Trên mặt Sở Thiệu thoáng xấu hổ, nói: "Không mượn cậu xen vào."
"Đừng uổng phí tâm tư ." Thiên Tuyết cười, "Cậu ấy chắc chắn sẽ cự tuyệt."
"Làm sao cậu biết?" Sở Thiệu bất mãn.
"Nếu làm bạn học thì loại quà tặng này quá không phù hợp, cô ấy cũng không phải đồ ngốc, cậu nói sẽ cự tuyệt hay không cự tuyệt? Nếu cậu còn có ý muốn vọng tưởng theo đuổi này, vậy càng không cần làm trò! Tớ biết một ít tin, cho nên có thể chắc chắn mà nói cho cậu biết, trừ phi đợi đến kiếp sau! Bất quá cho dù là kiếp sau, cậu cũng phải nhanh lên!"
"Cậu. . . . . ." Sở Thiệu ánh mắt nhíu lại, đột nhiên hỏi, "Nhanh lên? Nói vậy cô ấy đã có ——"
Thiên Tuyết ngẩn ngơ, nói: "** nói ra không tiện, dù sao cậu không đùa là được."
“Này. . . . . ." Sở Thiệu buồn bực, "Cậu không cần đả kích tớ như thế chứ? Tớ còn chưa ra trận nha ——"
Thiên Tuyết lườm hắn một cái: "Theo đuổi theo đuổi, đuổi theo tới chân cầu mới thôi, cũng không phải không phải cô ấy thì không được, đổi một người khác nhé! Có khăn giấy không?"
Ánh mắt Sở Thiệu liếc áo khoác của cô một cái, ngượng ngùng, sờ sờ túi áo trên người, lấy ra một bịch khăn giấy cho cô. Sau đó, nhìn nhìn cái hộp, trực tiếp nhét vào trong túi, bước về phía Uyển Tình .
Uyển Tình còn đang ở bên kia mắt to trừng mắt nhỏ với ông chủ bán xe đạp, cũng không thấy Liễu Y Y đâu.
Sở Thiệu thở dài một hơi, tay nắm chặt cái hộp lại không khỏi có chút buồn bực. Đều là tại Liễu Y Y này, bằng không hắn đã thổ lộ! Thổ lộ luôn có 50% hy vọng nha! Hiện tại mới bị Mục Thiên Tuyết nói xong, hắn cũng không muốn thổ lộ nữa!
Hắn chính là một người như vậy, xác định không rõ tình trạng đối phương, hắn sẽ không hành động, bằng không lại lôi ra nhiều chuyện phiền toái. Xác định đối phương độc thân một mình một bóng, hắn mới có thể theo đuổi. Như vậy, hoặc là thành, hoặc là không thành, không có vụ tranh chấp tình cảm. Một khi là của hắn , thì vĩnh viễn là của hắn, không nên là của hắn, hắn muốn cũng không được.
"Ai, trở về đi." Hắn thở dài, vừa mới xoay người, chỉ thấy Liễu Y Y chạy xe đạp vọt lại đây. . . . . .
×! Tình huống thần mã gì đây? Cô không phải đi rồi sao?
"Ngao ——" Sở Thiệu gào to một tiếng. Liễu Y Y! Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô lại có thể dùng bánh xe cán chết hắn!
Sở Thiệu lảo đảo một cái, té trên mặt đất. Liễu Y Y giống như chiến sĩ, từ trên xe bước xuống, hếch cằm lên với ông chủ tiệm xe, sau đó chỉ vào Sở Thiệu trên mặt đất.
Ông chủ ngây ngốc gật đầu, ngơ ngác nói: "Cô cẩn thận một chút." Sau đó bỏ đi.
"Sao lại thế này? !" Sở Thiệu rống giận. Dường như đã xảy ra chuyện hắn không thể lý giải được.
Thiên Tuyết lắc đầu.
Hắn nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình há miệng thở dốc, có chút khó xử, cuối cùng vẫn là nói: "Ông chủ cho rằng Y Y sẽ không chạy xe, Y Y liền dùng hành động thực tế chứng minh cho ông ấy thấy. Ai biết, khi cô ấy chạy xe trở về, cậu lại đứng ở nơi này . . . . . Không, phải nói, cậu lại đứng cản ở nơi này. Cô ấy ngã sấp về phía trước, chính là tại vì cậu cản đường."
"Tôi ——" Sở Thiệu ôm chân, thở một hơi suýt nữa không nói ra lời. Chuyện này trách hắn sao? Chuyện này trách hắn sao? ! Hắn trêu ai chọc ai đây?
Thiên Tuyết đột nhiên cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tớ thấy cậu và Liễu Y Y rất có duyên, chi bằng đưa vòng tay cho cô ấy đi."
Sở Thiệu ngẩn ra, biểu tình có tí hoang mang. Hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Y Y: "Cậu không có việc mua xe đạp làm gì? !"
Liễu Y Y tức giận giẫm lên chân hắn một cái, vừa vặn dẫm qua nơi hắn bị xe cán qua, khiến cho hắn lại kêu rên.
"Nát chân tôi rồi! Nát chân tôi rồi! Cái cậu này . . . . . Cái cậu này . . . . ." Sở Thiệu suy nghĩ nửa ngày, nói cho cùng thì hắn là người tao nhã, mắng không ra lời nào khó nghe, cũng không muốn thương tổn nữ sinh, chỉ có thể buồn bực nói, "Cậu rốt cuộc là loại người gì hả. . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . ." Thiên Tuyết cười to, hai ngày này thật sự là ký ức sung sướng nhất trong kiếp sống trung học của cô. Uyển Tình đột nhiên đẩy cô một cái, cô dồn sức ngừng cười, khụ hai tiếng: "Tội nghiệp, tội nghiệp . . . . . ."
Sở Thiệu: . . . . . . CMN! Lòng thương người của cô đã sớm bị chó ăn mất tiêu rồi!
"Dường như bị thương hơi nặng, chúng ta trước đưa cậu ấy đi bệnh viện đi." Thiên Tuyết nói, lòng thương người của cô vẫn còn .
Sở Thiệu bỗng nhiên chỉ vào Liễu Y Y: "Cô đưa!"
Liễu Y Y yên lặng nhìn hắn một cái, xoay người leo lên xe đạp. Hắn đang muốn mở miệng mắng, cô lại đặt một chân lên bàn đạp, dàng vẻ chờ người lên ngồi phía sau.
Sở Thiệu cứng lại: "Cậu muốn làm gì?"
Liễu Y Y liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn phía trước.
Thiên Tuyết nha nha hỏi: "Cậu chở cậu ấy nổi không?" Sở Thiệu thể trạng tốt, mùa hè mặc áo thun, một đống nữ sinh yy dáng người của hắn, chỉ cần nhìn cảnh này cũng đủ biết tố chất thân thể hắn như thế nào .
Sở Thiệu hừ một tiếng: "Cậu ấy luyện nhu đạo!" Nói xong an vị trên xe đạp.
Liễu Y Y lười trannh cãi vô ích, đạp xe đạp, chậm rãi chạy về phía trước. . . . . . Cho dù là luyện nhu đạo, cô chín mươi cân cũng kéo không nhúc nhích một trăm hai mươi cân được không? !
Thiên Tuyết và Uyển Tình bước nhanh đuổi kịp, sóng vai với xe đạp.
Liễu Y Y đạp thở hồng hộc, Sở Thiệu cũng có chút ngượng ngùng: "Bằng không tớ xuống tự đi bộ là được?"
Liễu Y Y phớt lờ hắn, một đường dài chở hắn tới phòng y tế trường học .
Bác sĩ nhìn thấy Uyển Tình, kinh hãi: "Con lại làm sao vậy? !" cái cô nữ sinh này, một năm này chân bị thương, đau bao tử , tay bị thương. . . . . . Vào đây đã vô số lần !
Uyển Tình có chút xấu hổ, chỉ chỉ Sở Thiệu bên cạnh: "Là cậu ấy."
Bác sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sở Thiệu ngồi xuống, nói với Uyển Tình và Thiên Tuyết: "Sáu giờ rồi, các cậu đi ăn cơm trước đi, bằng không không kịp giờ tự học tối."
"Chúng tớ đi trước đây ." Thiên Tuyết đưa hạt dưa cho hắn, "Ăn giải buồn nà ~"
Sở Thiệu: . . . . . .
-
Nửa tiết tự học tối trôi qua, Sở Thiệu và Liễu Y Y mới khoan thai bước vào lớp. Chân hắn cà thọt, nhảy từng bước một vào phòng học, cả lớp nghiêm túc và trang nghiêm . Bộ dáng Sở đại thiếu này, rất lỳ kỳ nha! Rất lỳ kỳ nha! Thậm chí còn có người lén lút chụp ảnh hắn. . . . . .
Sau khi tan học, Uyển Tình quay đầu hỏi Sở Thiệu: "Cậu không sao chứ?" Rốt cuộc là vì chuẩn bị sinh nhật cho cô mới gặp chuyện không may, cô có chút áy náy.
Sở Thiệu căm giận nói: "Chân sưng to! Thiếu chút nữa gãy xương!" Nói xong trừng Liễu Y Y bên cạnh.
Liễu Y Y cầm bút vẽ một đường lên giữa bàn học, tay cô không chuẩn vẽ ba đến tám đường!
Sở Thiệu phát điên! Bây giờ là thời đại gì nha, cô còn bắt chước học sinh tiểu học viết bậy lên bàn!
Lúc này, có nam sinh lại đây trêu chọc hắn: "Cậu làm sao vậy? Cùng bạn học Uyển Tình đồng cam cộng khổ dữ nha? Cậu ấy bị thương ở chân, cậu cũng bị thương ở chân, kế tiếp có phải nên bị thương ở tay hay không?"
"Hay! Nhìn không ra tiểu tử nhà ngươi rất si tình nha!" Một nam sinh khác nói.
Uyển Tình ngẩn ngơ, sững sờ xoay người, cúi đầu trầm mặc.
"Tớ. . . . . ." Sở Thiệu bất đắc dĩ trừng mắt nhìn bọn họ, "Người ta là nữ sinh, các người không đùa giỡn bậy bạ."
Thiên Tuyết quạt tay trong không khí, hai tai vểnh lên: "Xin lỗi!"
Hai nam sinh sửng sốt, có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nói với Uyển Tình: "Xin lỗi, chúng tôi luôn hay nói giỡn như vậy. Không có ý gì khác, cậu đừng để ở trong lòng."
Uyển Tình không ngẩng đầu, chính là thấp giọng nói một câu: "Không có việc gì."
"Khụ khụ. . . . . . Sở Thiệu, cậu cẩn thận một chút, hiện lên giường phỏng chừng không dễ dàng, mấy ngày này cậu muốn ngủ dưới đất hay không?"
"Cút ——" Sở Thiệu ném sách qua.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK