Một giờ sau. . . . . .
Kích tình mãnh liệt rốt cục bình ổn.
Mục Thiên Dương đứng ở trước bàn trang điểm, áo sơmi cùng cà vạt đã bị ném xuống đất, hắn cả người trần trụi trên lưng tràn đầy mồ hôi, mơ hồ có thể thấy được vài vết cào. Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn vịn ở đầu vai hắn, đầu ngón tay run nhè nhẹ. . . . . .
Uyển Tình thở hổn hển, hai cái chân còn vòng quanh eo hắn, tay không có bám lên lưng hắn, tựa lưng ở trên gương. Cô nửa híp mắt, khóe mắt rưng rưng nước mắt. . . . . .
Mục Thiên Dương đưa tay lau lệ nơi khóe mắt cô đi: "Hôm nay biểu hiện không tồi, không ngừng cố gắng."
Cô quả nhiên đáng giá dạy dỗ. Sự tình này, không phải sẽ luôn theo ý muốn của ngươi. Khi không để ý, nó chính là khối đầu gỗ khó hiểu, nhưng khi đã thục sự để ý rồi, tự nhiên sẽ nở hoa, điên cuồng sinh trưởng. . . . . . Hắn hôm nay tận lực thả chậm bước đi, động tác mềm nhẹ, làm đủ các bước dạo đầu, liền kích phát rồi bản năng dục vọng của thân thể cô, làm cho cô biết được thế nào là "Hưởng thụ" . Chính cô ta lại không biết chuyện gì xảy ra, một mặt thầm nghĩ trốn tránh, chỉ biết khóc. . . . . .
Không có vấn đề gì. Đoá hoa này, chỉ vì hắn mở ra, hắn sẽ chậm rãi dạy cô! Làm cho cô từ thân thể cho đến trái tim, hết thảy đều biến hóa cùng trưởng thành, đều chỉ vì một mình hắn!
"Bảo bối." Mục Thiên Dương hôn lên mặt Uyển Tình một cái, "Từ ngày mai, em mỗi ngày đều có thể đi bệnh viện thăm mẹ, cho đến lúc bà ấy xuất viện mới thôi."
"Thật sự!" Vừa rồi còn trầm lặng, đột nhiên Uyển Tình tinh thần phấn chấn lên. Cho dù bộ dáng thực chật vật, nhưng hai mắt của cô lại rạng rỡ sinh khí.
"Đừng lộn xộn!" Mục Thiên Dương đè lại thắt lưng của cô, làm cho hạ thân của cô cùng của mình chặt chẽ kết hợp, "Cẩn thận chảy ra . . . . . ."
"A. . . . . ." Uyển Tình hô nhỏ một tiếng, nhớ tới bài tập của mình đang trên ở bàn trang điểm, cúi đầu muốn nhìn một chút, lại thấy được bộ vị hai người giao hợp, sợ tới mức cô lập tức nhắm mắt.
Mục Thiên Dương ôm lấy cô, vẫn ình dừng lại ở trong cơ thể cô: "Thuốc tránh thai có uống đúng hạn không?"
"Ừ. . . . . ." Uyển Tình nằm ở đầu vai hắn, trong lòng ngũ vị trần tạp.
"Xem ra em lại phải mua sách lần nữa ." Hắn đột nhiên nói.
Cô ngẩng đầu, thấy sách vở mình ở trên bàn trang điểm nhăn thành các loại hình dạng, có chút thậm chí co cái bị chất lỏng trong thân thể cô chảy ra cùng mồ hôi của bọn họ làm ướt. . . . . .
"Làm sao bây giờ?" Uyển Tình cảm thấy tận thế đang đến gần. Sách như vậy, cô còn có mặt mũi tiếp tục dùng sao? Huống chi còn phải nộp cho lão sư? Cho dù đem trang giấy lau sạch, nhưng cũng không xoa được đoạn trí nhớ này, cô vừa thấy đến sẽ nhớ tới ——
"Nước thật nhiều." Mục Thiên Dương liếm khóe miệng cười lên, giống con mèo con lười biếng, đôi mắt mị hoặc, "Xem ra em rất thích chuyện này đi. . . . . ."
"Anh nói cái gì? !" Uyển Tình xấu hổ và giận dữ muốn chết.
"Ngoan, chúng ta đi tắm rửa." Mục Thiên Dương ôm cô đi về hướng phòng tắm.
Tắm rửa xong, hai người xuống lầu ăn cơm chiều.
Ăn được một nửa, Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi: "Những thứ kia đều là sách mới sao?"
"A?" Uyển Tình không rõ chuyện gì.
Mục Thiên Dương nhìn cô, mập mờ nhìn thoáng lên lầu: "Những cuốn sách đó . . . . . . Hôm nay phát?"
"Phải . . . . . Phải . . . . ." mặt Uyển Tình cháy sạch đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.
"Trong chốc lát viết tên sách đưa cho A Hoa đi mua lại."
"Hôm nay có thể mua được sao?" Uyển Tình không được tự nhiên hỏi, "Ngày mai phải giao bài tập."
"Mua không được hắn là có thể nghỉ!"
Xem thêm...