Tàng Ngọc Thành xem như là Thành tu tiên số một số hai ở đại lục Trung Ương, trong thành môn phái thế gia san sát nhau, bên trong còn có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, không kẻ nào dám ở đây sinh sự khiêu khích, là một vùng phồn hoa náo nhiệt.
Mà hai người sở dĩ lựa chọn dừng lại ở đây, chính là vì muốn đến Đa Bảo Các ở Tàng Ngọc Thành để tìm một ít tài liệu luyện khí thượng đẳng. Mà sở dĩ muốn tìm vật liệu vào lúc này cũng là vì luyện chế pháp bảo bản mệnh. Phàm là tu sĩ tu luyện đến Kim Đan kỳ, dù chỉ là vượt qua một cảnh giới nhưng đã không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể so sánh được; đó xem như đã chân chính bước vào con đường Tu đạo, cho nên cần bắt đầu suy tính luyện chế pháp bảo bản mệnh của riêng mình.
Pháp bảo Bản mệnh dùng đan điền của tu sĩ để nuôi dưỡng, cùng một nhịp thở với nguyên thần của tu sĩ, pháp bảo bản mệnh mạnh mẽ thường có thể giúp tu sĩ tăng sức chiến đấu thêm mấy tầng, thậm chí khiêu chiến vượt cấp cũng không thành vấn đề. Hơn nữa dù bị người khác cướp mất thì bọn họ cũng không thể sử dụng được; nếu như muốn cưỡng ép cướp đi thì uy lực sẽ giảm rất nhiều, cái được không đủ bù đắp cái mất, so với các pháp bảo thông thường thì uy lực hơn nhiều, cho nên mọi người thường vô cùng coi trọng.
Tư Lăng hiện tại đã Kết Đan, có thể bắt đầu luyện chế pháp bảo bản mệnh của chính mình.
Bất quá khiến Tư Lăng kinh ngạc chính là, Tư Hàn lại không có pháp bảo bản mệnh. Sau khi dò hỏi thì mới biết huynh ấy còn chưa tìm đủ vật liệu chế tác. Nghĩ đến thì cũng đúng, tốc độ thăng cấp của Tư Hàn quá nhanh, vừa ra khỏi Ma giới đã là Kim đan sơ kỳ, đợi sau khi luyện hóa Địa Hỏa xong thì lập tức vọt đến Kim Đan hậu kỳ, trong thời gian đó căn bản không có thời gian đi thu thập vật liệu.
"Đại ca, không biết huynh muốn tìm vật liệu gì?"
Tư Hàn trầm ngâm một tiếng, mới nói: "Còn thiếu hai thứ, là Băng Phách Thạch và Tinh Thổ."
Tư Lăng sau khi nghe xong, cũng nhíu mày lại. Băng Phách Thạch thì hắn có nghe qua, tuy rằng không tính là vật liệu thượng phẩm, nhưng lại hết sức khó tìm, bởi vì Băng Phách Thạch là tinh thạch băng được sinh ra dưới con sông băng vạn năm không biến hóa ở vùng Cực Thiên rét căm căm. Trên thị trường rất khó tìm, trừ phi Tư Hàn tự mình đến Cực Thiên tìm. Cực Thiên là nơi rét lạnh vô cùng, tu sĩ bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, vả lại nơi đó có yêu thú hệ băng cường đại, hơi không cẩn thận sẽ là một đi không trở lại. Cho nên ít có tu sĩ đồng ý đến nơi có cấp độ giá rét khủng khiếp kia để tìm kiếm, tất nhiên sẽ ít có người có thể tìm được Băng Phách Thạch.
Mà thứ Tinh Thổ kia càng khó tìm hơn, gần như là thứ đã tuyệt tích, không biết đại ca muốn chế tác pháp bảo gì mà cần dùng đến loại vật liệu trong truyền thuyết này.
Tàng Ngọc Thành là một thành phố lớn, tại đây nổi danh nhất chính là Đa Bảo Các, nghe nói bên trong phong phú toàn diện, cái gì cũng có, hơn nữa đều là thượng phẩm, chỉ cần có linh thạch thì cái gì cũng có thể mua được ở đây. Ngoài ra, còn có Chợ đen ngầm, nếu thật sự có Băng Phách Thạch, chỉ cần có linh thạch thì có thể lấy được tới tay. Linh thạch bọn hắn giờ không thiếu, chỉ thiếu mỗi may mắn.
Hai người rất nhanh liền đến Đa Bảo Các. Đó là một tòa lầu nhỏ cổ kính, có bảy tầng, nhìn khéo léo linh lung, kỳ thực bên trong lại có càn khôn, lợi dụng Thuật gấp không gian để kiến tạo, không gian bên trong thực ra rất lớn. Ngay trên cửa có một bảng hiệu, trên viết ba chữ "Đa Bảo Các", kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ, hùng hồn bá đạo. Nghe nói người viết là một tu sĩ Hóa Thần, trong thư pháp còn rót vào một tia thần thông của chính mình, tu sĩ tầm thường chỉ liếc mắt nhìn qua sẽ như bị hút mất tâm trí, một lát mới khôi phục được như cũ.
Tư Lăng nhìn ba chữ này, chỉ ngẩn ngơ một chút thì ánh mắt lập tức trấn tĩnh. Lúc hắn ổn định xong thì nhìn lại, cái người mặc đạo bào trắng đã đi vào Đa Bảo Các phía trước không phải thì Tư Hàn là ai? Lẽ nào huynh ấy một chút cũng không bị ảnh hưởng?
Ngay khi Tư Lăng cảm khái đại ca quả nhiên là thiên tài, lại không biết một ít tu sĩ nhìn thấy bọn hắn thần sắc tự nhiên đi vào Đa Bảo Các thì trên mặt khó nén sửng sốt, ngầm đoán bọn hắn là đệ tử thế lực nào, tâm chí kiên định, thật khiến người ta kính phục. Phải biết, tu sĩ dưới kỳ Hóa Thần khi tiến vào Đa Bảo Các đều sẽ bị ba chữ kia thử thách tâm trí, thậm chí từng có người tâm trí không định, ở trước mặt mọi người làm ra chuyện cực kỳ mất mặt, sau này không dám bước nữa bước vào Đa Bảo Các. Mà hai người này chỉ là Kim Đan kỳ, lại có thể như không có chuyện gì mà đi tới, có thể thấy được bản lĩnh không tầm thường.
Tiểu nhị của Đa Bảo Các thấy hai người tiến vào, trên mặt mang theo nụ cười khách khí tiến lên bắt chuyện, nhiệt tình lại không khiến người ta chán ghét. Nghe nói Các chủ Đa Bảo Các là người kỳ lạ khiến người ta chỉ có thể chắc lưỡi khó hiểu, tính tình cũng cực kỳ tinh quái. Nếu khách tới cửa có thể ung dung tiến vào Đa Bảo Các, vậy thì các tiểu nhị sẽ nhiệt tình chiêu đãi; còn nếu tu sĩ bị thử thách thì dù cuối cùng tiến vào được Đa Bảo Các, người bên trong cũng mặc kệ hắn, dù ngươi có đưa một đống linh mạch tới mua đồ, tâm tình khó chịu thì sẽ không bán cho ngươi.
Trên đường đến đây Tư Lăng đã dò la về Đa Bảo Các, tâm trạng bất giác buồn cười, xem ra Các chủ Đa Bảo Các là người rất "độc lập"[1], không coi trọng quy tắc của thế gian này.
[1]Nguyên văn: 特立獨行 đi đứng một mình, ý nói không dua theo ai.
Trừ bọn họ ra, lầu một của Đa Bảo Các chỉ có mấy vị khách, bên cạnh đều có tu sĩ trong Các tiếp đón, phục vụ vô cùng chu đáo.
"Hai vị công tử không biết muốn mua thứ gì?" Một tu sĩ Đa Bảo Các mặt mang ý cười đến hỏi, mặt mày hơi có chút sắc, khoe khoang Đa Bảo Các hùng mạnh cỡ nào, bên trong phong phú toàn diện, vật phẩm đa dạng, mà đa phần đều là thượng phẩm, hàng bình thường thì ở đây không có, tu sĩ nào đi vào cũng phải khách khí mấy phần với bọn họ.
