Hết tháng nghỉ trở về trường học, Uyển Tình tiến vào phòng ngủ, Thiên Tuyết liền nói với cô: "Chân cậu được rồi! Vậy mình không cần chiếu cố cậu, phòng ở cũng không cần thuê nữa, cậu nhanh thu thập quần áo trở về!"
"Hiện tại?"
"Bằng không thì sao?" Bởi vì hai cái bạn cùng phòng đều ở đây, Thiên Tuyết không thể biểu hiện quá thân mật, khẩu khí rất trầm.
"Được rồi." Uyển Tình thấy nhưng không thể trách. Thiên Tuyết chính là như vậy, dáng vẻ không hề bí mật với cô, trước mặt người khác vẫn một bộ không quen nhìn cô, không nghĩ để ý bộ dáng của cô.
Uyển Tình nghĩ, cô ấy có thể là để cô không mất mặt à! Dù sao Đinh Uyển Tình sinh ra không tốt, mọi người còn nói hàng hiệu trên người cô đều là có được do thủ đoạn bất chính!
Hai người ra khỏi cổng trường, Thiên Tuyết nhìn chân cô: "Thật tốt? Không có việc gì sao?" Âm thanh này hàm chứa thân thiết chân thật.
"Không bị thương sẽ không sao." Uyển Tình nói.
Đi rất nhanh đến phòng thuê phía trước, ngoài ý muốn thấy Mục Thiên Dương. Uyển Tình theo bản năng nhìn về phía Thiên Tuyết, Thiên Tuyết che miệng cười: "Anh ấy mua quần áo ho cậu, gọi cậu tới lấy! Dáng người chúng ta không sai biệt lắm, đều là mình đi thử !"
Mục Thiên Dương đang gọi điện thoại, giống như ở an bài công việc. Uyển Tình nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi có quần áo. . . . . ." Tháng trước không phải mới mua sao?
"Ăn mặc theo mùa!" Thiên Tuyết trừng cô một cái, "Cậu đừng không biết tốt xấu, mình còn không nhiều như vậy đó! Hừ hừ. . . . . ."
"Có sẽ không sai rồi." Mục Thiên Dương tắt điện thoại, lạnh lùng nhìn cô, "Hại Uyển Tình chống gậy vài cái tuần lễ, anh hẳn là một món cũng không mua cho em!"
Thiên Tuyết vội vàng chân chó ( tâng bốc): "Đại ca đại nhân đại lượng, tiểu muội khắc ghi trong lòng!"
"Đi giúp Uyển Tình thu thập!"
"Tuân mệnh!" Thiên Tuyết lôi kéo Uyển Tình đi vào phòng, trên giường đôi mười mấy cái gói to trang phục hàng hiệu.
Thiên Tuyết lôi valy ở góc tường ra, bên trong hai trang phục hè của Uyển Tình. Thiên Tuyết liếc mắt một cái nhìn thấy đường viền hoa, muốn lôi ra xem.
"Đừng!" Uyển Tình một tay lấy ren đè lại, "Cậu làm gì vậy?"
"Tớ xem thôi, bộ dáng giống như thực khêu gợi." Khẳng định là nội y!
"Chính là váy bình thường!" Uyển Tình nói.
"Váy vì sao không thể cho mình xem?" Thiên Tuyết nhãn tình sáng lên, hạ giọng, "Chẳng lẽ là nội y gợi cảm trong truyền thuyết. . . . . . Hả, không, nội y tình thú!"
"Mục Thiên Tuyết. . . . . ." Sau lưng truyền đến âm thanh âm trầm tối tăm của Mục Thiên Dương.
Thiên Tuyết chấn động, đứng lên nói: "Em không có làm cái gì, em giúp Uyển Tình sửa sang lại quần áo."
Uyển Tình liếc về phía sau, giấu cái đường viền hoa dưới quần áo bình thường , sau đó mở ra tủ quần áo cũng cất vài bộ quần áo hở hang vào đi.
"Cậu xếp quần áo mới trước!" Thiên Tuyết đưa cho cô từng bộ áo mùa thu, "Vạn nhất không chứa nổi, quần áo cũ này quăng đi!"
"Còn không có mặc vài lần." Uyển Tình theo bản năng nói.
Thiên Tuyết ngẩn ngơ.
Mục Thiên Dương cười, khom người nắm mặt cô, hôn ơlên mặt cô một cái: "Thật là tiết kiệm."
Uyển Tình cúi đầu, không nói chuyện, yên lặng sửa sang lại quần áo. Thiên Tuyết nhìn bọn họ vài lần, nói: "Em đi xem mình có rơi cái gì hay không......."
Mục Thiên Dương phất phất tay, cô lập tức chạy ra ngoài, thuận tay còn kép cửa. Bất quá ngay sau đó, chính là ghé vào trên cửa nghe lén! Uyển Tình bị thương ba cái tuần lễ, trong khoảng thời gian này, anh cô khẳng định không chạm qua cô, hiện tại muốn nhịn không được rồi? HOHO
~~"Về nhà có nhớ anh không?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Có." Uyển Tình ôn nhu trả lời, một đôi tay càng không ngừng xếp quần áo.
"Cái đó quần áo là mùa thu, mặc vào lúc trời trở lạnh. Tháng sau mua trang phục mùa đông cho em, em thích áo lông hay là áo khoác ngoài?"
"Tôi. . . . . . Tôi tùy tiện."
"Vậy mỗi thứ mua một chút."
Thiên Tuyết nghe nửa ngày, bọn họ một mực nói chuyện phiếm, nhịn không được thất vọng. Không muốn nghe nữa, liền xoay người đi rồi. Vừa mới tiến vào phòng, chợt nghe đến tiếng la của Mục Thiên Dương: "Thiên Tuyết, em lấy valy qua đây!"
"Ngao ——" Thiên Tuyết lật bàn, anh mua nhiều lắm à!
Uyển Tình xếp quần áo mới đầy hai valy lớn, Mục Thiên Dương vừa lòng gật đầu, nói với Thiên Tuyết: "Em đi ra ngoài trước!"
Thiên Tuyết nhiệt huyết sôi trào, cả người Uyển Tình đột nhiên lạnh.
Thiên Tuyết rầm rầm rầm ra khỏi phòng, ghé vào trên cửa nghe lén —— cái này sẽ không thất vọng rồi đi?
Uyển Tình luống cuống nhìn Mục Thiên Dương, một lát sau, chủ động cởi bỏ nút thắt trước ngực. Mục Thiên Dương đưa tay cầm tay cô, ngăn lại động tác của cô: "Không cần."
Uyển Tình sửng sốt một lát, nâng mắt nhìn hắn. Âm thanh vừa rồi của hắn rất nhẹ, cô không có nghe.
Hắn nhếch môi cười, thắt nút lại tốt: "Đi học cho tốt." Nói xong hôn lên mặt cô một cái, dẫn đầu ra khỏi phòng.
Uyển Tình thở ra một hơi, kéo valy theo sau.
Trở lại phòng ngủ, hai cái bạn cùng phòng khác đi căn tin ăn bữa tối. Thiên Tuyết mở nhanh valy ra, nhét toàn bộ quần áo vào trong tủ quần áo của Uyển Tình. Anh cô nhưng là nhắc nhở cô qua, đừng cho người thấy!
Treo xong, cô cắn răng phun ra một câu: "Hừ! Bất công!"
Uyển Tình đang sửa sang lại tủ mình, so với động tác của cô chậm hơn rất nhiều, nghe được lời của cô, động tác khẽ ngưng, nhớ tới gần đây Mục Thiên Dương giống như có chút khác thường.
Động tác của hắn, ánh mắt của hắn. . . . . . Hắn là không phải. . . . . .
"Thiên Tuyết, anh cậu hắn ——" Uyển Tình lắc đầu, không có khả năng, không có khả năng! Hắn không có khả năng thích cô! Cô so ra kém Triệu Mĩ Na, thậm chí không thành thục như Thải Nghiên, trừ bỏ cho hắn phát tiết trên giường, cô còn có tác dụng gì? Hắn khống chế cô, mệnh lệnh cô, vì cô tiêu xài tiền bạc, đều chỉ là hưởng thụ một loại khoái cảm chinh phục thôi!
"Cậu muốn hỏi cái gì?" Thiên Tuyết hỏi.
"Không có việc gì."
"Mình muốn đi ăn cơm, cậu muốn đi không?"
"Tớ chuẩn bị cho tốt rồi đi."
"Vậy được rồi." Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, một người rời khỏi phòng ngủ.
Uyển Tình vừa thu thập tốt, hai bạn cùng phòng khác đã trở lại, đồng thời vào còn có bạn cách vách phòng ngủ.
"Ơ, Uyển Tình, cậu còn chưa đi ăn cơm?"
"Lập tức phải đi." Uyển Tình nói.
Bạn học A hỏi: "Cậu gần đây không phải như hình với bóng với Mục Thiên Tuyết sao? Vừa mới thấy cậu ấy đi xuống, cậu sao không đi với cậu ấy?"
Uyển Tình sửng sốt một chút, nói: "Chân tớ tốt lắm."
Bạn học B cười: "Cũng đúng. Thật khó có Thiên Tuyết dám làm dám chịu, hại cậu xảy ra chuyện, liền tự mình chiếu cố cậu. Nếu đổi là Đỗ Thiến, cậu liền tự nhận xui xẻo, không chịu nhận lỗi với cô đã không tệ rồi!"
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút." Bạn cùng phòng giáp nói. Đỗ Thiến ngụ đối diện đó.
Mọi người cười hi hi ha ha, mượn lời này để hồ đồ qua. Uyển Tình thản nhiên cười cười, cầm thẻ cơm đi căn tin. Khi trở về, Thiên Tuyết đứng ở cửa, cô nghi hoặc bước qua: "Cậu. . . . . ."
Thiên Tuyết vội vàng che miệng của cô, ý bảo cô không cần ra tiếng. Cô gật gật đầu, Thiên Tuyết mới buông ra. Bên trong phòng ngủ bảy tám người nói lời này, xem ra sau khi cô đi lại tới không ít bạn học nữa. Giống như, còn có Đỗ Thiến?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK