng ngươi a. Em xem phía dưới em thật nhiều nước, tích táp, rào rào, nghe thấy không? Em cũng thích đi. . . . . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK