Bị mẹ con kia nháo một trận, Từ Khả Vi đã quên đi chuyện phỏng vấn, chờ nhớ tới đến, đã qua vài ngày .
Trong lòng Uyển Tình rất băn khoăn, cảm thấy là mình đã hại mẹ mất việc. Từ Khả Vi ngược lại không sao cả, an ủi cô lần hai, tìm một lần nữa, nhưng không có để ở trong lòng nhiều. Uyển Tình hiện tại nghỉ, mỗi ngày đều ôm sách ôn tập, bà vừa lúc có thể chiếu cố cô, làm cho cô không lo cho việc khác.
Tiếp theo, Từ Khả Vi phỏng vấn vài lần, cuối cùng đi một cửa hàng bán hoa tư nhân làm công.
"Cửa hàng bán hoa kia chỉ có một người là bà chủ, người tốt lắm. Tiền lương ban đầu hai ngàn, ngày lễ ngày tết có tiền thưởng, còn bao ăn ở nữa!"
"Có thể mệt chết hay không?" Uyển Tình hỏi.
Từ Khả Vi cười: "Yên tâm đi! Trồng cây thôi mà, hưởng thụ thì sao!"
"Vậy mẹ muốn chuyển vào trong đó ở sao?"
"Không. Để con ở nhà một mình mẹ không yên tâm, chờ con khai giảng mẹ sẽ chuyển qua. Về sau mỗi tháng con nghỉ, mẹ sẽ trở về."
"Rất xa?"
"Cũng không xa, ngồi xe buýt khoảng một giờ, nhưng giữa trưa không thể trở lại, mẹ phải nấu cơm trưa." Từ Khả Vi thở dài, "Vốn là thử lung tung, ai biết trúng, trong lòng ta là muốn chờ con đi học sẽ tìm thêm."
"Có cơ hội phải bắt lấy, con cũng không phải sẽ không chiếu cố mình." Uyển Tình ngồi ở trên giường, cùng bà xếp quần áo mới vừa phơi, "Mấy ngày nay con coi mẹ tôi giống như con nít, cái này không cần làm cái kia cũng không cần làm ——"
"Mẹ không phải còn tốt sao? Con đã lên cấp ba rồi nên học cho tốt ——"
"Từ sớm đến tối, đều đã chóng mặt rồi! Ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút, làm việc nhà một chút, xem như vừa làm vừa chơi vậy!"
Từ Khả Vi trìu mến sờ sờ cô: "Tuy rằng mẹ hi vọng con thi đại học, nhưng con không cần có áp lực, thi đến đâu thì tính đến đó."
"Yên tâm tốt lắm."
Sau khi Từ Khả Vi đi làm, mỗi ngày bảy giờ sáng đồng hồ xuất môn, chín giờ tối trở về. Sau khi trở về cơ hồ không làm được cái gì, rửa mặt một phen, liền lên giường ngủ.
Làm việc không mêt mỏi gì, nhưng hết một ngày tinh thần cũng bị hao mòn, nằm trên giường vài phút là ngủ say, cả đêm đều ngủ rất sâu.
Uyển Tình vẫn còn lo lắng thân thể bà ăn không tiêu, liền khuyên cô đừng trở về, nên ở lại nơi đó. Bằng không mỗi ngày đi sớm về muộn, thấy mà đau lòng.
Từ Khả Vi nói: "Còn nhỏ tuổi mà quan tâm vớ vẩn gì không! Rốt cuộc ta là mẹ con, hay con là mẹ ta? Con còn như vậy, so với ta sẽ già hơn đó!"
"Người ta không phải lo lắng cho mẹ sao?" Uyển Tình thấy khuyên bà không được, cũng không khuyên nữa. Dù sao còn hơn mười ngày sẽ khai giảng, đến lúc đó bà sẽ không chạy tới chạy lui nữa.
Một buổi tối, Uyển Tình làm xong một bộ đề, tắm rửa tắm chuẩn bị ngủ. Nằm trên giường, lấy di động ra nhắn tin cho Mục Thiên Dương, ngay sau đó, màn hình chợt lóe, điện thoại của Mục Thiên Dương gọi lại đây.
Uyển Tình cả kinh ngừng thở, theo bản năng mà nhìn thoáng qua bên ngoài. Đã hơn mười một điểm, mẹ đã ngủ sớm. Hơn nữa tiếng chuông di động của cô vẫn ở chế độ rung, Từ Khả Vi tự nhiên nghe không thấy.
Cô nghe điện thoại, hạ giọng: "Anh làm cái gì vậy? Không phải nói ——"
"Lấy ra một thời gian trở về, hoặc là đến công ty tôi!"
Uyển Tình sửng sốt một chút, lắp bắp hỏi: "Làm, làm gì?"
Mục Thiên Dương đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, chậm rãi phun ra ba chữ: "Anh muốn em!"
Uyển Tình rùng mình một cái, khó xử nói: "Tôi không thể. . . . . . Anh biết rõ, mẹ tôi. . . . . . Van cầu anh, đừng như vậy có được hay không? Sau khi khai giảng, tôi nhất định sẽ trở về! Tôi sẽ không cãi lại, sẽ nghe anh an bài. . . . . ."
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, cúp điện thoại.
Uyển Tình nghe âm thanh có vẻ vội vàng, khiếp đảm để di động xuống, có chút hư thoát ngã vào trên giường. Nhắm mắt lại, vờn quanh bên tai là ma âm của hắn.
Anh muốn em. . . . . .
Cô khó chịu vò tóc của mình, trong lòng dâng lên một cỗ tuyệt vọng. Những ngày như vậy, khi nào mới kết thúc? Hắn vừa mới tức giận sao? Vậy cô cần thừa dịp mẹ đi làm tìm hắn một chút hay không? Chỉ cần làm cho hắn thỏa mãn, hẳn là là có thể đổi được an bình tạm thời.
Bị hắn giật mình, Uyển Tình trằn trọc ngủ không yên. Không biết khi nào thì, lại thấy màn hình chợt lóe, cô ngồi nhanh dậy.
Thấy màn hình trên lóe ra bốn chữ "Dương Dương gọi đến", cô muốn cất tiếng cười to. Nếu người đối diện thực sự tên là "Dương Dương", vậy cô không phải đang còn nhỏ, chính là tiểu la lị đi? Nhất định là mềm mại làm cho người muốn niết mặt, cũng không phải giống hắn như vậy!
Màn hình đình chỉ chớp động, cả thế giới đều tối sầm xuống. Uyển Tình ngơ ngác ngồi trong bóng tối, vài giây mới phản ứng lại: cô có phải hay không. . . . . . Không tiếp điện thoại của hắn?
Trời ạ! Cô điên rồi sao? Ngại khổ không đủ?
Đột nhiên, màn hình lại sáng lên, cô vội vàng nghe: "Alô!"
Mục Thiên Dương ngoài ý muốn không có tức giận, chỉ là thản nhiên ra lệnh: "Xuống dưới!"
"Cái gì?"
"Anh ở dưới lầu, xuống dưới!" Mục Thiên Dương nói xong câu này, lại cúp điện thoại.
Uyển Tình vài giây mới phản ứng lại, đi đến cạnh cửa sổ, kéo bức màn ra.
Nhà cô ở trên mặt tiền đường, liếc mắt một cái có thể thấy khung cảnh trên đường. Lúc này, trên đường cái trống trơn, đèn đường phát sáng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, một chiếc ô tô dừng dưới tàng cây ven đường, im lặng, như là bị người vứt bỏ.
Uyển Tình mở to hai mắt, nhìn cẩn thận, muốn nhìn rõ kia rốt cuộc có phải xe của hắn hay không. Một lát sau, cô bất đắc dĩ mà mở một cái đèn bàn, rối ren mà thay quần áo.
Thay quần áo xong, cô rón rén ra ngoài, lén lút ly khai.
Ngay bậc thang có chốt mở đèn, cô không dám phát một chút âm thanh làm cho nó sáng lên, chỉ có thể lấy ánh sáng mỏng manh của điện thoại chiếu sáng.
Đi xuống lầu, cô mới nhớ tới khu cư xá này có bảo an. Rối rắm một phen, đi đến cửa phòng bảo vệ, phát hiện bảo vệ mở TV ra xem đang ngủ, liền lén lút chuồn đi ra ngoài, sau đó chạy nhanh đến chiếc xe đối diện đường cái.
Chạy đến trước mặt, cô tin tưởng đây là xe của Mục Thiên Dương, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cửa xe sau đột nhiên mở ra, cô sửng sốt một chút, vội vàng chui vào.
Còn không có ngồi yên, cô đã bị kéo vào một vòng tay ôm ấp, hơi thở nóng rực phả vào trên mặt cô, môi anh đào nháy mắt bị người ta bá đạo cắn mút.
"Thiên Dương. . . . . ." Uyển Tình cuống quít đẩy hắn ra, sợ tới mức run rẩy, "Anh. . . . . ."
"Lại đây!" Mục Thiên Dương khẽ quát một tiếng, ôm cô đến trên đùi mình, một bên hung hăng chà đạp môi của cô, một bên lôi kéo quần áo của cô.
"Đừng. . . . . ." Uyển Tình phát không ra tiếng, nhưng là bản năng kháng cự. Sao có thể ở trong này?
"Em tốt nhất đừng phản kháng!" Mục Thiên Dương độc ác bóp thắt lưng của cô.
Uyển Tình hoảng sợ, ngồi yên ở trên đùi, trong bóng đêm thấy không rõ mặt của hắn. Cô không dám phát ra âm thanh, chỉ là sợ hãi run rẩy.
Mục Thiên Dương đang vuốt ve mặt của cô, hôn nhẹ nhàng, âm thanh hàm chứa ý cười: "Nữ nhân khác tư vị không tốt, chỉ có thể tới tìm em. Em coi, anh nhường em nhiều ra sao? Chờ sau khi khai giảng, nhớ rõ phải báo đáp anh thật tốt."
Nói xong, tay hắn trượt vào trong sơ mi của cô.
Xem thêm...