Mục Thiên Dương chỉ vào các cô, ngón tay phát run: "Đều nhìn vào gương cho tôi! Thấy các người thành cái dạng gì!"
Hai người đi đến trước gương, chỉ thấy trong đó có hai bà điên.
"A ——" Thiên Tuyết lập tức che mặt, ba chân bốn cẳng sửa sang lại tóc cùng quần áo.
"Vừa mới đánh cho đã, hiện tại kêu la cái gì?" Mục Thiên Dương phụng phịu, "Thực nên cho người bên ngoài nhìn xem bộ dáng hiện tại của Mục đại tiểu thư!"
Thiên Tuyết thở phì phì, không nói. Uyển Tình cúi đầu, yên lặng lấy tay chải vuốt tóc.
"Nếu anh thấy các người đánh nhau một lần nữa, em cũng đừng muốn Patek Philippe!"
Thiên Tuyết không phục: "Anh sao không nói cô ta——"
"Cô ấy sẽ không." Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm đồ trang điểm, trang sức, quần áo. . . . . . trên mặt đất. Vung tay lên, "Đều đi làm bài tập đi!" Sau đó kêu người hầu tới thu dọn.
Khi làm bài tập, Thiên Tuyết lại cùng Uyển Tình tranh chổ, làm tức giận Uyển Tình đến ngồi xổm xuống ghế dựa.
Thiên Tuyết không vui, nói với Mục Thiên Dương: "Anh xem cô ta "
"Em còn để tới?" Mục Thiên Dương sẳng giọng trừng cô, "Im lặng một chút! Anh còn phải làm việc, quấy rầy anh, cẩn thận Patek Philippe của em!"
"Em không cần!" Thiên Tuyết bỗng dưng rống to. Cái người này suốt ngày dùng cái đó uy hiếp cô, xem cô giống như con rối.
Mục Thiên Dương nhíu mày: "Được rồi được rồi. . . . . . Em nhìn cô ấy không quen, trở về đại trạch đi!"
"Em sẽ nói ẹ biết ——" Đinh Uyển Tình mới là ngoại nhân, vì cái gì lại đuổi cô?
"Tùy!" Mục Thiên Dương cũng không vui để ý tới cô .
"A!" Cô tức giận kêu một tiếng, cầm bút lên tiếp tục làm bài. Viết được vài chữ, nhịn không được cầm lấy một quyển sách ném lên đầu Uyển Tình.
Uyển Tình sửng sốt một chút, không để ý tới.
Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, cũng chưa nói gì.
Buổi tối khi đi ngủ, Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình: "Thiên Tuyết bắt nạt em quá."
"Không thể nào." Uyển Tình nói, "Cô không muốn anh tốt với tôi thôi…"
Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, hôn vai của cô: "Rốt cục biết tôi đối tốt với em sao?"
Uyển Tình sửng sốt, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Hắn. . . . . . Hắn sao lại trở nên ôn nhu như vậy? Hắn có âm mưu gì?
"Sao không nói lời nào?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Nói. . . . . . Nói cái gì?"
Mục Thiên Dương bất mãn loại phản ứng này của cô, xoay người đè cô lại, cởi quần áo cô.
Uyển Tình đột nhiên phát hiện, so với nói chuyện phiếm cùng hắn, cô tình nguyện cùng hắn làm chuyện này hơn.
Hưng trí ngẩng cao đầu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bang bang phanh, hình như là từ phòng của Thiên Tuyết truyền đến. Mục Thiên Dương sửng sốt, không quản, tiếp tục động.
"A ——" Tiếng kêu của Thiên Tuyết truyền đến.
Mục Thiên Dương phiền táo nhíu mi, qua loa chấm dứt trận chiến này, khoác quần áo rời khỏi phòng. Thiên Tuyết vẫn còn kêu, hắn vội vàng gõ gõ cửa: "Thiên Tuyết em làm sao vậy?"
Thiên Tuyết rất nhanh mở cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn chấn kinh nhìn hắn: "Trong phòng em có chuột!"
"Chuột?"
"Dạ!"
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, đoán được cô là cố ý, búng trên trán cô một cái: "Ngủ đi!"
Thiên Tuyết chu chu miệng, thấy hắn xoay người bước đi, kêu lên: "Anh!"
"Chuyện gì?"
"Anh cùng cô ta. . . . . ."
"Chuyện người lớn, con nít không được quản!"
"Em mà là con nít, cô ấy cũng là con nít!"
"Ngủ đi!" Mục Thiên Dương tức giận ra lệnh.
Những ngày sau, cùng ngày này đều không sai biệt lắm.
Khi ở trường, Thiên Tuyết không vừa mắt Uyển Tình, khi có cơ hội liền khi dễ một chút. Bất quá, ở bên ngoài cô phải bảo trì của hình tượng thiên kim tiểu thư, cho nên chưa bao giờ giống Đỗ Thiến ở trước cống chúng dưới khi dễ Uyển Tình.
Về đến nhà, ngược lại không đánh lại một trận nào nữa, nhưng Thiên Tuyết luôn luôn có biện pháp làm Uyển Tình bất an. Đến đêm, một khi phát hiện Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình ở trong phòng làm việc, cô sẽ bên ngoài bắt đầu giở trò.
Mục Thiên Dương rất thương cô, cho tới bây giờ không chân chính phạt cô. Nhưng mỗi lần cô nháo, Mục Thiên Dương chỉ dạy dỗ cô, cho tới bây giờ chưa từng nói qua Uyển Tình, làm trong lòng cô rất không thoải mái, càng thêm chán ghét Uyển Tình, dần dần thành thế không đội trời chung.
Xem thêm...