Mục lục
Bảo bối của tổng giám đốc Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A ——" Thải Nghiên lên tiếng thét chói tai, ném tấm ảnh đang mở ra trốn trên giường, "Không! Không ——"
"Thải Nghiên! Thải Nghiên!" Ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng la của Tiết Lệ Na, "Con làm sao vậy?"
Tiết Lệ Na không có nghe đến trả lời, gõ cửa bang bang bang, dùng sức lắc lắc tay cầm: "Thải Nghiên! Con mở cửa nhanh! Làm sao vậy?"
"Ô. . . . . ." Thải Nghiên ôm đầu gối, hai mắt chứa đầy nước mắt, "Vì sao. . . . . . Vì sao. . . . . ."
"Thải Nghiên ——" Tiết Lệ Na hô to, "Con có chuyện gì?"
"Mẹ. . . . . ." Thải Nghiên thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, bỗng nhiên lao xuống giường, muốn đi mở cửa. Hiện tại, cô thầm nghĩ tìm người giúp mình! Trừ bỏ mẹ, cô không tin bất luận kẻ nào!
Một cước dẫm nát nửa thân trần của mình trên tấm ảnh, cô bỗng nhiên dừng lại.
Không được! Không thể nói cho mẹ. . . . . .
Nhiều người biết, liền nhiều một phần nguy hiểm! Nếu mẹ dấu không được chuyện này, lộ ra dấu vết, cả đời này cô liền xong rồi. Cô nhìn biểu tình tiêu hồn của mình bên trong tấm ảnh, còn không rõ Chu Khải Quốc chụp được những tấm ảnh này như thế nào.
Thực sự thoải mái như vậy sao? Cô cư nhiên một chút cũng không có phát hiện.
Nghe được Tiết Lệ Na kêu người tìm cái chìa khóa dự bị, cô nhặt nhanh tấm ảnh lên, giấu vào bên trong tủ đầu giường. Sau đó, tìm kiếm khắp phòng, tìm được một quyển tạp chí vài ngày trước, mặt trên có tấm ảnh mình cùng Mục Thiên Dương tham dự tiệc tối.
Cô cầm tạp chí gấp hai cái, cầm lấy bút vẽ mi ở mặt trên hung hăng đâm vạch. Sau khi xong việc, cô hít sâu một hơi, thả bút vẽ mi về lại chỗ cũ, ném tạp chí xuống đất, cào loạn tóc chạy tới mở cửa.
"Mẹ ——" Cánh cửa vừa mở ra, cô liền nhào vào trong lòng Tiết Lệ Na.
Tiết Lệ Na vội la lên: "Con làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? !"
Cô chính là khóc, không trả lời. Tiết Lệ Na cầm cô mang vào nhà, phát hiện trên mặt tạp chí. Nhặt lên vừa thấy, nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc.
Chỉ thấy trên tạp chí, giữa ảnh Thải Nghiên cùng Mục Thiên Dương chụp chung, bị người dùng bút vẽ một đạo tuyến thật sâu, phân cách hai người ra. Phân cách hai người, Mục Thiên Dương hoàn hảo như lúc ban đầu, Thải Nghiên cũng đã vô cùng thê thảm! Hai má trái phải của cô, bị người dùng bút hung hăng vẽ hai cái xiên, thật giống như muốn hủy dung của cô! Càng khủng bố là, hai mắt cũng bị người chọc thành động, hiển nhiên là nguyền rủa cô mù!
"Mẹ. . . . . ." Thải Nghiên ghé vào trên người Tiết Lệ Na, anh anh khóc.
Tiết Lệ Na an ủi nói: "Không có việc gì không có việc gì, không phải là kỹ xảo nhỏ thôi sao! Ngươi vừa mới nói mẹ dữ như vậy, sao liên tục loại xiếc nhỏ này cũng sợ hãi?"
"Con. . . . . ." Thải Nghiên không biết trả lời như thế nào, tiếp tục khóc.
Tiết Lệ Na vỗ vỗ bờ vai của cô: "Loại xiếc này chính là cho con ngột ngạt, con nếu để ở trong lòng, liền chính là trúng kế kẻ địch! Hơn phân nửa là người ái mộ Mục Thiên Dương, hoặc là nữ nhân hắn kết giao qua trước kia thôi, không đủ gây sợ hãi! Con nếu như sợ hãi, về sau ra ngoài cẩn thận một chút là được, miễn cho thực sự có người đến tổn thương con."
Thải Nghiên gật đầu: "Cám ơn mẹ."
Tiết Lệ Na tức giận trừng cô một cái: "Còn ghét bỏ mẹ, thời điểm mấu chốt còn không phải cần nhờ mẹ? Mẹ là đi như thế nào cho tới vị trí này hôm nay? Tuy rằng Đinh Chí Cương không được tốt lắm, nhưng mẹ rốt cuộc thành công! Con muốn ngồi ổn vị trí Mục phu nhân, còn phải học!"
Thải Nghiên gật đầu. Chu Khải Quốc lấy những thứ tấm ảnh này cho cô, không có gì hơn chính là muốn có được thân thể của cô, muốn cô thuận theo thôi. Nếu cô đã giúp hắn thoải mái qua nhiều thứ như vậy, nay hắn lại uy hiếp mình, cô nhất định phải ở trên người hắn có một chút ưu việt mới được!
Buổi tối, Thải Nghiên tỉnh táo lại, lấy tấm ảnh ra nhìn, phát hiện trên một tấm ảnh dọc theo ngọc thể viết một dãy số điện thoại, cuối cùng một vài tự vừa vặn xẹp ngay nơi tư mật của cô.
Cô cắn chặt răng, cầm lấy điện thoại. Điện thoại nối đến, âm thanh Chu bộ trưởng tự tin tràn đầy truyền đến: "Anh chỉ biết em sẽ tìm anh."
"Như vậy còn không tìm ông, trừ phi tôi muốn chết."
"Tốt! Tốt! Anh thích nữ nhân thức thời!" Chu bộ trưởng cười ha ha.
"Ông muốn cái gì?"
"Một câu nói không rõ ràng, uống chén này nọ từ từ nói chuyện ?"
"Tốt!" Thải Nghiên cắn răng.
Ô tô mới ra cửa chính, Tiết Lệ Na liền gọi điện thoại tới: "Đêm hôm khuya khoắt con đi đâu đó?"
"Vài cái chị em hẹn ước con đi clup."
"Đều là khi nào thì con còn đi clup? Nếu như bị đám chó săn (nhà báo) chụp được, bị Mục gia biết, sẽ rất phiền toái có biết hay không! Con còn biết nói mẹ, cũng không biết ước thúc mình!"
Thải Nghiên phiền chán nhíu mày: "Mẹ yên tâm đi, con đều có chừng mực!"
"Chừng mực? Con có biết cái gì là chừng mực? Buổi chiều hôm nay mới thu được cái loại thư này, ai biết có phải đám ‘chị em’ kia làm hay không, con còn cùng các cô đi clup đi!"
"Con chính là hoài nghi các cô, cho nên mới đi!" Thải Nghiên hét lớn một tiếng, cắt đứt điện thoại, mãnh nhấn ga đi ra ngoài.
-
Ô tô đứng ở cửa một quán bar, Thải Nghiên vòng khăn quàng quanh cổ, chỉ lộ ra hai mắt, cúi đầu rồi đi vào. Đi đến cửa một gian phòng, nhìn bốn phía không có người, cô gõ gõ cửa.
Cánh cửa bị mở ra, cô lập tức bị người kéo vào.
"Yêu tinh! Muốn giết anh!" Phòng bên trong chỉ có một người Chu bộ trưởng, Chu bộ trưởng ôm cô lên sô pha, cả người phủ lên, trái phải gần gũi cô!
Cô lạnh mặt đẩy ra: "Tôi là tới tìm ông nói chuyện!"
"Có gì cần nói?"
Thải Nghiên lấy tấm ảnh này ra, ba vung lên bàn trà: "Ông có ý gì?"
Chu Khải Quốc nhìn thoáng qua, ái muội hỏi bên tai cô: "Em nói sao? Em nói những thứ tấm ảnh này nếu như bị Mục Thiên Dương nhìn thấy, sẽ phát sinh chuyện gì?"
Sắc mặt Thải Nghiên trắng nhợt: " Ông ——"
"Yên tâm, yên tâm. . . . . ." Chu Khải Quốc ôm cô, hôn lên mặt môi cô, "Đây là một loại tình thú mà thôi, anh tự nhiên sẽ không cho hắn thấy."
Hắn bắt đầu giở trò với cô. Thải Nghiên ngơ ngác, không có phản kháng. Chu Khải Quốc vui vẻ, bỏ nhanh quần áo cô đi, khi tay hắn không thành thật chui vào nội y cô, cô đè lại một phen: " Ông có thể cho tôi lợi ích gì?"
Chu Khải Quốc sửng sốt, cắn xuống lỗ tai cô: "Em muốn lợi ích gì?"
"Không thể cho Mục Thiên Dương biết!"
"Đương nhiên!" Nhưng mà, điều kiện không thể cho hắn biết tiên quyết là hắn còn không biết.
"Khi tất yếu, ông phải giúp tôi!"
"Giúp! Đương nhiên giúp!"
"Tốt lắm!" Thải Nghiên nói, "Trước tiên ông tìm công việc chính phủ thích hợp cho tôi."
"Em muốn làm gì?"
Thải Nghiên cười: "Luận của cải, tôi so ra kém Mục Thiên Dương. Muốn vợ chồng ngang hàng, chỉ có thể mở lối tắt khác! Tôi muốn tiến vào chính phủ, cùng quan viên có quan hệ tốt, tốt nhất mình cũng có chức vị không sai. . . . . . Như vậy, Mục Thiên Dương hắn không dám khinh thường tôi! Không chừng, hắn về sau tức giận, còn muốn dựa vào tôi ở bên trong hòa giải!"
"Yêu tinh! Dã tâm cũng thật lớn!"
Thải Nghiên oán hận cắn răng: "Nữ nhân chỉ có bản lĩnh của mình, mới không cần nhìn sắc mặt nam nhân, không cần lo lắng bị nam nhân đá văng ra!"
Cô hiện tại hận chết cả ngày lấy lòng người nhà Mục gia, thời khắc lo lắng ở đâu làm không đúng, Mục Thiên Dương sẽ từ hôn! Cho nên, cô cần phải mạnh mẽ! Mạnh đến một ngày, cho dù Mục Thiên Dương biết cô mang nón xanh cho hắn, cũng không dám dễ dàng đá cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK