Ở trước mặt mọi người, Nguyệt Thiên Dạ trực tiếp sưu hồn với nguyên thần của tên ma tu kia, lý do là muốn tìm ra bí mật của Vô Phương Đảo và cây đại thụ này, không thể để cho thế nhân bị lừa bịp, tránh để ma tu làm ra nhiều chuyện tai hại với đại lục Thương Vũ. Lời ấy của Nguyệt Thiên Dạ hoàn toàn là đứng trên phương diện đại nghĩa, lý do cũng hợp tình hợp lý, cho nên mặc dù Sưu hồn là một thuật xưa nay bị các tu sĩ lên án, mọi người vẫn đồng ý để nàng làm.
Thuật Sưu Hồn ảnh hưởng rất to lớn đối với tu sĩ, tu sĩ bị sưu hồn thường sẽ tổn thương nguyên thần, biến thành nguyên thần không linh trí, suốt đời không có khả năng khôi phục, đây chính là điều mà các tu sĩ không cho phép. Cũng vì như thế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tu sĩ thường sẽ không đồng ý sưu hồn.
Tư Lăng tuy rằng chưa từng rời khỏi cây đại thụ, nhưng cũng từ chỗ Liễu Thành Phong mà hiểu rõ tình huống của nơi này. Nơi đây là Vô Phương Đảo, một hòn đảo ở vùng biển cực Đông Sát Hải, hòn đảo có diện tích khá lớn, thực vật trên đảo bị sát khí bên trong ảnh hưởng, hoàn toàn biến dị. Trung tâm hòn đảo sinh trưởng một gốc cây đại thụ, diện tích cây đại thụ kia gần như có thể coi như là một hòn đảo trên đảo, chưa từng có ai nhìn thấy cây đại thụ nào khổng lồ như vậy, hơn nữa trong đại thụ còn có rất nhiều hốc cây. Phần lớn tu sĩ đều bị cái gọi là bảo quang hấp dẫn đến, sau đó phát hiện có Hoạt tử nhân tiến vào trong hốc cây của đại thụ, nên cũng đi vào theo, sau đó lại phát hiện trong hốc cây có một cái hang động khác.
Bọn Liễu Thành Phong cho rằng, nơi này gần như có thể được xưng là nơi có sát khí dày đặc nhất Sát Hải, hơn nữa sát khí ở đây không giống với những nơi khác ở Sát Hải, thậm chí có thể làm cho người bị sát khí gây thương tích biến thành Hoạt tử nhân, làm cho trong lòng bọn họ càng thêm lo lắng. Rất nhiều tu sĩ lên đảo đều đã biến thành Hoạt tử nhân, cộng thêm thực vật biến dị uy hiếp, làm bọn hắn càng ngày càng cảm giác được Vô Phương Đảo không đơn giản. Chỉ có Tư Lăng biết những thứ này đều là bởi vì đại thụ chính là trung tâm của những không gian luyện thi, chuyên luyện hóa sát khí tà ác cùng với sát khí ăn mòn của Sát Ma.
Nguyệt Thiên Dạ rất nhanh thì sưu hồn xong, sắc mặt có chút khó coi, khiến ba tu sĩ đến từ Lưu Tiên Đảo trong lòng hơi giật mình, trực giác việc này không tốt.
Quả nhiên, Nguyệt Thiên Dạ rất nhanh liền trầm giọng nói cho bọn họ biết sự việc mà nàng sưu hồn biết được.
Từ nguyên thần của ma tu nọ mà biết được, mấy vạn năm trước có một tên ma tu bị nhân tu truy sát chạy đến Sát Hải, sau khi tiến vào đại thụ, phát hiện ở trung tâm đại thụ có một trái tim Sát Ma từ thời kỳ Thượng Cổ. Sau đó hắn dùng mấy vạn năm để tụ hợp rất nhiều ma tu rớt nhập vào ma đạo, bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế để phục sinh trái tim Sát Ma, lấy nó để trả thù việc nhân tu đã truy sát hắn.
