Lúc này, thang máy ngừng lại, bắt đầu có nhân nhân viên tác tới hỏi chuyện gì xảy ra. Mọi người thế này mới nhớ ra đẩy người Uyển Tình, rất nhiều người nhìn thấy, liền quay đầu tìm Tiết Lệ Na.
Tiết Lệ Na cũng dọa ngây người, còn không nghĩ đến phải bỏ chạy. Bị mọi người chỉ, bà rốt cục phục hồi lại tinh thần, Thải Nghiên kéo bà bỏ chạy. Mọi người muốn đuổi theo cũng không đuổi theo được, hơn nữa thoạt nhìn cô và Uyển Tình quen biết, phỏng chừng là ân oán cá nhân, cũng không muốn chen vào.
Uyển Tình như một bãi bùn nhão ngồi dưới đất, không ngừng khóc. Nam nhân bị cô đụng phải ngồi xuống, thuận thế vỗ lưng cô an ủi: "Đừng khóc, không có việc gì. Cô bị thương rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện. . . . . ."
"Nhường đường! Nhường đường!" Phía dưới truyền đến tiếng hét của một cô gái.
Uyển Tình chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, luống cuống kêu gọi: "Thiên Tuyết. . . . . ."
"Uyển Tình!" Thiên Tuyết hô to một tiếng, đẩy đám người ra chen vào, "Thật là cậu!"
"Ô. . . . . ." Uyển Tình hướng cô ngã xuống.
Cô dồn sức ôm lấy người, hổn hển hỏi: "Tại sao có thể như vậy? Là hai người đó đúng hay không? !"
Uyển Tình há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
"A ——" Thiên Tuyết kêu thảm thiết một tiếng, "Uyển Tình ——"
"Đưa anh! Đưa anh!" Mục Thiên Thành Theo tới sau rồi vươn tay, bế Uyển Tình dậy, "Trước đưa cô ấy đến bệnh viện."
Thiên Tuyết đứng lên, nói với người chung quanh: "Cám ơn! Cám ơn!" Muốn tìm tìm ân nhân cứu mạng, nhưng Mục Thiên Thành ở phía trước thúc giục, cô không kịp quản nhiều như vậy, chỉ phải thật lòng cúi đầu, "Thật cám ơn. . . . . ."
Mục Thiên Thành đưa người đến bệnh viện. Da phía dưới cánh tay Uyển Tình bị tay vịn thang máy trầy một ít, bất quá chỉ là bị thương ngoài da, không nghiêm trọng. Phần eo và đầu lúc cứu lên khi đụng phải một chút, cũng không nghiêm trọng. Nghiêm trọng là, chấn kinh quá độ.
Bác sĩ tiêm cho cô một mũi, chuẩn bị truyền nước biển. Mục Thiên Thành phương diện này hiểu chút, phát hiện mấy thứ kia không có gì tác dụng thực tế, liền cầm người ôm trở về biệt thự, kêu bác sĩ tư nhân lại đây.
Thiên Tuyết ở một bên phát run, lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ? Giấu không được anh."
"Chuẩn bị nhận đại hình đi." Mục Thiên Thành nói, một bên chạy đi gọi điện thoại.
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, gọi A Thành tới, muốn sắp xếp chuyện để bịa đặt.
Mục Thiên Thành không nói gì nhìn cô: "Em không bằng ngẫm lại thẳng thắn như thế nào được khoan còn thực tế một chút."
"Anh cũng có phần đấy!" Thiên Tuyết rống to, "Anh biết mà không báo!"
Mục Thiên Thành dừng lại một lát: "Vậy anh đi đây!"
"Anh dám!"
"Anh đi điều tra một chút sao lại xảy ra chuyện này"
"Không cho phép đi ——" Thiên Tuyết kéo hắn lại.
Mục Thiên Thành thở dài, chỉ chỉ A Thành đứng ở một bên: "Yên tâm tốt lắm, cậu ấy sẽ tương đối thảm. Em tốt xấu gì cũng là em ruột của anh họ, anh họ sẽ xử lý em thế nào chứ."
Thiên Tuyết dừng lại một lát, ánh mắt nhìn A Thành vô cùng áy náy. Sớm biết thế, cô ngẫu nhiên cũng kêu A Hoa đi đưa đón một chút, vậy hiện tại nhiều người chia sẻ, A Thành cũng sẽ không phải thảm như vậy . . . . .
A Thành bình tĩnh đứng ở một bên, bộ dáng ngược lại không sao cả.
Thiên Tuyết đột nhiên hỏi: "A Thành, anh có mua bảo hiểm hay không?"
Mục Thiên Thành không nói gì: "Còn không có nghiêm trọng như vậy."
Thiên Tuyết tiếp tục: "Vậy anh có di nguyện gì?"
A Thành: càng không có nghiêm trọng như vậy đi. . . . . . Bất quá, thật đúng là nói không chừng.
"Vậy anh có ước mong gì? Tôi có thể báo đáp anh!"
Mục Thiên Thành mồ hôi: "Không chừng, cuối cùng em cũng sẽ gặp tai ương, không bằng cầm ba vấn đề này hỏi lại chính mình đi?"
"A ——" Thiên Tuyết xoay người, bỗng nhiên hướng tới cánh tay hắn cắn xuống.
Mục Thiên Thành thở dài, cho cô cắn, hừ cũng không hừ một tiếng.
Một lát sau, Thiên Tuyết đẩy hắn ra, khóc nói: "Ngao ~ răng đau quá. . . . . . Anh không có cảm giác sao?"
"Cái này gọi là cơ bắp đấy. . . . . . tiêu chuẩn đó ~"
Lúc này, bên ngoài một trận âm thanh phanh xe gấp, ba người giật mình. Vừa đứng lên, cửa chính bỗng nhiên bị đẩy ra, Mục Thiên Dương đi vào kiểu sát thần. Ba người tập thể run lên, toàn bộ thấp một đoạn.
Mục Thiên Dương hung ác trừng bọn họ một cái, chạy lên lầu.
Mục Thiên Thành vội vàng nhắc nhở hắn: "Đang ngủ, cần nghỉ ngơi, anh đừng đánh thức cô ấy."
Mục Thiên Dương không có dừng lại, bước nhanh trở về phòng.
Uyển Tình im lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt. Trong lòng hắn run lên, bổ nhào qua quỳ gối bên giường, bắt được tay cô.
Cô im lặng, có một lúc, hắn thiếu chút nữa nghĩ cô không có thở. Hắn tới gần cô, cảm giác cô hô hấp đều đều phả vào mặt mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo, hắn lại cúi đầu, dán lỗ tai trước ngực cô, nghe tim cô đập. Nghe xong mười phút sau, tim của hắn mới dần dần bình tĩnh trở lại.
"Em sao luôn để người khác không an tâm?" Hắn thì thào thở dài, có chút không biết làm sao, thần sắc đột nhiên thống khổ lên, "Em về sau đừng dọa anh. . . . . . Em muốn cái gì, anh đáp ứng em còn không được sao?"
Uyển Tình đột nhiên động một chút, hắn sợ tới mức nhẹ buông tay, một chút âm thanh không dám ầm ỹ với cô.
Ở trong mộng, thần sắc của cô đều là thống khổ, hàm răng run cầm cập, cúi đầu kêu lên: "Cứu mạng. . . . . ."
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, khống chế tính tình nổi giận của bản thân, chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm chặt tay cô, hôn nhẹ bên gò má cô: "Không có việc gì. . . . . . Đừng sợ. . . . . ."
Cả người Uyển Tình run run lên, bắt lấy tay hắn không tự chủ được dùng sức, móng tay cơ hồ hằng sâu da thịt hắn: "Cứu tôi. . . . . . Thiên Dương! Cứu tôi!"
Thân mình Mục Thiên Dương chấn động, có một ít an tâm nhàn nhạt. Cô nhớ rõ hắn. . . . . . Lúc cô đang nguy hiểm, nhớ rõ hắn. Cái này có tính, cô cách hắn gần hơn không?
Hắn đứng lên, nhẹ nhàng ngồi trên giường, nằm ở bên người cô, ôm cô: "Anh ở đây. . . . . . Bảo bối ngoan, em không có việc gì, anh ở đây."
Uyển Tình tựa vào trong lòng hắn, chậm rãi bình tĩnh trở lại. Cô vẫn đang mê mang, nhưng hô hấp trở nên bình ổn, tựa hồ đã thoát khỏi sợ hãi.
Mục Thiên Dương cúi đầu nhìn cô, luyến tiếc dời mắt. Hắn nhẹ nhàng hôn hôn cái trán của cô, tay chút có chút không vỗ về mặt của cô.
Cốc cốc cốc!
Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nhẹ nhàng đặt người xuống, tiến đến mở cửa. Mục Thiên Thành đứng ở bên ngoài, đưa di động cho hắn nhìn, là tấm ảnh Tiết Lệ Na và Đinh Thải Nghiên ở trong đám người.
"Có người ở hiện trường chụp được, đăng trên mạng, còn có video."
Mục Thiên Dương nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Uyển Tình, nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Xuống lầu nói."
Đến dưới lầu, thấy Thiên Tuyết và A Thành, hắn nhăn mày, lấy di động của Mục Thiên Thành qua, xem video trên mạng và tấm ảnh.
Video quay từ dưới lầu, chỉ có thể xa xa nhìn thấy tình hình mạo hiểm trên thang máy, người phía trên chỉ có bóng dáng, một mực thấy không rõ mặt, chung quanh là huyên náo tiếng nghị luận và tiếng kêu sợ hãi.
Mục Thiên Dương nắm di động tay phát run, hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu ngã xuống sẽ như thế nào. Thân thể hắn như nhũn ra tựa vào trên sô pha, ném di động: "Có chụp được Uyển Tình hay không?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK