"Ngoan, có thể ra ngoài ."
Uyển Tình lạp dưới áo khoác của hắn, ở dưới ánh đèn đường mông lung nhìn hắn. Đột nhiên, cô có chút sững sờ. Hắn giống như. . . . . . Không đáng sợ như bình thường vậy.
"Nhà nào?"
Uyển Tình vừa nghe, đột nhiên đứng thẳng dậy, muốn xuống đất. Hắn ôm chặt cô: "Đừng lộn xộn, anh đưa em đến lầu dưới."
Uyển Tình thấy giãy dụa không được, đành phải nhìn bốn phía, một ngón tay chỉ về phía trước. Hắn ôm cô đi tới, để xuống. Tây trang thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, Uyển Tình vội vàng bắt lấy, hai tay đưa cho hắn, cúi đầu không có nhìn nét mặt của hắn.
Mục Thiên Dương kinh ngạc nhìn đỉnh đầu cô, chậm rãi tiếp nhận.
"Tôi lên rồi." Uyển Tình nhẹ nhàng mà nói, xoay người đi vào trong hành lang.
Mục Thiên Dương nghe tiếng bước chân của cô, đứng yên tại chỗ thật lâu. Cuối cùng, trầm trọng thở ra một hơi, xoay người đi trở về. Đi đến tiểu khu, thấy bảo an ở đó nhìn xung quanh, hắn giật giật khóe miệng: "Đưa bạn gái về nhà."
"A a a ——" bảo an vội vàng gật đầu, một bộ dáng tỉnh ngộ. Người này thoạt nhìn không giống với nha, một cái trừng mắt lại đây rất có khí thế, khẳng định không phải người bình thường. Không biết con gái nhà ai vận khí tốt như vậy?
Uyển Tình ngủ thẳng giữa trưa mới tỉnh, tùy tiện chuẩn bị một chút đồ ăn no bụng, dài ngày thay quần áo lao động tắm rửa, ngồi sững sờ ở trên sô pha.
Mở TV, thấy quảng cáo vô đau dòng người, cô bỗng dưng ngồi thẳng thân mình. Cô. . . . . . Cô gần đây không uống thuốc tránh thai! Cô ở nhà, ai nghĩ tới hắn sẽ đến a, tự nhiên không có khả năng dự bị loại đồ vật này!
Uyển Tình lạnh cả người, chạy nhanh về phòng, cầm lấy di động gọi điện thoại cho hắn.
Mục Thiên Dương thấy điện thoại của cô, thầm nghĩ thật là chuyện khó có được. Cô chủ động tìm mình, khẳng định không có chuyện gì tốt, nhưng vẫn nhận: "Alô."
"Thiên Dương!" Uyển Tình thấp giọng gọi một tiếng, "Tôi. . . . . ."
"Làm sao vậy?"
"Tôi ngày hôm qua chưa có uống thuốc. . . . . ." Uyển Tình gấp đến độ mau khóc, "Tôi. . . . . . Tôi lại không dám đặt loại đồ vật này ở trong nhà, hơn nữa, ai biết anh sẽ. . . . . ."
Mục Thiên Dương trố mắt một chút, nói: "Tự đến tiệm mua thuốc tránh thai."
"Nhưng. . . . . ." Uyển Tình ngẩn ngơ. Đúng vậy, cô hẳn là tự mình đi mua thuốc, loại chuyện tình này sao có thể phiền hắn? Cô cắn cắn môi, âm thanh rất nhỏ nói, "Tôi đã biết."
"Ừ." Mục Thiên Dương chậm rãi lên tiếng, cúp điện thoại.
Uyển Tình hít sâu một hơi, cầm lấy túi tiền, đi xuống lầu. Đi chợ trước mua mấy thứ đồ ăn, thẳng đến lúc muốn nướng người dưới thái dương lớn mới đi đến bên ngoài hiệu thuốc.
Do dự một chút, cô không dám đi vào a. . . . . .
Cố lấy dũng khí đi vào, nhìn thấy cái cân cạnh cửa, cô nhịn không được đứng trên cân một chút, giống như nặng lên. ( trên tay xách theo vài cân đồ ăn, quên . . . . . . )
Xuống cân, cô đi đến trước quần bán hàng, nhân viên cửa hàng hỏi: "Tiểu thư cô mua cái gì?"
Uyển Tình hoảng sợ, lắp bắp nói: "Tôi. . . . . . Tôi mua. . . . . ." Cô lắc đầu, "Quá nóng, mua một chút trà."
Nhân viên cửa hàng liếc nhìn cô một cái, nói: "Ngày nóng như vậy, ra cửa sao không mang theo dù?" Nói xong liền lấy trà lài giải nhiệt cho cô.
Uyển Tình nhìn nhìn, lại mua một hộp hoắc hương chính khí dịch*, lại cầm hai dạng, lấy thêm thuốc dự bị, liền tính tiền rời đi.
* .cndzys.com/upload/image/20140430/20140430153246_29377.jpg
Về đến nhà, cô bực bội mà ngã lên giường, thật muốn khóc. Nửa ngày sau, cô lại đứng lên gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: "Tôi không dám đi! Ngươi giết tôi đi!"
Mục Thiên Dương sửng sốt, đột nhiên vui vẻ. Người này, cư nhiên có lá gan phát giận với hắn! Hắn hừ lạnh một tiếng: "Chờ!"
Uyển Tình hoảng sợ, vội vàng ném điện thoại. Nửa ngày sau mới phản ứng lại, chờ? Chờ cái gì? Trời, hắn sẽ không tự mình lại đây giáo huấn cô đi? !
Uyển Tình lại gọi điện thoại cho hắn, lại phát hiện chuyển tới trên tay thư ký: "Tổng giám đốc đang họp, xin hỏi ngài là ai?"
Uyển Tình há miệng thở dốc, cúp điện thoại. Lúc này, chuông cửa vang lên, cô chạy tới mở cửa, thấy ngoài cửa hình như là người đưa thư, liền rớt ra một kẽ hở: "Anh tìm ai?"
"Đinh Uyển Tình sao? Chuyển phát của cô."
"A?" Cô khi nào thì có chuyển phát? Mở cửa ra, tiếp nhận đến vừa thấy, một bọc nhỏ ngăn nắp,ước chừng lớn bằng một quyển sách, thấy phía dưới người gửi là Mục Thiên Dương, cô cả kinh, bất động thanh sắc của ký nhận.
Trở lại phòng, vội vàng mở bao ra, thật đúng là hai quyển sách, hai bản tư liệu ôn tập rất hữu dụng. Ném sách ở trên giường, cô dùng sức giũ cái bao bên ngoài, cái gì cũng chưa giũ ra được. Suy sụp mà ngồi ở trên giường, hắn không phải đưa thuốc tránh thai tới sao?
Cầm lấy sách lục lọi, từ bên trong rút ra ngoài một cái túi nhỏ trong suốt, bên trong có hai viên thuốc màu trắng. . . . . .
Uyển Tình nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm lấy thuốc đi đến phòng bếp rót nước, sau đó nuốt nhanh xuống. Nuốt xong nhớ tới, thuốc này. . . . . . Cùng lần đầu tiên uống giống không giống nhau, là nhãn hiệu khác sao?
Hai ngày sau.
Ăn cơm trưa xong, Uyển Tình quét tước phòng bếp, dọn rác ra khỏi nhà. Dọn rác xong trở về, phát hiện một pho tượng thần đứng trước cửa nhà, cô thở hốc vì kinh ngạc, đứng thẳng bất động ở chỗ cũ.
Mục Thiên Dương quay đầu lại, thu hồi tay đang bấm số điện thoại: "Đi lên!"
Uyển Tình chạy nhanh đi lên, hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt: "Anh. . . . . ."
"Mẹ em không phải đi làm sao?" Mục Thiên Dương gẩy gẩy tóc của cô, "Mở cửa nhanh, bên ngoài nóng chết."
Uyển Tình nhìn bốn phía, sợ có hàng xóm đi ngang qua, vội vàng mở cửa cho hắn đi vào.
" Anh. . . . . . Anh sao lại đến?" Vốn muốn hỏi hắn sao biết Từ Khả Vi đi đi làm, nhưng hơi cân nhắc một chút chỉ biết là hắn điều tra.
Mục Thiên Dương quan sát phòng ở một chút, có chút bất mãn nhíu mày, nhưng cũng chưa nói cái gì. Hắn ngồi ở trên sô pha, hướng cô ngoắc ngón tay: " Anh muốn uống nước."
Uyển Tình nhíu nhíu mày, chạy tới phòng bếp rót nước.
Mục Thiên Dương nhìn nước nóng hôi hổi, nhanh nhíu mày: "Không có lạnh?"
"Không có!" Uyển Tình ôm gối ôm tựa vào một chỗ khác sô pha, cách hắn rất xa, "Nhà của chúng tôi máy đun nước đã lâu không dùng, tốn tiền!" Cho nên không có nước khoáng bên ngoài đưa, chỉ có nước sôi tự nấu.
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài, lười uống. Kéo kéo cà- vạt, hắn nhìn bốn phía: "Cũng không có điều hòa?"
"Bán!" Mẹ sinh bệnh vài năm nhu cầu cấp bách dùng tiền kia, bán không ít đồ vật, ngay cả phòng ở đều thế chân mượn nợ. Cô muốn mẹ trực tiếp bán đi, nhưng mẹ không đồng ý, bằng không cô cũng không thể trở thành vật trên tay Mục Thiên Dương!
Mục Thiên Dương đưa tay: "Lại đây."
Uyển Tình do dự một chút, chuyển dời đi tới, bị hắn một phen ôm vào trong lòng ngực.
"Anh làm cái gì?" Uyển Tình giận dữ, "Anh tra tấn tôi còn không đủ? Còn đến nhà của tôi?"
"Vậy anh không tới." Mục Thiên Dương nói, từ túi trong lấy ra một cái thẻ, nhét vào trong tay cô, "Thẻ phòng khách sạn, về sau hai giờ chiều nào cũng đi vào trong đó chờ anh. . . . . ."
"Tôi không!" Uyển Tình kêu to.
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút: "Vậy anh vẫn nửa đêm gọi em đi ra ngoài xe làm?"
Xem thêm...