Vẫn là Hoa Thiên Tửu lâu, vẫn là hai người, một quỷ.
Dương Huy đánh giá Tư Lăng một phen, không khỏi cười nói: "Xem ra Tư đạo hữu đã tu luyện xong Thuật chuyển thể, bộ dáng này thật tốt, cũng không cần phải dùng áo choàng đen che che lấp lấp nữa."
Tư Lăng tiếp tục uống rượu, không để ý tới hắn.
Dương Huy cũng không ngại, vẫn nói đến cao hứng, phát huy bản chất dong dài của hắn. Lâm Dương không nói gì mà nhìn hắn, dường như mỗi lần gặp mặt thì cái người này đều phải tám chuyện một hồi, bằng không thì cả người sẽ không được tự nhiên. Thật không biết hắn ở đâu ra nhiều lời như thế, làm cho người ta nửa câu cũng chen không lọt.
Chờ hắn lải nhải một lúc lâu, Tư Lăng buông linh tửu, nói: "Không biết Dương đạo hữu hôm nay hẹn tại hạ ra có chuyện gì?"
Dương Huy còn chưa nói đã mồm, ngậm miệng, uống một ngụm linh tửu giải khát, mới nói tiếp: "Tư đạo hữu luôn thẳng thắn như thế, ta cũng không gạt huynh, chỗ ta có ngọc bài đại trận hộ phủ của Phủ thành chủ." Dương Huy cười cười, phất tay lấy ra hai cái ngọc bài đặt lên bàn, cười nói: "Tư đạo hữu hẵn biết điều này có nghĩa thế nào, Phủ thành chủ xưa nay đề phòng nghiêm ngặt, ngoại trừ lực lượng thủ vệ, khó dây dưa nhất chính là đại trận hộ phủ. Không có được sự cho phép của Thành chủ, bất luận kẻ nào tự tiện xông vào bị phát hiện, nếu chọc cho tu sĩ chủ Hóa Thần trong phủ ra tay, chỉ có một con đường chết."
Tư Lăng gật đầu, nhìn hai tấm ngọc bài kia, ánh mắt thực thay đổi.
Quả thật như hắn ta nói, muốn trở về Nhân Giới thì phải chuẩn bị rất nhiều. Đầu tiên là phải xâm nhập vào khố phòng của Lâm gia, lấy được bản đồ của Phủ thành chủ; sự tình này bởi vì có Lâm Dương hỗ trợ, cho nên khó khăn giảm bớt rất nhiều. Bất quá Phủ thành chủ thì không giống vậy. Cảnh giới ở Phủ thành chủ thì Lâm phủ không thể so được, nếu có năng lực mạnh mẽ thì rất tốt, không ngại bất kỳ nguy hiểm nào, trực tiếp xông vào là được. Nhưng nếu không có năng lực, vậy chỉ có thể thận trọng từng bước, trước hết thì Đại trận Phủ thành chủ chính là một vấn đề, lúc trước bọn hắn còn không biết phải làm thế nào để phá trận đi vào đây.
Mà Dương Huy lúc này đưa ra ngọc bài có thể tự do ra vào Đại trận Phủ thành chủ, đối Tư Lăng mà nói thì đã giải quyết được vấn đề lớn nhất.
Lâm Dương cũng có chút khiếp sợ, hắn đã lớn lên tại Quỷ Vương thành, tất nhiên hiểu được thứ này khó kiếm cỡ nào, không khỏi tìm tòi nhìn về phía Dương Huy.
Dương Huy cười híp mắt nhìn bọn họ, nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng có đường đi của mình. Tư đạo hữu, thành ý hợp tác của ta đủ rồi chứ?!."
Tư Lăng gật đầu, từ ngọc bài này có thể nhìn ra, Dương Huy nhất định đã âm mưu rất lâu mới có thể lấy được thứ này. Với thân phận là một đệ tử của môn phái nhỏ tại Quỷ Giới, hắn lấy được thứ này tất nhiên không dễ dàng, quả thật như hắn nói, hắn có con đường riêng của mình.
Dương Huy cao hứng bưng bình rượu lên hào sảng uống một ngụm linh tửu, nói: "Vậy kế tiếp, ta liền đợi tin tức tốt của Tư đạo hữu." Vò rượu nửa dời đi, lộ ra nửa khuôn mặt cùng một con mắt cong cong như trăng khuyết, "Ta tin tưởng, Tư đạo hữu tất có biện pháp biết cái truyền tống trận kia ở đâu."
Tư Lăng rũ mắt xuống, lông mi dày cong cong che lại đôi đồng tử xinh đẹp. Suy đoán lúc trước của hắn quả nhiên không sai, xem ra Dương Huy này tuy rằng có thể lấy được ngọc bài Đại trận Phủ thành chủ, nhưng vẫn không thể tìm được vị trí của Truyền tống trận, vì thế mới lựa chọn hợp tác với hắn. Về phần Tư Lăng vì sao biết vị trí của Truyền tống trận, tại lần đầu tiên hẹn hắn ra thì Dương Huy quả thật muốn hỏi, bất quá lại bị hắn chuyển hướng mấy lần. Thật ra Tư Lăng hiện tại vốn cũng không biết, cho nên lúc đó chỉ có thể đổi chủ đề, ai ngờ lại làm cho Dương Huy cho rằng đó là biểu hiện hắn không muốn nói, khiến cho Dương Huy không thể không đưa ra đòn sát thủ.
Tư Lăng lập tức nhận hai cái ngọc bài kia, nói: "Thành ý của huynh ta nhận được, đợi sự thành ta sẽ báo cho huynh." Nói xong, hai người trao đổi Truyền Âm phù.
"Ha ha, hi vọng có thể mau chóng nghe được tin tức tốt của Tư đạo hữu." Dương Huy cười sáng lạn như ánh nắng mặt trời.
Tư Lăng mặt không thay đổi gật đầu, sau đó mang theo Lâm Dương rời đi.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Dương Huy sáng lạn rực rỡ như vậy, Tư Lăng không khỏi lại nghĩ tới Liễu Thành Phong. Từ bề ngoài, hai người đều là nam nhân sáng sủa như ánh nắng, tính cách cực kỳ giống nhau; nhưng trên cảm giác, hắn luôn cảm thấy trên người Dương Huy thiếu chút gì đó, không có cảm giác thật sự thoải mái, trong sáng như ánh dương của Liễu Thành Phong.
Đây cũng là nguyên nhân Tư Lăng không nguyện ý thâm giao cùng hắn ta.
"Lâm Dương!"
Vừa rời khỏi Hoa Thiên tửu lâu không lâu, đột nhiên một giọng nữ nũng nịu vang lên, gọi tên Lâm Dương.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một nữ tu xinh đẹp đang từ một đầu phố khác đi tới. Da thịt trắng sữa, tuy rằng ngũ quan rất mỹ lệ, nhưng khí tức lại có sự âm trầm đặc hữu của Quỷ Tu, giữa mi mắt thêm một loại bướng bỉnh bất tuân (không hiền thục, không nghe lời) riêng biệt của nữ tử thế gia, cho người ta một loại cảm giác cao ngạo, trời sinh cao hơn người ta một bậc, thích dùng mũi nhìn người.
"Tiền bối, cô ta là Lâm Hà." Lâm Dương truyền âm nói với Tư Lăng, trong mắt lướt qua một tia hung tợn.
Tư Lăng không bỏ qua ánh mắt của hắn, nhìn một chút Lâm Hà kia, xem ra Lâm Hà này nếu không phải hung thủ dẫn đến tình cảnh khốn khổ của Lâm Dương, thì chính là từng xúc phạm tới hắn, bất kể là loại nào, Lâm Dương đều có vẻ cực kỳ không thích nàng. Mà Lâm Hà cùng Lâm Trạm chính là con trai và con gái của Gia Chủ hiện tại của Lâm gia, rất được sủng ái, địa vị tại Lâm gia không tầm thường. Bất quá so với Lâm Hà nuông chiều tùy hứng, tâm địa ác độc, Lâm Trạm lại có một tâm địa rất tốt, hai người ai tốt ai xấu vừa xem hiểu ngay.
Lâm Dương hành lễ, kêu một tiếng "Thất tiểu thư".
Lâm Hà dùng mũi hừ một tiếng, một bộ dáng khinh bỉ, dùng hai cái lỗ mũi liếc mắt nhìn Tư Lăng, thấy hắn khoác áo choàng đen, căn bản nhìn không ra diện mạo, thì rất nhanh liền dời tầm mắt."Lâm Dương, đừng tưởng rằng ngươi cứu đệ đệ thì đắc ý, phế vật chính là phế vật, xuất hiện trước mặt bản tiểu thư ta còn ngại bẩn, ta coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi.""Vâng, đa tạ Thất tiểu thư ưu ái." Lâm Dương vẫn là bộ dạng nịnh hót, tính tình dễ chịu.
