Mục lục
Bảo bối của tổng giám đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uyển Tình vốn không muốn ngủ, nhưng vừa nằm xuống, không đầy mấy phút liền mơ mơ màng màng . Tỉnh lại lần nữa, thân thể không còn khó chịu như vậy, cảm giác có người sờ trán mình, lại kéo chăn ra rờ rờ cổ mình, cô mở mạnh mắt ra, trừng Mục Thiên Dương trước mặt: "Anh đang làm gì vậy? !" Cô sinh bệnh rồi, hắn không thể nghỉ một chút sao?
Mục Thiên Dương liếc trắng cô một cái, không kéo quần áo cô, trực tiếp vươn tay: "Đưa nhiệt kế cho anh."
Uyển Tình sửng sốt, lúc này mới cảm giác dưới nách có đồ gì đó. Cô đưa tay sờ mó, phát hiện áo ngủ mình bị đổi. Ai đổi vậy? Chắc là bà Trương đi. Mục Thiên Dương sẽ cởi quần áo cho cô, nhưng không thể nào hảo tâm thay quần áo giúp cô như vậy.
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua nhiệt kế, đưa tới trước mặt cô: "37, 5 độ, giảm một chút ."
Uyển Tình không biết hắn đây là cái ý tứ gì, liền ừ một tiếng.
Hắn ngồi xuống, nhìn cô chằm chằm: "Em nói, anh lừa em không?"
Uyển Tình mở há mồm, hỏi: "Anh xin nghỉ vài ngày cho tôi?"
"Khi nào tốt rồi thôi!"
Uyển Tình nghe xong, rất không cao hứng. Khi nào tốt rồi thôi? Tiêu chuẩn của hắn là gì? Hắn cũng không nên hai ngày ba bữa lại giày vò mình, khiến cho cả đời mình không có cách nào khác tốt.
" Thiên Tuyết vừa mới gọi điện thoại đến, nói ra một biện pháp hạ sốt." Hắn nghe xong, lại hung hăng mắng cái nha đầu kia một trận.
"Biện pháp gì?" Uyển Tình không có tâm tư quan tâm anh em bọn họ, nhưng hắn muốn nói chuyện phiếm, cô đành phải ngoan ngoãn tiếp lời.
Hắn nhìn cô, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Làm, tình!"
"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Uyển Tình tức giận trừng hắn.
Hắn cười: "Có thể anh không muốn em tốt lên nhanh như vậy, cho nên coi như xong."
"Anh. . . . . ."
"Như thế nào?" Hắn lại gần cô, "Em muốn làm cùng anh?"
"Thiên tài muốn cùng anh làm. . . . . ." Uyển Tình giọng nói khó chịu, vội vàng đẩy hắn ra, bưng nước lên mãnh liệt nuốt xuống.
Mục Thiên Dương ngồi bên cạnh trong chốc lát, đột nhiên nói: " Em hôm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai hẳn là miễn cưỡng có tinh thần, muốn đi học cũng không phải không thể. . . . . ."
Uyển Tình nhìn hắn, ánh mắt đầy hi vọng.
"Đáp ứng anh một yêu cầu, anh liền cho em đi."
Uyển Tình nhíu mày. Lại là yêu cầu! Lại là giao dịch!
"Không muốn?"
" Anh. . . . . . Anh nói trước đi!"
Mục Thiên Dương chỉ nhìn cô, cũng không nói chuyện, giống đang nói cho cô: tôi cho cô ban ân, cô còn muốn cò kè mặc cả?
Uyển Tình nở nụ cười nhẹ, thần sắc đau thương: "Tôi đáp ứng anh!"
Mục Thiên Dương nhìn biểu tình của cô như vậy, đáy lòng có chút khó chịu, nhưng giọng điệu lại không lộ ra mảy may: "Trường học muốn các em nội trú, đều chỉ là vì tự học buổi tối, cùng lắm thì sau khi lớp tự học buổi tối tan học anh đi đón em, em vẫn ở trong nhà."
Uyển Tình biết, hắn là vì làm chuyện kia, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh có thể đổi một nữ nhân khác."
Mục Thiên Dương trừng cô, đột nhiên đứng lên, một cước đá ngã lăn bàn trà.
"A!" Uyển Tình sợ tới mức thét chói tai.
"Đinh Uyển Tình! Em tỉnh lại cho anh!" Hắn chỉ vào cô rống giận, "Muốn đi học? Xem khi nào tâm tình anh tốt đi!"
Uyển Tình sửng sốt trong chốc lát, thấy hắn giống cuồng phong càn quét ra bên ngoài, gấp đến độ hô to: "Thiên Dương ——"
Cô lập tức nhảy xuống giường: "Tôi sai rồi! A ——"
Bàn trà cùng ly nước quẳng nát, thủy tinh bị bể không ít, cô giẫm lên.
Mục Thiên Dương nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hai chân cô chảy máu, trong lòng giống bị đâm một đao. Hắn vừa định đi tới, lại đúng lúc ngừng cước bộ, quay đầu bước đi.
Uyển Tình nhìn chân của mình, nước mắt chảy ròng ròng. Quay đầu lại, liền thấy bóng dáng lạnh lùng của hắn. Cô không phát hiện. . . . . . Hắn vì cô dừng lại, vì cô đau lòng.
Cô cắn răng, cầm lấy điện thoại đầu giường, gọi xuống dưới lầu: "Bà Trương , phiền bà đi lên giúp con một chút."
"Lập tức sẽ tới!" Bà Trương trả lời. Vừa rồi tiên sinh đến phân phó cô, nói chân tiểu thư bị thương, kêu thầy thuốc cho cô. Cô vừa mới gọi điện thoại cho thầy thuốc, đang chuẩn bị đi lên.
Chân bị thương, Uyển Tình hai ngày không xuống giường, cũng không thấy qua Mục Thiên Dương, hắn giống như vẫn không trở về.
Có lẽ, thật sự đi ra ngoài tìm nữ nhân đi. Nghĩ vậy, tim cô cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực. Khổ hình của cô đã muốn xong sao? Nếu hắn từ nay về sau không trở lại, cô có phải hay không có thể lén chạy trốn? Có thể hay không, qua một hồi hắn lại trở về, hắn kêu cô thu thập đồ vật cút đi?
Vậy thật sự là quá tốt!
Uyển Tình chỉ là suy nghĩ một chút, liền nhịn không được cả người kích động run rẩy.
Cô chỉ muốn thoát khỏi cái lồng vàng này. Cô ở trong này hơn ba tháng , rất nhiều chuyện bắt đầu quen. Cô không cần quen! Tất cả đều là tra tấn, nếu hoàn toàn quen , cô sẽ quên phản kháng, quên mình kêu là "Đinh Uyển Tình" , là một người. . . . . .
Dưới lầu truyền đến âm thanh ô tô, Uyển Tình bắt đầu lo lắng đề phòng. Mấy ngày nay đều có thầy thuốc vội tới xem bệnh cho cô, mỗi lần ô tô vừa vang, cô chỉ sợ là Mục Thiên Dương.
Đợi vài phút, nghe được tiếng bước chân sâu cạn không đồng nhất truyền đến, là hai người, vậy nhất định là bà Trương cùng thầy thuốc. Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thầy thuốc là một lão nhân tóc hoa râm, mang kính lão, đối với người bệnh cũng rất nghiêm khắc. Hắn trước bắt mạch cho Uyển Tình, nói: "Cảm mạo tốt hơn không sai biệt lắm ."
"Khi nào thì có thể xuống giường?"
"Không sai biệt lắm là có thể." Lão thầy thuốc cởi bỏ băng gạc trên chân cô, đổi thuốc cho cô, "Chân phải một miệng vết thương nhỏ, có thể dùng lực, đổi thuốc xong đi hai bước thử xem, không bị rách ra, có thể đến hoa viên tán bộ từng bước nhỏ."
Uyển Tình nghĩ nghĩ, từ nơi này đi tới cửa, sau đó từ cổng trường đi đến phòng học, giống như cũng không xa lắm, hẳn là không thành vấn đề. Chỉ là Mục Thiên Dương không ở đây, hai người lái xe kia, hẳn là không dám đưa cô đi học.
Buổi tối, Uyển Tình điểm chân, từng bước một xuống lầu ăn cơm. Ăn được một nửa, nghe cửa lớn bên ngoài mở ra, cô cả kinh cái thìa đều rơi ở trên bàn.
Hắn đã trở lại. . . . . .
Một bên bà Trương cũng nghĩ như vậy, sợ cô lại chịu trách cứ của Mục Thiên Dương, vội vàng thay cái thìa mới, lau khô cái bàn sạch sẽ.
Uyển Tình nhìn hành động của bà, hít sâu một hơi, cố gắng bình phục cảm xúc, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón. Đúng lúc này, nghe bà Trương kêu lên: "A Thành!"
Uyển Tình nhìn lại, quả nhiên là A Thành, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Anh làm tôi sợ muốn chết. . . . . ."
A Thành sửng sốt một chút, đi đến trước mặt cô, cung kính mà cúi đầu một cái: "Tổng giám đốc vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói chỉ cần tiểu thư nguyện ý, ngày mai là có thể đi đi học."
"Thật sự!" Uyển Tình nhãn tình sáng lên, đột nhiên có sức sống.
A Thành gật đầu: "Tổng giám đốc còn nói, tiểu thư có thể thu thập vài bộ quần áo, ở lại trường học."
Điều này làm cho Uyển Tình có chút ngoài ý muốn, nhất thời không nghĩ ra Mục Thiên Dương muốn làm gì. Muốn nói hắn không cần mình , cho nên "Sung quân" mình ra ngoài, giống như không quá đúng. Nếu hắn không cần, hẳn là không đến mức còn nhớ rõ cho an bài việc này. . . . . .
Bất quá, nghĩ đến có thể thoát khỏi hắn một trận, cô rốt cuộc có chút cao hứng. Nếu có thể thừa dịp này, nghĩ biện pháp từ bên người hắn rời đi…Không! Không nói rời đi, ít nhất có thể gặp mẹ nhiều hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK