Mà điều này cũng làm cho cách làm việc của Thủy Sâm Đảo hơi có chút tàn nhẫn khắc nghiệt. Dù là một vùng rất nổi danh ở Nam Hải, trên đảo linh thảo linh thực khắp nơi, nhưng tu sĩ phổ thông rất ít gặp, trừ một ít người lớn gan và hi vọng gặp may, còn lại đều là những đệ tử ở những thế lực lớn kia.
Nghe nói trong phủ của Đảo chủ có kẻ phản bội bỏ trốn, với tính khí của Hàng Ương công tử, đến lúc đó còn không biết thị vệ trong Thủy Sâm Đảo sẽ làm ra chuyện gì, làm cho những tu sĩ trong thành ai ai cũng đều cảm thấy bất an, mọi hành động đều cẩn thận thêm mấy phần, đường phố vốn náo nhiệt cũng có vẻ vắng ngắt tẻ nhạt.
Mà lúc này, Tư Lăng đang hái linh quả, hắn tự nhiên cũng nhìn thấy Đại trận hộ đảo mở ra, nhất thời có chút khổ não, bất quá công việc trên tay vẫn liên tục không ngừng. Đợi sau khi hái hết mấy linh quả chín trên cây xuống, hắn bèn gọi Tiểu Hồng trên một cành cây khác và Trọng Thiên đang ở trong rừng bắt nạt yêu thú trở về.
"Có vẻ Hàng Ương công tử kia đã phát hiện Tịch Nhược Tầm chạy trốn, sắp tới tuần tra sẽ rất nghiêm mật, chúng ta cũng về thành trước thôi." Tư Lăng một lời dứt khoát, không cho hai con yêu kia tiếp tục lăn lộn gây sự.
Tiểu Yêu Liên lập tức nước mắt rưng rưng. Còn Trọng Thiên thì tròng mắt xoay chuyển, kêu một tiếng với bọn Tư Lăng, sau đó lập tức nhanh như chớp mà bỏ chạy, nhanh đến mức Tư Lăng còn không kịp phản ứng. May là chỉ sau một lúc nó đã chạy trở về, đồng thời trên miệng còn tha theo một cây linh thảo có ngàn phiến lá, phía trên mọc ba quả nhỏ xinh xắn màu đỏ tím, ném cho Tiểu Yêu Liên.
Tiểu Yêu Liên cực kỳ kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, "Là Thiên Diệp Tử La Thảo, trên đảo này thế mà lại có loại linh thảo này?'' Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Tiểu Yêu Liên rất tốc độ mà thu linh thảo vào trong không gian Hồng Liên, chuẩn bị sẵn sàng để gieo trồng. Đây chính là thứ tốt.
Tư Lăng còn chưa kịp hỏi đó là loại linh thảo gì, thì đã phát hiện cách đó không xa truyền đến tiếng động. Tu sĩ thủ hộ linh thảo đã lập tức phát hiện linh thảo bị trộm ngay khi Trọng Thiên phá hoại cấm chế bảo vệ linh thảo, họ chính là đang nhanh chóng chạy tới bắt lấy hung thủ; Hơn nữa trong đám tu sĩ kia còn có tu sĩ Kim Đan. Tư Lăng vội vàng vỗ tấm Ẩn Thân phù trên người, tận lực thu lại khí tức, vớt lấy Tiểu Yêu Liên rồi lập tức bỏ chạy. Trọng Thiên thì nhảy đến trên bả vai hắn, thản nhiên mà liếm liếm móng vuốt nhỏ của nó, làm Tư Lăng tức giận đến suýt chút nữa muốn ném nó ra ngoài.
Đến tận nửa đêm, Tư Lăng mới bí mật trở về gian khách sạn mình thuê. Trong phòng vẫn duy trì bộ dạng như ban đầu, trận pháp cảnh giới mà hắn bày xuống không bị kích động, xem ra một tháng qua không có ai đến cả.
Mặc dù đã nửa đêm nhưng trên đảo vẫn đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng có tu sĩ tuần đảo vội vã đi qua, huyên náo ồn ào làm tu sĩ ngoại lai trên đảo rất hoảng sợ, chỉ lo sẽ bị người của Thủy Sâm Đảo tìm lý do gì đó rồi giết chết bọn hắn. Nếu không phải là đệ tử của những thế lực lớn, Thủy Sâm Đảo sẽ mặc kệ ngươi vô tội hay không, bực mình thì đem ra chém. Hàng Ương công tử hung hăng kiêu ngạo đến mức hoàn toàn không đặt những tu sĩ tán tu hay thế lực nhỏ ở trong mắt.
Thần thức Tư Lăng yên lặng lan ra, rất nhanh liền thăm dò hết tình huống trong thành.
Những thị vệ trên đảo bắt đầu từ thành nam tìm kiếm từng nhà, mà hiện tại không chỉ cần tìm kẻ phản bội, còn phải lùng bắt tên trộm linh thảo.
Nghe nói một cây linh thảo cao cấp trong Thủy Sâm Đảo bị người ta trộm mất, người trong thành trực giác không tin. Phải biết, trận pháp trong đảo tầng tầng lớp lớp, coi như trong rừng thật sự có trồng các loại linh thảo linh thực, nhưng bên trong ngoại trừ bày xuống đại trận, còn có tu sĩ cấp cao chuyên môn trấn thủ, nào có thể dễ dàng để người ta trộm linh thảo? Chỉ là, điều bất trắc này vẫn xảy ra, nhìn tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt trên đảo, linh thảo bị trộm chắc chắc là vô cùng quý hiếm cao giai.
Mọi người đều sôi nổi suy đoán xem tên trộm nào lại to gan như vậy, trộm linh thảo xong còn có thể toàn thân trở ra. Lần này thật là đã đập vào bảng hiệu của Thủy Sâm Đảo, có cái ví dụ này, xem ra sau này sẽ thòi ra cả đám người muốn đến trộm linh thảo linh quả thôi. Không sợ kẻ trộm ăn cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, đến lúc đó Thủy Sâm Đảo lại muốn náo nhiệt một phen.
Còn tên trộm linh thảo mà mọi người đang suy đoán thì lúc này đang nhàn nhã lăn lăn trên giường, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu yêu thú không rành thế sự. Tiểu Yêu Liên ngồi ở một bên hỏi dò nó, "Chủ nhân, Thiên Diệp Tử La Thảo kia Tiểu Hồng đã gieo xuống rồi, còn một tháng thì sẽ chín, đến lúc đó dùng nó làm gì? Có muốn ủ linh tửu sao?"
Trọng Thiên gào một tiếng, Tiểu Yêu Liên lập tức kinh ngạc nói: "Hóa ra là chuẩn bị cho Tư công tử? Chủ nhân, người thật tốt. Tư chất Tư công tử như vậy, Tiểu Hồng cũng đang lo lắng chỉ có năm năm thì huynh ấy có kịp Kết Đan hay không đây. Lần này có Thiên Diệp Tử La Thảo, Tiểu Hồng cũng thấy là không thành vấn đề rồi!"
Trọng Thiên hết sức hài lòng, duỗi chân thịt ra vỗ vỗ đầu Tiểu Yêu Liên để khen thưởng, lại không nghĩ rằng đứa