Nghe nói ở thời kỳ Thượng Cổ, Sát Ma là do sát khí trong thiên địa thai nghén mà sinh. Sát Ma trời sinh khát máu tàn bạo, lãnh khốc vô tình, thấy chúng sinh liền giết, đã dẫn tới một trận mưa máu gió tanh ở thời kỳ Thượng Cổ. Sau đó mấy vị Đại năng yêu tộc, nhân tộc, ma tộc thời kỳ Thượng Cổ đã liên thủ với nhau, tổn hại mấy chục triệu tu sĩ tài giỏi mới diệt trừ được Sát Ma. Dù vậy vẫn không thể hoàn toàn trừ khử được Sát Ma. Sát Ma không giống với nhân loại, trời sinh nó có ba trái tim, chỉ cần trái tim không có bị hủy thì có thể dựa vào trái tim thoát vỏ để phục sinh. Trong suốt giai đoạn này, mấy tộc tu sĩ chỉ phá huỷ được một trái tim Sát Ma, còn lại hai trái tim thì biến mất ở trong vết nứt không gian. Còn những vị Đại năng kia cũng không biết đã bị vòng xoáy không gian cắn giết hay là lưu lạc đến vạn ngàn tiểu thế giới nào đó; mặc dù truy tìm nhiều nơi, nhưng vẫn không thể tìm được.
Mà trái tim Sát Ma trong cây đại thụ có lẽ đã bị vết nứt không gian đưa đến chỗ không gian này. Lúc đó trái tim Sát Ma bị thương nặng nề nên đã không còn linh trí, chỉ có thể dựa vào bản năng để biết nơi này có lợi cho việc ngủ say của mình, thuận tiện còn có thể che chắn yểm hộ. Tuy rằng chỉ là trái tim, nhưng trời sinh mang theo sát khí yêu tà, Sát Hải cũng vì thế mà dần dần bị sát khí ăn mòn nhiễm bẫn, đã biến thành Sát Hải chân chính. Mà trái tim Sát Ma cũng cần trưởng thành phục sinh, trong lúc vô ý thức đã sáng tạo ra điều kiện có lợi cho mình, bắt đầu ẩn nấp từ thời kỳ Thượng Cổ đến nay.
Mấy vạn năm trước, lúc ma tu phát hiện ra trái tim Sát Ma, liền bắt đầu có kế hoạch phục sinh Sát Ma, muốn lợi dụng Sát Ma để loại bỏ nhân tu ra khỏi đại lục Thương Vũ, khiến thế giới này biến thành thiên hạ của ma tu, đến lúc đó ma tu cũng không còn là đối tượng bị người khác đuổi đánh nữa.
Bất quá đáng tiếc chính là, ma tu năm đó chí nguyện tuy rằng lớn lao, nhưng lúc đó đã bị thương rất nặng, tu vi không tiến thêm được nữa, tuổi thọ giảm đi, rất nhanh liền tiêu hao hết tuổi thọ mà chết đi. Tuy rằng hắn đã chết, nhưng cũng cho những ma tu còn lại một cái mục tiêu, khiến cho càng ngày càng nhiều ma tu bắt đầu gia nhập vào kế hoạch phục sinh Sát Ma.
Hơn nữa khiến bọn họ sợ hãi chính là, đám ma tu đã vạch kế hoạch mấy vạn năm, hiện tại đã đến lúc trọng yếu, thời gian chỉ còn dưới một tháng, một tháng sau, trái tim Sát Ma liền muốn phục sinh.
"Ngu xuẩn!" Trên gương mặt anh tuấn của Đồ Mục lộ ra nụ cười lạnh lẽo, trong nháy mắt liền phá huỷ cái nguyên thần đã không còn thần trí sau khi bị sưu hồn kia.
Nghe được lời của Đồ Mục, trong lòng mọi người nặng nề, gật đầu tán thành. Những tên ma tu kia muốn lợi dụng Sát Ma để đối phó nhân tu, cũng không suy nghĩ một chút xem thứ như Sát Ma này bọn chúng có thể điều khiển được sao? Nếu để nó phục sinh, hậu quả chính là toàn bộ đại lục Thương Vũ sẽ diệt vong. Hiện tại đại lục Thương Vũ cũng không có vị đại năng nào cường đại như thời kỳ Thượng Cổ, có thể lại một lần nữa dốc hết sức lực của mấy tộc mà trừ khử nó. Huống hồ hiện tại người, yêu, ma, tam tộc tu sĩ chính là đối thủ không chết không thôi, một mất một còn, mỗi phe ở một thế giới. Bảo bọn họ liên hợp lại với nhau, có thể sao?
"Đồ tiền bối, Nguyệt đạo hữu, các vị có ý kiến gì không?" tu sĩ Lưu Phương Đảo thận trọng hỏi, thái độ khá là cung kính.
Cũng không trách bọn họ lại tôn trọng như vậy. Tu vi của Đồ Mục sâu không lường được, bọn họ đã đối xử với hắn như là tiền bối, đây là tu vi áp chế, chỉ có thể cư xử cung kính mà thôi, không dám có ý nghĩ gì khác. Mà Nguyệt Thiên Dạ lại càng ghê gớm hơn, tuy chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng sức chiến đấu không tầm thường, còn có thể trong chớp mắt mà làm tổn thương vị cao nhân tiền bối này, còn dám sai bảo hắn, khiến người ta cảm thấy nàng càng sâu không lường được. Bọn hắn thậm chí cho rằng Nguyệt Thiên Dạ có thể đã lợi dụng pháp bảo gì đó để che giấu tu vi của tu sĩ cấp cao, tất nhiên càng không dám lỗ mãng.
Đồ Mục vẫn giữ hình tượng tiền bối cao nhân, lạnh như băng không nói lời nào. Mấy tên nhân tu nhỏ yếu này chẳng đáng để hắn bận tâm, chỉ là ánh mắt như có như không mà đuổi theo Tư Lăng, thỉnh thoảng còn loé lên sát ý.
Trong cả bọn, bình tĩnh trấn định nhất chính là Tư Lăng và Tô Hồng Phi.
"Đúng vậy, Nguyệt sư tỷ, đây chính là đại sự có quan hệ tới đại lục Thương Vũ, chúng ta có nên thông báo với sư môn trưởng bối không?" Liễu Thành Phong cũng tới gần hỏi chuyện, bất quá hắn chỉ hỏi Nguyệt Thiên Dạ.
Nguyệt Thiên Dạ khẽ mỉm cười, thái độ của những người này nghiễm nhiên đã coi nàng là người lãnh đạo, mà cái này cũng là nàng cố ý tạo thành, có trợ giúp cho kế hoạch kế tiếp của nàng.
"Đây là tất nhiên. Mấy vị đạo hữu, nếu đã biết bí mật của Vô Phương Đảo, ta nghĩ không cần tới trung tâm đại thụ thăm dò làm gì nữa. Nơi đó quá nguy hiểm, các ngươi nên nhanh chóng đi ra, sau đó đem chuyện ở đảo này nói cho những người khác trên đảo và sư môn của các ngươi nữa. Để người ta chuẩn bị sẵn sàng." Lời này của Nguyệt Thiên Dạ là nói với tu sĩ Lưu Tiên Đảo, sau đó do dự một chút, rồi hướng về mấy người Liễu Thành Phong, nói: "Liễu sư đệ, vùng đất này nguy hiểm, ta cũng không tán thành các ngươi lưu lại." Nói xong, nhìn Tư Lăng một chút.
Cái nhìn này với Tư Lăng thì không tạo cảm giác gì, nhưng người ở chỗ này đều biết Nguyệt Thiên Dạ có thái độ mập mờ với Tư Lăng, cũng nhìn ra được Nguyệt Thiên Dạ muốn phải bảo vệ Tư Lăng. Nếu là bình thường, nam nhân có chút chính trực mà bị một cô gái bảo vệ như vậy, sớm đã cảm thấy lòng tự tôn bị thương, xù lông. Nhưng Tư Lăng là trong ngoài bất nhất, tuy rằng đã làm nam nhân mười năm, nhưng thật sự còn chưa có loại tâm thái chủ kiến của đại nam nhân. Cuộc đời trăm năm thiện quỷ đã làm hắn rõ ràng, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, rời xa nguy hiểm mới là chính đạo. Lời ấy của Nguyệt Thiên Dạ rất hợp ý hắn, hắn còn ước gì cách nàng ta càng xa càng tốt.
Vì lẽ đó nên Tư Lăng không hề biểu hiện gì cả, trong lòng suy nghĩ, hi vọng tình huống của nơi này nhanh chóng làm những lão quái Hóa Thần ở đại lục Thương Vũ biết, mau chóng trừ khử Sát Ma, ngàn lần không được để nó thoát xác phục sinh.
Liễu Thành Phong suy nghĩ một chút, nói rằng: "Nguyệt sư tỷ, tỷ không đi sao? Ngoại trừ trái tim Sát Ma, nơi này không phải còn ẩn núp đám ma tu nữa sao?" Chỉ riêng những tên ma tu kia cũng đã đủ khiến tu sĩ tiến vào đại thụ phải coi chừng.
Lời nói có vẻ như quan tâm này của Liễu Thành Phong lập tức rước lấy ánh nhìn lạnh lùng của Đồ Mục, ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn người chết. Mà Liễu Thành Phong không biết có phải là dây thần kinh quá thô hay không mà không hề chú ý thấy, chỉ là Tô Hồng Phi vẫn luôn ngồi như một khúc gỗ lại hơi nghiêng thân, đưa tay kéo Liễu Thành Phong qua.
Đồ Mục lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt.
Thấy cảnh này, Tư Lăng tức khắc hiểu rõ. Ai yo, Nguyệt cô nương lại thu phục thêm một nam nhân rồi! Tiêu Trạc đâu? Đã rời khỏi võ đài lịch sử rồi sao?
Nguyệt Thiên Dạ dường không cảm thấy sự ám muội của Đồ Mục, vẻ mặt ôn hòa nói với Liễu Thành Phong: "Đa tạ Liễu sư đệ quan tâm, ta muốn tra xét một chút tình huống của nơi này. Hoạt tử nhân không cản trở được ta, hơn nữa bên cạnh ta còn có Đồ Mục mà. Sát Ma tồn tại quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để cho nó phục sinh." Nói xong, vẻ mặt hết sức kiên nghị.
Nghe được lời Nguyệt Thiên Dạ, mọi người cũng nhớ tới trận chiến lúc nãy. Ở nơi như thế này, tu sĩ Quang linh căn không thể nghi ngờ là có lợi nhất. Mà lời nàng nói sau cùng cũng làm cho tu sĩ Lưu Tiên Đảo kính nể, bất tri bất giác, đã chiếm được rất nhiều hảo cảm.
Tô Hồng Phi biết Nguyệt Thiên Dạ tuy rằng dễ đắc tội với người khác, cũng dễ rước lấy phiền phức, nhưng cũng dễ dàng thu mua lòng người, mà nàng ta chủ động ở lại chỗ này, hẳn là có việc cần.
Ở kiếp trước, chuyện Sát Ma xuất thế cũng huyên náo rầm rầm rộ rộ, khiến cho tu sĩ ở đại lục Thương Vũ tử thương nặng nề. Chỉ có điều, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, cả Vô Phương Đảo đều chìm vào đáy biển Sát Hải, Sát Ma phục sinh cũng sống chết mặc bay, những tu sĩ Hóa Thần trải qua trận đó đều bảo trì trầm mặt, trừ bọn họ ra, không ai biết lúc đó đã phát sinh chuyện gì. Tô Hồng Phi lúc đó chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, bị sư phụ bắt ở lại Tây Cảnh, hiển nhiên cũng không biết tình hình ở đó.
Bất quá từ khi Tô Hồng Phi sống lại tới nay, đã trải qua rất nhiều sự tình không giống với đời trước, cho nên nàng cảm thấy chuyện đời trước chỉ có thể dùng làm tham khảo, không thể đem ra làm so sánh được. Nàng thật ra cũng muốn nhìn một cái xem Nguyệt Thiên Dạ muốn làm cái gì, bất quá bàng quan là tốt rồi, tuyệt đối không muốn dính vào. Dù sao Đồ Mục cũng không phải là kẻ dễ chơi. Tên yêu tu này còn mạnh hơn nhiều so với mấy tu sĩ Hóa Thần bình thường.
Mọi người đều đồng ý với an bài của Nguyệt Thiên Dạ, bị người quan tâm -- Tư Lăng cũng không ý kiến.
"Các ngươi đi ra ngoài cẩn thận một chút. Tư Lăng. . ." Nguyệt Thiên Dạ do dự một chút, nỗ lực nặn ra một nụ cười xinh đẹp, nói rằng: "Chàng cũng cẩn thận."
Tư Lăng giật giật khóe mắt, rất muốn lãnh diễm cao quý mà hừ một tiếng,
bày tỏ không thèm sự quan tâm của nàng ta. Bất quá, cái tên yêu tu kia đang dùng một loại ánh mắt tràn ngật sát ý lăng trì mình, Tư Lăng thức thời, lập tức miễn cưỡng gật đầu, sau đó cùng bọn Liễu Thành Phong ly khai.
Xem ra Nguyệt Thiên Dạ đúng là một nhân vật nguy hiểm, chỉ cần nam nhân nào có dính dáng với nàng ta, đều sẽ coi hắn là kẻ địch. Tư Lăng trong lòng khổ sở, hắn thật sự không hề có ý muốn làm nam nhân của Nguyệt Thiên Dạ nha, cũng từ chối rõ ràng như vậy, làm cái lông gì mà không có ai tin là thật chứ?
Chờ đi được một đoạn đường rất dài, Liễu Thành Phong bước tới gần, vẻ mặt đồng tình nói: "Tư tiểu đệ, xem ra Nguyệt sư tỷ cùng cậu là vô duyên , đừng thương tâm, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, tin tưởng Tư sư huynh sau khi trở lại, sẽ tìm cho cậu một nữ tu tốt hơn nhiều."
Tư Lăng đau răng mà phun ra hai chữ: "Cảm ơn."
Thấy thế, Tô Hồng Phi không nhịn được mà cong cong khóe miệng, cảm thấy Tư Lăng hiện tại và "Tư Lăng" đời trước quả thực chính là hai người. Bất quá hành động bảo hộ Tư Lăng của Nguyệt Thiên Dạ vẫn giống hệt đời trước, cũng là bảo vệ vô điều kiện như vậy, mới trở thành bùa đòi mạng của "Tư Lăng", chỉ hy vọng đời này Tư Lăng có thể sống lâu một chút, đừng dễ dàng bị những nam nhân khác của Nguyệt Thiên Dạ thiết kế sát hại .
Lúc rời đi vẫn là cẩn thận từng li từng tí mà tránh né những thủ vệ hoạt tử nhân kia, đỡ cho những ma tu khống chế Hoạt tử nhân chú ý. Từ trong sưu hồn của ma tu nọ mà biết được, ma tu ở đại thụ đa phần có tu vi ở trên Kim Đan kỳ, cao hơn bọn họ không chỉ một cấp, nếu chính diện đối đầu thì thực sự là bất lợi.
Đường đi ra ngoài thuận lợi hơn nhiều so với đi vào. Lúc đến tầng thứ ba đại thụ thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy đi đã đủ xa, Tiểu Hồng muội muội lúc này mới truyền âm với Tư Lăng: "Tư công tử, chúng ta thật sự đi ra ngoài sao?"
Tư Lăng rất khẳng định mà đáp một tiếng, sau đó bị Trọng Thiên dùng đuôi điên cuồng đập vào mặt. Tư Lăng biết Trọng Thiên có tính toán của nó, nhưng hắn không muốn dính líu vào. Sát Ma vẫn nên giao cho những lão quái Hóa Thần đó đối phó thì tốt hơn. Hơn nữa cái tên yêu tu nọ đằng đằng sát khí với hắn, hắn mới không thèm mò tới để đưa đầu vô chỗ chết đâu.
