Vừa tan học, Uyển Tình chạy nhanh ra ngoài trường học. Mới đến cửa trường, liền nhìn thấy A Thành đứng ở trong đám người, phía sau lưng một chiếc xe màu đen, yên lặng nhìn cô.
Cô hoảng sợ, không tự chủ được lui về phía sau từng bước.
A Thành đẩy đám người ra đi tới, cung kính kêu lên: "Tiểu thư ——"
"Anh sao lại ở đây?" Uyển Tình hạ giọng hỏi, lo sợ không yên bất an nhìn chung quanh. Hoàn hảo, bên ngoài trường học không chỉ có một mình xe của bọn họ này, hơn nữa học sinh của không để ý đến những thứ này, cho nên không ai chú ý bọn họ.
"Tổng giám đốc bảo tôi tới đón ngài."
"Còn chưa tới giờ nhà!" Cô nói với Mục Thiên Dương, cơm chiều ăn ở trường, đến lúc tự học buổi tối mới về nhà. Cho nên, muốn đón cũng phải đến lớp tự học buổi tối xong đã chứ!
"Vậy ngài sao lại đi ra giờ này?"
"Tôi…Tôi đi ra ăn cơm chiều, căn tin rất đông ."
A Thành yên lặng nhìn cặp sách trên người cô, bên trong phồng lên, rõ ràng cho thấy bên trong có sách vở. Nếu là đi ra ăn cơm, không cần phải mang sách vở đi?
Uyển Tình bị hắn nhìn nên có chút chột dạ.
Cô đúng là không phải đi ra ăn cơm chiều. Hoàn cảnh của mẫu thân, chủ nhiệm lớp vẫn biết, cô nói sau khi tan học phải chăm sóc mẫu thân, cho nên xin phép không tham gia lớp tự học, chủ nhiệm lớp tỏ vẻ hiểu, đồng ý.
Đây là cô sáng sớm lên kế hoạch tốt —— xin phép đi thăm Từ Khả Vi, cô thế nhưng nói cho Mục Thiên Dương là mình ở trên lớp tự học, khi lớp tan học cô sẽ trở về.
Nhưng cô không nghĩ tới, Mục Thiên Dương cư nhiên đoán trúng tâm tư của cô, cư nhiên phái người ở trong này đợi cô!
Trở lại biệt thự, Uyển Tình trốn trong phòng, không biết nên làm cái gì bây giờ. Hiển nhiên bộ dạng bằng mặt không bằng lòng này đối hắn không có tác dụng gì, hơn nữa sẽ lại một lần nữa chọc giận hắn. Chờ hắn trở về, hắn khẳng định sẽ lại giáo huấn cô! Mấy ngày qua, rõ ràng trước mắt, cảnh xuân kiều diễm này, cảm giác vô tận thẹn thùng suốt cả đêm nữa…
Uyển Tình tưởng tượng thôi đã thấy lạnh cả người, ngũ quan đều sinh ra ảo giác. Cô giống như nghe thấy hắn thở dốc ồ ồ, nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy mồ hôi nhưng thoả mãn, còn có bàn tay thô to ở trên người cô chạy loạn. . . . . .
Cô lắc mạnh đầu, lấy sách vở ra, quyết định dùng bài học là tê liệt thần kinh của cô.
Tuy rằng tạm nghỉ học nửa học kỳ, nhưng cô vẫn đang trở lại từ lớp học lúc trước. Đúng là học kỳ sau lớp 11, có một số nội dung đã hoàn hành xong, bây giờ chỉ có ôn tập lại. Uyển Tình bỏ lỡ nhiều lắm, chỉ có thể tự học cùng cùng làm vô tận bài tập bổ sung trở lại.
Lấy bài tập ra, cô nhìn xung quanh, không có bàn, chỉ có thể đi vào phòng thay đồ, ngồi ở trước bàn trang điểm để làm.
Không biết đến khi nào thì, đền trên đỉnh đầu chập chờn, cô hoảng sợ, ngẩng đầu thì thấy Mục Thiên Dương đứng tựa vào góc tường, ngón tay đặt trên chốt mở.
"Anh. . . . . . Anh đã trở về!" Uyển Tình cuống quít đứng lên, phát hiện cả bàn trang điểm đều bị sách vở cùng bài thi chiếm cứ, vội vàng thu thập lại.
"Sao lại viết ở trong này?" Mục Thiên Dương hỏi.
Uyển Tình nghe hắn thanh âm không có gợn sóng, không có dấu hiệu sinh khí cùng tức giận, lớn mật nói: "Tôi không dám vào thư phòng của anh."
Mục Thiên Dương nở nụ cười nhẹ, đi tới gần cô. Cô hoảng sợ, lui về phía sau một bước, đụng vào bàn trang điểm làm chai lọ trên bàn đụng loạn vào nhau.
Hắn đi đến bên cạnh cô, nâng cằm của cô lên, ở môi cô hôn xuống: "Nghe nói hôm nay cô muốn trốn đi?"
"Tôi. . . . . ." Uyển Tình không biết lúc này có nên nói thật hay không, "Tôi không có."
"Phải không?" Mục Thiên Dương hôn theo hai má xuống của cô phía dưới.
"Thật sự không có."
Uyển Tình hai tay đặt trên vai hắn, muốn đẩy ra hắn, nhưng lại không dám, đành phải nhẹ nhàng mà nắm lấy quần áo hắn. Tư thế gợi dục này rất giống như đang hoan nghênh, lấy lòng hắn, hắn một tay ôm lấy cô, bế cô ngồi lên trên bàn trang điểm.
Xem thêm...