Đồng dạng, Nguyệt Thiên Dạ cũng có chút ngoài ý muốn đối với Tư Hàn. Nếu không phải biết đây là thế giới tu tiên truyền thống, nàng đã cho rằng Tư Hàn đây là chạy theo trào lưu mà đi nhuộm tóc, còn nhuộm được thật tự nhiên, dù cho chính mình cực chán ghét người nam nhân này, nhưng không thể không thừa nhận bề ngoài hắn cực kỳ xuất sắc. Mái tóc trộn lẫn trắng đen này thậm chí nổi bậc cái khí chất đặc biệt của hắn thêm vô cùng tinh tế. Chỉ tiếc người nam nhân này quá lạnh, quá ngạo mạn, dễ làm tổn thương người khác, bằng không...
Đang lúc bọn Trương Như Hiệp có chút không chịu nổi loại ánh mắt lạnh như băng kia thì Tư Hàn cuối cùng mở miệng: "Tư Lăng ở nơi nào?"
Nghe vậy, vốn đang định thừa dịp không ai chú ý mà vụng trộm rời đi, Nguyệt Thiên Dạ trong lòng giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Tư Hàn. Tư Lăng mất tích?
Trương Như Hiệp cùng Vu Tuyết da đầu run lên, hai người liếc nhau, vẫn là quyết định thẳng thắn thành khẩn báo cáo, "Tiểu sư đệ, Tư đệ đệ cùng ma tu đánh nhau một trận, bị không gian quyển trục nổ tung cuốn vào đường hầm không gian, đã chẳng biết đi đâu." Nói xong, có chút thấp thỏm nhìn hắn.
Từ lúc đến Bắc Địa, cực ít liên hệ cùng sư môn, lúc này bọn họ còn không biết chuyện phát sinh trên người tiểu sư đệ nhà mình, thấy bộ dáng này của hắn, tuy rằng lòng có nghi vấn, nhưng cũng chỉ cho là hắn tấn cấp Nguyên Anh nên khí tức thay đổi, cũng không nghĩ nhiều.
Tư Hàn chỉ nhìn bọn họ, còn chưa lên tiếng, thì một thanh âm lo lắng truyền đến: "Tư Lăng còn sống chứ?"
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên lên tiếng.
Nguyệt Thiên Dạ sau khi thốt ra, rất nhanh liền phản ứng kịp, thấy Tư Hàn nhìn về phía mình, âm thầm đề phòng, chuẩn bị tuỳ thời ra tay chạy trốn. Nàng biết mình bây giờ tuy rằng pháp bảo rất nhiều, nhưng tu vi lại còn thấp, chống lại Tư Hàn chỉ có phần thua thiệt thôi, cũng không muốn cậy mạnh. Huống hồ, ngay khi nói ra khỏi miệng thì nàng đã lập tức hối hận, không nên vì một nam nhân không yêu mình mà để bản thân rơi vào hiểm địa.
Tư Hàn yên lặng nhìn nàng ta, ánh mắt lóe lên, ngay lúc Nguyệt Thiên Dạ cảnh giác lập tức chạy trốn thì uy áp của tu sĩ Nguyên Anh ập đến, khiến cho nàng không thể không dùng toàn lực chống cự, sắc mặt đỏ bừng, ngón tay nắm quyền trượng trở nên trắng nhợt.
"Hừ!"
Một tiếng hừ nhẹ lạnh lùng, Nguyệt Thiên Dạ bị đánh bay, há mồm phun ra một ngụm máu, khí tức uể oải, rơi xuống đất, mặt đất bị thân thể nàng đập thành một cái hố to.
Bọn Trương Như Hiệp nhìn thấy mà trong mắt lấp lánh liên tục. Đây chính là uy lực của tu sĩ Nguyên Anh, không có người nào nhìn ra được hắn ra tay như thế nào, lại có thể cảm giác được cái sức mạnh khủng khiếp nháy mắt bùng nổ kia. Loại sức mạnh kia làm cho người ta thật kinh sợ, ngay cả sư phụ bọn hắn cũng chưa từng khiến bọn họ cảm giác như thế. Quả nhiên tiểu sư đệ không hổ là thiên tài có khả năng khi thăng Thượng Giới trong ngàn năm của Thiên Tông phái, có lẽ không cần ngàn năm, tiểu sư đệ đã có thể phi thăng.
Lúc này, Nguyệt Thiên Dạ bị đánh xuống hố cũng lập tức không có việc gì, tuy rằng bị thương, nhưng nàng ta lại không thể so với người thường, lại sôi nổi từ trong hố bay ra, quyền trượng trong tay vung lên, nhắm ngay Tư Hàn, khẽ kêu một tiếng: "Cắt bỏ Không gian."
Giữa không trung xuất hiện một cái lưới không gian, người rơi vào lưới sẽ bị không gian cắt bỏ vặn xoắn, đến cả linh hồn cũng bị xoá bỏ. Đây cũng là lưới không gian khi chống lại tu sĩ cấp cao hơn mình mới xuất hiện, nếu là tu sĩ cùng cấp hay cấp thấp hơn, Nguyệt Thiên Dạ chỉ một chiêu này đủ có thể vô thanh vô tức khóa lại địch nhân, trực tiếp gạt bỏ.
Tư Hàn ánh mắt băng lãnh, phất tay, một con rồng băng to dài gào thét mà đi, cùng lưới không gian va chạm vào nhau, hai loại sức mạnh va chạm, cắn nuốt phân cao thấp lẫn nhau, toàn bộ không gian đều rung chuyển. Đến khi con Băng Long cùng lưới không gian kia tan biến, Tư Hàn mới bước một bước ở không trung, vạn dặm đóng băng, Nguyệt Thiên Dạ đang chạy trốn cũng đồng thời bị một luồng khí khóa lại, sương khí lướt qua, trên người đã phủ một tầng băng giá óng ánh, duy trì tư thế quay người chạy trốn, từ giữa không trung ngã xuống.
"..."
Các sư huynh sư tỷ đang vây xem lại lần nữa áp lực lớn như núi.
Đây thật sự là tiểu sư đệ của bọn họ sao? Bất quá, thật là cmn lợi hại.
Tuy rằng áp lực rất lớn, nhưng rốt cuộc là sư đệ của mình, mấy người vẫn rất cao hứng. Bỗng đột, nhiên Tư Hàn ngẩng đầu nhìn về phía tây bắc.
Chỉ thấy giữa không trung ngoài nghìn mét hướng tây bắc, đột nhiên không gian bị xé toạt một vết rách, một người từ khe nứt không gian đi ra. Người nọ mặc áo choàng màu vàng, khuôn mặt anh tuấn, khí thế kiêu ngạo phóng đãng, lạnh lùng nhìn Tư Hàn.
Nhìn thấy nam tử xé toạt không gian xuất hiện, người ở chỗ này thần sắc đều ngưng trọng. Bình thường thì chỉ có tu sĩ Hóa Thần kỳ mới có thể xé rách không gian ở cự ly ngắn, tuy rằng cũng có pháp bảo có thể hỗ trợ xé toạt không gian, nhưng thấy hành động của người này, rõ ràng không phải là dùng pháp bảo, không khỏi suy đoán người này tu vi tất nhiên đã đến Hóa Thần, hơn nữa từ khí thế phóng đãng ngạo nghễ của hắn, vô cùng rõ ràng chắc chắn, xác nhận người này là tu sĩ Hóa Thần không thể nghi ngờ.
Sắc mặt của mọi người cũng có chút không tốt, chỉ hi vọng vị tu sĩ Hóa Thần này không phải địch nhân, bằng không năm người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.
Người nọ nhìn Nguyệt Thiên Dạ bị đóng băng dưới đất, ánh mắt lóe lên, tay vừa nhấc lên, Nguyệt Thiên Dạ đóng băng đã bay đến trước mặt hắn. Sau khi quan sát người bị phong ấn ở băng, hắn đột nhiên ngạo mạn cười, chợt nói: "Xem ra nhân tu cũng không phải đều là ngu xuẩn!"
Nghe nói như thế, mọi người sắc mặt khẽ đổi. Hắn gọi bọn họ là "Nhân tu", như vậy người này nếu không phải là Yêu tộc thì chính là người của Ma tộc, bất kể là tộc nào, đều không hoà hợp với nhân tu.
Người kia nói, đưa tay nâng người bị đóng băng lên, cổ tay áo vung lên, một uy áp thuộc về tu sĩ Hóa Thần ép tới. Bọn Trương Như Hiệp không có chút năng lực phản kháng đã bị đánh bay ra ngoài, mấy người đều bị thương té trên mặt đất. Chỉ có Tư Hàn lui về sau hai mươi bước, mới cứng rắn miễn cưỡng ngừng lại, khóe môi tràn ra một tơ máu.
Tu sĩ kia nhìn thấy Tư Hàn thế nhưng có thể tiếp được một chiêu của mình, ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, rất nhanh liền nhớ tới người này hẳn chính là một trong huynh đệ Tư Gia mà Nguyệt Thiên Dạ vẫn kiêng dè oán hận - Tư Hàn.
Nghĩ thế, dục vọng muốn giết sạch bọn họ phai nhạt xuống, hắn phất tay xé toạt không gian, nâng người bị đóng băng bước vào kẽ nứt không gian, rời đi.
Tư Hàn nhìn bọn họ rời đi, sau một lúc mới xoay người bay hướng tới mấy vị sư huynh sư tỷ bị thương dưới đất, đáp xuống trước mặt bọn họ.
Trương Như Hiệp mấy người lúc này tình huống không tốt lắm, nhìn thấy người nọ rời đi, Tư Hàn lúc này còn ở lại, mới yên lòng, dò hỏi: "Tiểu sư đệ, đệ có thể biết vị tu sĩ Hóa Thần vừa rồi là người nào không?"
Tư Hàn lắc đầu, "Không nhận biết." Trên thực tế, hắn hiện tại không nhận ra bất kỳ kẻ nào.
Trương Như Hiệp cũng không ngoài ý muốn, đại lục Thương Vũ có mấy vị tu sĩ Hóa Thần thì bọn họ đều biết đến, tuy rằng không nhất định đều thấy qua, nhưng cũng là nghe sư môn nói tới những điểm đặc thù, chỉ có vị tu sĩ Hóa Thần này cảm giác thực xa lạ, hơn nữa hắn vừa rồi rõ ràng là muốn giết bọn họ, lại bỏ dở nửa chừng, cũng không biết là Ma Tu hay là Yêu Tu.
Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, bất quá sợ vị tu sĩ Hóa Thần kia lại trở về, mấy người bất chấp chữa thương, vội vàng đi theo Tư Hàn rời đi, tìm một chỗ an toàn, mới lấy ra linh đan chữa thương ăn một hạt, bắt đầu đả tọa chữa thương.
Mấy canh giờ sau, bốn người đều mở to mắt, vừa liếc mắt liền nhìn thấy bóng người trắng tinh ngạo nghễ đứng ở phía trước. Trương Như Hiệp lại lấy ra một vò linh tửu rót ra bốn ly lần lượt đưa cho mấy sư đệ sư muội, nói: "Đây là linh tửu Tư đệ đệ tặng, có hiệu quả chữa thương, các đệ uống một ít đi."
Đợi sau khi uống linh tửu xong, thương thế mấy người đã khỏi hẳn.
Lúc này Tư Hàn cũng xoay người lại, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía bọn họ.
Trương Như Hiệp vốn muốn nói gì đó, lúc này Vu Tuyết đột nhiên lấy ra một tấm Truyền Âm phù, trong Truyền Âm phù vang lên giọng nói của đại sư huynh bọn họ: "... Mấy vị sư đệ sư muội, đến lúc đó nếu nhìn thấy tiểu sư đệ, phiền toái tự động tỏ rõ thân phận, tiểu sư đệ ký ức không toàn vẹn, khả năng sẽ trực tiếp không nhìn các ngươi..."
Mấy người nước mắt đầy mặt, lòng nói, đại sư huynh, sao huynh có thể trễ như vậy mới nói cho bọn hắn biết chứ? Chẳng trách lúc trước tiểu sư đệ không nhận biết bọn họ. Đây thật sự là quá bi thương, tiểu sư đệ thật đáng thương! Quả nhiên thiên tài và người phàm chúng ta là không như nhau!
"Bất quá, tiểu sư đệ sao lại còn nhớ rõ Tư đệ đệ?" Trương Như Hiệp nghi ngờ hỏi.
Vu Tuyết cầm Truyền Âm phù, bên trong Nghiêm Hạo chỉ là nói giản lược tình huống, cái khác thì cũng chưa có rõ. Theo Nghiêm Hạo nghĩ, tiểu sư đệ muốn ra ngoài tìm huynh đệ nhất định sẽ đi tìm bọn Trương Như Hiệp trước, dù sao thì trước khi Tư Lăng mất tích chính là ở cùng bọn Trương Như Hiệp, cho nên mới thông báo một tiếng.
Mạc Thanh Phong siết chặt nắm tay, vẻ mặt kiên định nói: "Huynh đệ tình thâm!"
Tam sư huynh - Tề Tùng Khê vỗ xuống đầu hắn một phát.
Thẳng đến khi đột nhiên cảm giác được nhiệt độ không khí hạ xuống, mấy người run run, lúc này mới nhìn về phía tiểu sư đệ vẫn như cũ trầm mặc ít nói, cảm giác ngoại trừ lạnh một chút, giống như không có gì biến hóa so với trước kia nha.