"Băng Phách Thạch." Tư Hàn nói ngắn gọn.
Nụ cười trên mặt vị tiểu nhị kia lập tức cứng ngắc, làm người ta xem có chút buồn cười. Hắn yên lặng mà nhìn Tư Hàn, trong lòng có chút tủi thân, vị khách nhân này mặt lạnh như băng, thật làm cho người ta khó xử.
"Vị công tử này, thực sự là xin lỗi, bản điếm mấy năm gần đây không thu mua được Băng Phách Thạch." Tiểu nhị yếu ớt nói.
"Ồ, không phải nói Đa Bảo Các phong phú toàn diện, chỉ cần có linh thạch thì có thể mua được vật mình muốn sao?" Tư Lăng cười hỏi.
Vị tiểu nhị này càng oan ức, "Đa Bảo Các chúng ta quả thật có nói như thế, Băng Phách Thạch cũng không phải là không có, mà là Các chủ chúng ta không rảnh đi tìm thôi."
Giọng điệu này cũng thật là ngông cuồng, xem ra người đứng sau Đa Bảo Các xác thực không tầm thường, bằng không thì đã chẳng thể an an ổn ổn mà sinh tồn ở loại thành phố lớn này, hơn nữa nghe nói bên trong những thành tu tiên cỡ lớn đều có chi nhánh của Đa Bảo Các.
Tư Hàn nhíu nhíu mày, cũng không miễn cưỡng, ngay cả Băng Phách Thạch cũng không có, xem ra Tinh Thổ lại càng không có, bèn không hỏi nữa mà nhìn về phía Tư Lăng.
Tư Lăng hiểu ý, cầm viên Ngọc giản đưa cho hắn, nói rằng: "Đây là những thứ mà ta cần, đều ghi ở phía trên, không biết trong cửa hàng các ngươi có không?"
Tiểu nhị nhận lấy Ngọc giản đặt ở trán, chạm nhẹ một cái, rốt cục lộ ra khuôn mặt tự tin vui vẻ, "Tuy rằng có hai loại nơi này không có, nhưng Đa Bảo Các chúng tôi ở Phi Phượng thành, Lâm Hạ thành thì lại là có, chỉ là cần chút thời gian để vận chuyển đến đây, hơn nữa giá cả cũng không rẻ."
Nghe vậy trên mặt Tư Lăng lộ ra vẻ sung sướng. Những vật liệu này hắn muốn thu tập để luyện chế pháp bảo bản mệnh, có thì rất tốt, đỡ cho hắn phải chạy khắp nơi tìm kiếm. Hắn định sau khi Thông Thiên Tháp đóng lại thì tìm một nơi chuyên tâm luyện chế pháp bảo bản mệnh, thuận tiện cũng đem chiếc Phi Thiên Thuyền sặc sỡ này luyện chế lại một phen, thay đổi bề ngoài một chút. Đương nhiên, hắn hiện tại còn không biết nên chế tác cái pháp bảo bản mệnh dạng gì, chỉ là mơ hồ có cái ý niệm, nên trước tiên cứ thu thập hết những vật liệu luyện khí mình hợp ý; nếu chưa dùng tới, vậy thì chờ về đến Tây Cảnh cũng có thể đưa cho Vân đại sư và Vân Bảo, không uổng công tiểu Vân Bảo cẩn thận dạy dỗ mình một hồi.
"Nếu các ngươi muốn vận chuyển chúng từ mấy thành thị khác về đây, mất bao nhiêu thời gian?" Tư Lăng dò hỏi.
Tiểu nhị này vô cùng lanh lợi, cười nói: "Nếu khách quan đang vội, vậy chúng tôi có thể dùng truyền tống trận đi lấy, mấy ngày là có. Còn nếu không gấp gáp, vậy thì chờ hơn nửa tháng, giá cả cũng rẻ hơn."
Tư Lăng hiểu được, cần lộ phí nha. Tư Lăng suy nghĩ một chút, bọn hắn hiện tại không cần gấp rút lên đường, Tàng Ngọc Thành cách Hạc Trùy Sơn chỉ khoảng hai tháng đi đường, nếu ngồi Truyền tống trận thì còn nhanh hơn. Đủ thời gian. Bất quá vẫn nên thương lượng với đại ca, rồi nói rằng: : "Chúng ta ở đây chờ nửa tháng, đến lúc đó tới lấy vậy."
Tiểu nhị gật đầu hiểu được, bảo bọn hắn chờ một lát để hắn đi lấy những món mà Tư Lăng đã mua, thuận tiện thân thiết mà đề nghị bọn họ nên tiếp tục lên tầng trên xem. "Trên lầu còn có rất nhiều thứ quý hiếm khó gặp, hai vị khách quan có thể lên xem một cái, nếu thấy thích thì cũng có thể mua thêm. Nếu ngài mua nhiều, chúng tôi còn có thể giảm giá, tặng một ít vật nhỏ."
Tư Lăng nghe được buồn cười, nhìn về phía huynh trưởng, thấy hắn gật đầu, thì tùy ý nói: "Chúng ta lên lầu xem một cái vậy."
"Tốt rồi. Nhưng mà Đa bảo Các có còn quy tắc, tu sĩ Kim Đan phải dừng lại ở tầng năm, xin các vị thứ lỗi."
Tư Lăng hơi nhíu mày, hồi lâu mới mỉm cười gật đầu, cũng không biết nụ cười này đã khiến Điếm tiểu nhị nọ có chút ngất ngây vui sướng, trong lòng không nhịn được suy đoán, người này có phải đã ăn cái loại Mỹ Nhan Đan gì đó không? Dung mạo cỡ này thì đã thuộc về cấp độ yêu nghiệt rồi.
Hai người từ lầu một đi dạo lên trên, không thể không thán phục sự đa dạng Đa Bảo Các, không hổ là "Đa Bảo", người xem hoa cả mắt. Phàm là linh đan, pháp bảo, trận pháp, loại tài liệu gì cũng có, mỗi loại đều là tinh phẩm, giá cả không rẻ, không phải tu sĩ với tài lực bình thường có thể mua nổi.
Hai người tiếp tục tham quan đến tầng thứ tư. Lầu bốn giờ rất ít người, cũng chỉ có ba tu sĩ và một điếm tiểu nhị Đa Bảo Các.
Ba tu sĩ này là hai nam một nữ, một người là nam tu trung niên da đen, một người là nam tu dáng dấp đoan chính, còn lại là một nữ tu dáng người xinh đẹp. Bọn họ vốn đang nghe điếm tiểu nhị giới thiệu một món pháp bảo trưng bày ở trên ngăn tủ, thoáng thấy có người tới, ngẩng đầu tùy ý liếc mắt một cái, lập tức liền sửng sốt, sau đó vẻ mặt rất mừng rỡ.
"Tư đạo hữu!" Vị nam tu trung niên mặt đen kêu một tiếng, đi nhanh lại đây.
Người Tu tiên ký ức rất tốt, Tư Lăng cũng nhanh chóng nhận ra ba người này. Chính là mười mấy năm trước lúc Huyễn Thiên bí cảnh mở ra, hắn ở trong đầm lầy gặp phải tu sĩ của Liên Minh Tán Tu, phân biệt là Hắc Kỳ, Trương Đức, Mạnh Phi Yến.
"Hắc đạo hữu, Trương đạo hữu, Mạnh đạo hữu, thực là trùng hợp, các ngươi sao lại ở đây?" Tư Lăng cũng mỉm cười yếu ớt chào hỏi.
Ba người nhìn thấy Tư Lăng không mặt đơ giống dĩ vãng nên hơi kinh ngạc, bất quá ở Huyễn Thiên bí cảnh Tư Lăng đã cứu bọn hắn một mạng, cho nên mặc kệ hắn trở nên như thế nào, ba người đều không thèm để ý, lúc này gặp được hắn thì tất nhiên là vô cùng mừng rỡ.
Hắc Kỳ nói rằng: "Chúng ta đến Đa Bảo Các mở mang tầm mắt, thuận tiện giúp Phó minh chủ của chúng ta hỏi thăm vài tài liệu luyện đan."
Tư Lăng gật đầu, không hỏi thăm bọn họ muốn tìm tài liệu luyện đan gì, lại giới thiệu với bọn họ vị huynh trưởng bên cạnh mình. Ba người nghe nói tới cái tên Tư Hàn, đều giật mình, hỏi: "Tư tiền bối lại là huynh trưởng của huynh?" Một bộ mặt khó mà tin được.
Tư Lăng nghi hoặc mà nhìn bọn họ, đã thấy Hắc Kỳ hơi ngượng ngùng mà cười cười, áy náy nói rằng: "Tên tuổi Tư tiền bối ở Tây Cảnh ai không biết ai không nghe, chúng ta thật vô cùng kính ngưỡng, không nghĩ tới lại là huynh trưởng của Tư đạo hữu." Trong mắt có ước ao cùng cảm khái không che giấu.
Tư Hàn ở Tây Cảnh xem như là nhân vật thần tượng, là đệ tử có hi vọng phi thăng Thượng giới trong vòng ngàn năm nhất ở Thiên Tông phái. Hơn mười năm trước khi Huyễn Thiên bí cảnh đóng lại thì Tư Hàn chưa từng xuất hiện, không biết bao nhiêu người thở dài vì một thế hệ thiên tài đã biến mất; nhưng lại ẩn ẩn cao hứng khi Thiên Tông phái mất đi một đệ tử thiên tài. Chẳng qua chưa tới mười mấy năm, hắn không chỉ xuất hiện, hơn nữa đã là Kim Đan hậu kỳ, xem tình huống này, Kết Anh là chuyện sớm hay muộn, không hổ là thiên tài, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ tư chất cùng số mệnh kia.
Mà nhân vật như thế lại là huynh trưởng của Tư Lăng, có Tư Hàn che chở, chắc chắn Tư Lăng ngày sau thành tựu cũng không nhỏ. Mấy người bọn họ lúc trước bởi vì Tư Lăng có ân cứu mạng nên nguyện kết giao cùng hắn, nay biết huynh trưởng hắn là ai, lại càng muốn.
Sau khi nghe xong, Tư Lăng cười cười, trong mắt có không giấu nổi đắc ý, trong lòng cũng có tự hào, so với người khác khen ngợi mình thì còn cao hứng hơn.
Thấy vẻ mặt cười cười ngu ngốc của hắn, Trọng Thiên nhìn không được nên trực tiếp cào cho hắn một vuốt, tuy rằng không xuất huyết, nhưng cũng rất đau, làm Tư Lăng không khỏi trợn mắt nhìn nó. Ai ngờ Trọng Thiên kiêu ngạo mà liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người, đưa mông quay về phía hắn, không thèm để ý.
Mấy người nhìn thấy hành động mờ ám của con yêu thú kia, đều chỉ liếc nhìn rồi không quan tâm. Trò chuyện một lúc, Hắc Kỳ cũng hỏi thăm Tư Lăng sao lại tới nơi này, Tư Lăng cũng không giấu, đơn giản nói bọn hắn phải tìm "Băng Phách Thạch" và "Tinh Thổ".
Nghe vậy, ba người Hắc Kỳ đều nhìn về phía Tư Hàn, vừa nghe hai thứ đồ này liền biết là Tư Hàn cần, có lẽ là dùng để chế pháp bảo bản mệnh. Chúng tuy rằng rất hiếm có, nhưng chỉ tu sĩ băng linh căn biến dị mới cần, người khác có được cũng không có tác dụng gì lớn. Hắc Kỳ suy nghĩ một chút, nói rằng: "Tinh Thổ thì có vẻ khó tìm, bất quá Băng Phách Thạch thì ta lại biết nơi nào có."
"Thật sao?" Tư Lăng mừng rỡ hỏi.
"Đúng thế." Hắc Kỳ cũng không che giấu, nói rằng: "Chúng ta đã đến Tàng Ngọc Thành chừng hai tháng, nghe nói nửa tháng nữa chính là buổi đấu giá Chợ Đen mỗi năm một lần, ba ngày trước chúng ta đã nhận được danh sách thương phẩm đấu giá Chợ đen năm nay, trùng hợp ở phía trên nhìn thấy Băng Phách Thạch."