Lâm Hà được nịnh nọt đến tâm tình vui sướng, lại dùng lỗ mũi nhìn về phía Tư Lăng, hỏi: "Người này là ai vậy?" Thấy Lâm Dương không nói, liền không vui nói: "Ngươi tuy rằng lập công, cũng được triệt tiêu lệnh Xoá tên, nhưng vẫn không phải là đệ tử dòng chính của Lâm gia ta, nếu dám dẫn kẻ lạ lai vãng vào Lâm gia gây họa, kết cục sẽ nghiêm trọng hơn 10 năm trước nữa đó."
"Đa tạ Thất tiểu thư nhắc nhở." Thanh âm Lâm Dương càng thêm cung kính, thuần phục.
"Ngươi, kéo mũ xuống cho bản tiểu thư nhìn xem." Lâm Hà vênh váo tự đắc ra lệnh.
Lâm Dương vừa nghe, liền biết vị đại tiểu thư này lại quen thói cũ, lập tức có chút nóng vội, vốn muốn truyền âm bảo Tư Lăng nhanh chóng rời đi, ai ngờ lại thấy cái người vẫn không lên tiếng kia vươn một cánh tay thanh tú thon dài, hết sức hoàn mỹ từ áo choàng to đen ra. Chỉ nhìn cánh tay khéo léo hoàn mỹ tuyệt vời kia đã làm cho người ta nhịn không được suy nghĩ miên man, suy đoán chủ nhân có được một bàn tay như vậy sẽ có bộ dáng tuyệt sắc cỡ nào.
Lâm Hà xưa nay yêu mĩ nam, đối thân thể của nam nhân cũng biết sơ lược, cho nên chỉ thấy cánh tay này, hai mắt đã tỏa sáng, trái tim đập thình thịch, đột nhiên chờ mong được nhìn thấy dung nhan thật sự dưới mũ trùm đầu kia.
Cánh tay kia chậm rãi đỡ lấy mép mũ trùm, chậm rãi kéo lên, lộ ra đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp, sau đó là sống mũi cao thẳng, đến cặp mắt đẹp có chút hẹp dài lại cũng không phải loại mắt phượng truyền thống... Khi khuôn mặt người kia rốt cuộc lộ ra thì trên đường thoáng chốc liền im lặng.
"Thất tiểu thư, vị này là bằng hữu của tại hạ."
Sau khi thanh âm Lâm Dương vang lên, Lâm Hà mới phản ứng kịp, hít mạnh một hơi, đôi mắt hận không thể dính tại trên mặt Tư Lăng, qua rất lâu mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt. Lúc này, ánh mắt Lâm Hà nhìn về phía Lâm Dương vô cùng thân thiết, không còn là dùng hai lỗ mũi nhìn người nữa, biểu hiện khéo léo đúng mực tựa như tiểu thư khuê các.
"Lâm Dương, ta còn chưa tạ ngươi cứu Lâm Trạm, ngươi lần này làm rất tốt, ta sẽ mau chóng bảo phụ thân viết tên của ngươi vào Bia ngọc của dòng chính Lâm gia."
"Đa tạ Thất tiểu thư ưu ái." Lâm Dương vẫn không quan tâm hơn thua như trước.
Lâm Hà lại tán gẫu một lát, trong lúc đó ánh mắt vẫn phiêu đãng về hướng Tư Lăng, sau này thấy hắn kéo mũ trùm lên thì lập tức lộ ra vẻ mặt đáng tiếc. Mãi đến khi Lâm Dương xảo diệu chuyển đề tài, nàng ta mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Đợi sau khi Lâm Hà rời đi, Lâm Dương cùng Tư Lăng cũng nhanh chóng trở về gian nhà nhỏ kia.
Vừa mới trở lại trong phòng, Lâm Dương liền không nhịn được cau mày nói: "Tiền bối, Lâm Hà nhìn thấy được mặt người xong, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ." Nếu không phải tu vi Tư Lăng bày ở chỗ đó, Lâm Dương thiếu chút nữa không nhịn muốn đập cho hắn một trận. Loại tình huống vừa rồi là thời điểm lộ mặt sao? Biết rõ Lâm Hà ham thích quái dị, biết rõ cái gương mặt hoạ thủy mặt của mình, hắn ta còn lộ mặt, không phải tuyên bố để Lâm Hà nhớ thương sao?