Hiểu được tình huống của Tư Hàn, đám Trương Như Hiệp tự động giới thiệu thân phận của bản thân, lúc này mới phân vị nào là vị nào, không còn là sư huynh cùng sư tỷ qua loa nữa. Trên thực tế, Tư Hàn tuy không có ký ức, tình cảm càng thêm đạm bạc, nhưng bởi vì có Thanh Ngọc chân quân sớm ở một bên truyền thụ cho hắn rất nhiều tin tức, cho nên cũng sẽ không bởi thế mà trở nên hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài, làm cho bọn họ áp lực lớn một chút, không khỏi tưởng tượng nhiều thứ.
"Tiểu sư đệ, thời gian gần đây chúng ta tìm huynh đệ của đệ khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức, chúng ta suy đoán Tư huynh đệ có lẽ không còn ở Bắc Địa." Tề Tùng Khê nói, hắn là nam tử diện mạo nhã nhặn, tu luyện phụ trợ là phù chú, khi nghe hai người Trương Như Hiệp cùng Vu Tuyết kể rõ đã từng làm một trận thôi diễn, suy đoán ra một cái khả năng, "Lúc ấy không gian quyển trục bùng nổ, có lẽ Tư huynh đệ đã tiến vào một đường hầm không gian không ổn định, khả năng đã ra ngoài ở địa phương khác, thậm chí không còn ở Thương Vũ giới cũng không chừng."
Tư Hàn nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục.
Tề Tùng Khê cười xin lỗi một cái, áy náy nói: "Tiểu sư đệ, năng lực ta có hạn, tiếp nữa thì thôi diễn không ra, bất quá Tư huynh đệ hẳn sẽ an toàn có việc gì."
Tư Hàn rũ mi trầm tư một lát, đột nhiên lật tay hướng lên trước, một viên trân châu đỏ như máu xuất hiện ở trong tay.
Bọn Trương Như Hiệp nhìn lại, ánh mắt lóe lên, hiển nhiên có thể nhận ra đó là một viên Linh hồn châu. Linh hồn châu trước khi nhỏ máu tươi vào thì có màu trắng sữa, sau khi nhỏ máu vào mới có thể biến thành đỏ tươi. Nếu có thể để Tư Hàn mang theo Linh hồn châu bên người, xem ra máu trong Linh hồn châu kia chính là của Tư Lăng. Hơn nữa trước mắt xem ra, Linh hồn châu màu sắc sinh động, xem ra Tư Lăng là an toàn.
Tư Hàn nhìn Linh hồn châu trong tay, da thịt tiếp xúc cùng Linh hồn châu, tất nhiên có thể cảm giác được khí tức máu tươi trong viên trân châu, quen thuộc đến khiến hắn cảm giác vô cùng thân thiết. Dù cho không có ký ức, như khi chạm đến hạt châu này thì trong đầu hiện lên một bóng dáng, dung nhan mơ hồ không rõ, chỉ nhớ được lúc người nọ cười rộ lên thì có chút ngốc.
Đợi sau khi Tư Hàn thu hồi Linh hồn châu, Trương Như Hiệp hỏi: "Tiểu sư đệ, kế tiếp đệ muốn đi đâu?"
Tư Hàn nhìn nàng một cái, đại khái là biết vị này là sư tỷ, hiếm thấy hồi đáp: "Đi tìm Tư Lăng."
Trương Như Hiệp trợn trắng mắt, đây không phải là vô nghĩa sao? Đại sư huynh đều đã truyền âm nói cho bọn hắn biết, mục đích hắn rời khỏi sư môn chính là đi tìm huynh đệ rồi mà.
************************
Trong không gian không người, Đồ Mục nhìn nữ nhân bị đóng băng trong dị băng, khóe môi lộ ra một nụ cười hưng phấn.
Bất quá một lát sau, đợi khi phát hiện khí tức của dị băng này thì không khỏi nhíu mày.
Sở dĩ gọi nó vì dị băng, là bởi bì trong tảng băng này không chỉ có khí tức dị hỏa, thậm chí còn ẩn chứ tinh khí giá lạnh của Huyền Băng vạn năm nơi Cực thiên, hai thứ giao hòa cùng một chỗ, không phân ngươi ta, hình thành loại dị băng này, thậm chí ngay cả lửa của hắn cũng không thể hòa tan nó.
Trong lúc nhất thời, còn thật có chút khó giải quyết, căn bản không biết xuống tay từ đâu để giải cứu người bị đóng băng ra.
Đồ Mục nhìn nữ tử trong băng, ánh mắt âm trầm, tựa như oán tựa như hận, cuối cùng cách lớp băng sờ sờ mặt nàng, nói: "Nếu cô chết, ta cũng không sống được, đành vậy."
Tuy rằng thống hận bị nữ nhân này hạ huyết khế, nhưng Đồ Mục vì tánh mạng của mình, không thể không tìm kiếm phương pháp giải quyết.