Sau này phải kiên quyết rời xa Nguyệt Thiên Dạ!
"Đúng rồi, Tiểu Hồng muội muội, ngươi biết Nguyệt Thiên Dạ tại sao có thể niệm chú để làm tên yêu tu đó bị thương không?" Tư Lăng có chút không hiểu, theo lý thuyết, với tu vi của Nguyệt Thiên Dạ, đâu thể nào khế ước được một yêu tu kỳ Hóa Thần? Hơn nữa yêu tu càng mạnh thì càng không thể chịu đựng cùng nhân loại khế ước rồi trở thành yêu sủng của nhân tu, chuyện này đối với bọn họ là một loại sỉ nhục. Yêu thú tính tình hung hăng một chút thậm chí tình nguyện tự bạo yêu đan.
Cái này Tiểu Hồng không biết, bất quá Trọng Thiên lại thấy rõ một chút.
"Chủ nhân nói, trên người cái tên yêu tu kia có huyết khế của Nguyệt Thiên Dạ. Ừm, hẳn là lúc đó yêu tu bị thương rất nặng, sau đó Nguyệt Thiên Dạ mới có thể thừa lúc hắn suy yếu mà ký huyết khế. Huyết khế so với khế ước chủ sủng bình thường còn bá đạo hơn nhiều, kẻ bị kí xuống huyết khế chỉ có thể trở thành nô lệ cho kẻ ký kết ước. Nguyệt Thiên Dạ hoàn toàn là người thống trị, chỉ cần nàng niệm chú, liền có thể xoá bỏ đi yêu tu kia."
Tư Lăng cũng đã từng nghe nói tới huyết khế, bất quá muốn thành công ký kết huyết khế thì vô cùng khó khăn, lẽ nào Nguyệt Thiên Dạ tốt số như vậy, tùy tùy tiện tiện mà gặp được tên yêu tu bị thương, rồi sau đó lập tức ký huyết khế thành công? Lại so sánh với số phận cay đắng của mình, Tư Lăng chỉ có thể ước ao ghen tị mà thôi.
Trên thực tế đúng thực là như vậy. Lúc đó Nguyệt Thiên Dạ gặp phải Đồ Mục, Đồ Mục vừa vặn đang trải qua lôi kiếp hoá hình. Lôi kiếp khi Yêu thú hoá hình nguy hiểm đáng sợ hơn nhiều so với nhân tu. Lúc một tầng lôi kiếp cửu thiên trọng cuối cùng giáng xuống, Đồ Mục mắt thấy sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán, Nguyệt Thiên Dạ vẫn ẩn núp ở một bên quan sát bỗng quỷ thần xui khiến mà dùng linh dịch trong không gian để cứu hắn một mạng.
Nếu như sự tình chỉ dừng ở đây, cũng không thể nói Nguyệt Thiên Dạ vận khí tốt được. Có lẽ sau khi yêu tu này vượt qua lôi kiếp, cũng chỉ ghi nhớ phần ân tình nàỳ rồi chờ ngày khác báo đáp, hoặc là phát hiện nguồn gốc linh dịch của Nguyệt Thiên Dạ rồi giết nàng chiếm làm của riêng. Nhưng mà thời điểm Nguyệt Thiên Dạ mở ra không gian, một sức mạnh nào đó của không gian lại thúc đẩy Nguyệt Thiên Dạ trong lúc vô tình ký kết huyết khế cùng yêu tu. Vì thế yêu tu vốn có tâm báo ân đã biến thành hận không thể giết chết nàng, tuy nhiên đã bị ràng buộc của huyết khế, căn bản không được tổn thương chủ nhân huyết khế dù chỉ một chút, còn phải cẩn thận để không bị chủ nhân huyết khế niệm chú tiêu diệt.
Tư Lăng không biết những thứ này, chỉ có thể cảm thán Nguyệt Thiên Dạ may mắn, có một yêu tu Hóa Thần kỳ huyết khế bảo vệ, gần như có thể ngang ngược ở đại lục Thương Vũ rồi.