Tư Lăng pha bình Xuân Sơn Xuân Vũ, rót hai ly, đem một ly đẩy đến trước mặt hắn, mới nói: "Vậy thì để cho nàng nhớ thương là được rồi." Nói xong, liếc liếc mắt nhìn hắn. Nếu lúc ấy hắn trực tiếp rời đi, Lâm Dương không bị vị Thất tiểu thư hất mũi nhìn người kia ép buộc chết mới là lạ. Hắn bây giờ còn muốn dùng người, cũng không muốn để tên tiểu đệ chạy vặt này xảy ra chuyện ngoài ý muốn. "Ừm, nghe nói nàng ta còn được Gia Chủ Lâm gia yêu thương hơn cả Lâm Trạm, vậy hẳn là có thể tùy ý ra vào khố phòng Lâm gia nhỉ?"
Lâm Dương nhướn mày, không nghĩ tới Tư Lăng có chủ ý này. Với kế hoạch của bọn họ, đầu tiên là trà trộn vào Lâm gia, sau đó mượn tay Lâm Trạm đi khố phòng ăn cắp bản đồ. Mà chỗ Lâm Hà, Lâm Dương ngay từ đầu đã loại bỏ nàng ta ra ngoài kế hoạch, đó hoàn toàn là suy nghĩ tới dung mạo của Tư Lăng.
"Ngài nói đúng, Gia Chủ quả thật sủng ái Lâm Hà nhất, nghe nói Lâm Hà có thể tự do ra vào khố phòng, thứ trong khố phòng tùy nàng mang đi vui đùa. Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, kỳ thật Lâm Hà muốn vào khố phòng, tất yếu phải đi tới chỗ Gia Chủ lấy ngọc bài mở đại trận ở khố phòng. Gia Chủ cũng không có khả năng cho nàng ta tùy tùy tiện tiện lấy đồ từ khố phòng, vậy sẽ không dễ ăn nói với những người khác ở Lâm gia."
Tư Lăng gật đầu, "Tìm cái thời cơ, chúng ta tiếp cận Lâm Hà, từ chỗ cô ta lấy được ngọc bài mở trận pháp khố phòng, còn cái khác liền giao cho ta."
Lâm Dương nghe xong, biết hắn có kế hoạch khác thì cũng không cần phải nhiều lời nữa, lập tức ngồi ở chỗ kia bắt đầu lên kế hoạch chu đáo. Bản kế hoạch ban đầu đã trở thành phế thải, lại đem đề nghị vừa rồi của Tư Lăng thêm vào trong kế hoạch mới, lại đem kế hoạch rà soát một lần, bổ sung một ít nơi cần chú ý, biến kế hoạch trở nên tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Qua một canh giờ, Lâm Dương liền đem kế hoạch của hắn nói cho Tư Lăng, Tư Lăng lắng nghe, nhịn không được cảm khái. Tuy rằng sau khi gặp được cái tên Lâm Dương này, cảm giác hắn ta chính là cái tên chuyên hại người, nhưng không thể không thừa nhận, hắn đã nhặt được bảo vật. Công việc giao cho hắn ta, hắn ta sẽ tự động góp một viên gạch, hoàn thiện lại hoàn thiện, các mặt đều tu sửa toàn vẹn, hắn cả đầu óc cũng không cần động.
Cho nên nói, cũng không phải là hắn lãnh diễm cao quý không động não, hoàn toàn là do tên Quỷ Tu này đều nhận làm hết, còn phí tâm làm gì nữa.
Đợi sau khi Lâm Dương nói xong, Tư Lăng đập bàn, nói: "Cứ làm như vậy! Ngươi đi an bài đi."
"..." Lãnh diễm cao quý không động não như thế thật sự tốt sao?
Lại qua hai ngày, Lâm Dương quay về nói cho Tư Lăng, bọn họ có thể chuyển đến chỗ ở mà Lâm gia phân phát, cũng coi như là bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch. Hơn nữa, lần này bọn họ ở không phải ngoại viện, thế nhưng là một gian nhà ở nội viện. Còn vì sao đột nhiên từ ngoại viện biến thành nội viện, Lâm Dương hời hợt nói, điều này hoàn toàn là công lao của Lâm Hà cùng Lâm Trạm.
Tư Lăng lập tức bội phục tên Quỷ Tu xui xẻo này không thôi, cũng không biết hắn làm thế nào lừa dối Lâm Hà cùng Lâm Trạm, thậm chí ngay cả vấn đề của thân phận của hắn cũng giải quyết xong, có thể không có bất kỳ khó khăn nào mà cùng hắn vào nhà chính Lâm gia.
Tư Lăng đem túi trữ vật nhét ở eo lưng, phủi phủi ống tay áo, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."