Gia chủ Hoắc gia tự mình đi ra nghênh tiến bọn họ vào cổng Hoắc gia, Hoắc Noãn Ngọc vẫn không thể động đậy thì được một vị nữ đệ tử Hoắc gia ôm từ Phi Thiên thuyền vào Hoắc gia.
"Thật là đa tạ chư vị dẫn nữ nhi của ta trở lại."
Trong đại sảnh, gia chủ Hoắc gia - Hoắc Đạo Hiến cảm kích vái chào Tư gia huynh đệ, Tư Hàn thực thản nhiên nhận lấy, mà Tư Lăng thì hơi nghiêng thân, không dám nhận lễ của một tu sĩ Hóa Thần.
Gia chủ Hoắc gia là thật lòng thật ý cảm kích huynh đệ Tư gia. Hoắc Noãn Ngọc là nữ nhi duy nhất của ông, ông hơn ba trăm tuổi mới cùng thê tử sinh được một đứa con gái duy nhất, ký thác rất lớn kỳ vọng với nàng. Mà nàng không chỉ là thế hệ trẻ nổi bật của Hoắc gia, còn là người nối nghiệp tuyển định của Hoắc gia, nếu nàng ngã xuống tại Yêu Giới, đối với Hoắc gia mà nói thì tổn thất cực lớn.
Sau khi trở lại Thương Vũ giới thì Hoắc Noãn Ngọc liền dùng Truyền Âm phù liên lạc trong nhà, nói rõ tình huống, vì thế khi bọn họ chưa đến nơi thì Hoắc gia đã biết được chi tiết quá trình. Mặc dù nhiệm vụ lần này thất bại có chút tiếc nuối, cũng có chút đoán được huynh đệ Tư gia đã có được thứ gì đó tại Yêu Giới, nhưng tu vi Tư gia huynh đệ bày ở chỗ đó, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng của con gái, Hoắc gia đơn giản là làm như không biết, chỉ đơn thuần cảm tạ bọn họ.
Bọn Tư Lăng chỉ ở lại Hoắc gia mấy ngày, liền cáo từ rời đi.
Cùng ngày sau khi trở lại Hoắc gia, Hoắc Noãn Ngọc ăn Phục Cốt Đan mà gia tộc đưa cho, qua vài ngày thì xương cốt toàn thân sinh trưởng hoàn hảo. Biết bọn Tư Lăng muốn rời khỏi, Hoắc Noãn Ngọc giữ lại nói: "Tư tiền bối cùng Tư đạo hữu sao không ở thêm mấy ngày? Cũng để cho tại hạ tận tình làm chủ."
Tư Lăng cười nói: "Đa tạ Hoắc đạo hữu mấy ngày nay chiêu đãi, chỉ là chúng ta đã lâu chưa về Thiên Tông Phái nên phải trở về nhìn xem. Về sau nếu có rảnh, chắc chắn lại đến quấy rầy."
Trong lòng biết bọn họ đã quyết, Hoắc Noãn Ngọc cũng không miễn cưỡng, cho người mang tới một cái túi trữ vật đưa cho bọn hắn. "Đây là một chút tâm ý của Hoắc gia chúng ta, hi vọng Tư đạo hữu chớ ghét bỏ."
Hoắc gia làm một trong sáu Đại gia tộc ở đại lục Trung Ương, nội tình hiển nhiên không kém, thứ tùy tiện lấy ra tuyệt đối là tinh phẩm. Tư Lăng cũng không giả vờ giả vịt, hào phóng nhận.
Thấy Tư Lăng sảng khoái, Hoắc Noãn Ngọc trên mặt vui mừng, nhớ tới một sự kiện, lại nói: "Tư đạo hữu, 10 năm sau chính là đại hội Đỉnh Thắng trăm năm một lần ở Thương Vũ giới, đến lúc đó sẽ có đại hội luyện đan, luyện khí, pháp trận, phù lục, Hoắc gia cũng là một trong những người chủ trì, đến lúc đó nếu Tư đạo hữu có hứng thú, cũng có thể tới tham quan."
Tư Lăng trong lòng "ồ" một tiếng, cảm thấy hứng thú nói: "Ồ, là như thế nào? Chỉ cần cảm thấy hứng thú đều có thể báo danh tham gia sao?" Lần trăm năm trước, Tư Lăng hình như còn bị giam trong không gian Luyện thi, mỗi ngày đều chiến đấu hăng hái cùng một đống thi thể Sát thú, căn bản không chú ý đến.
"Tự nhiên có thể." Hoắc Noãn Ngọc thấy hắn cảm thấy hứng thú, không khỏi có chút cao hứng, kiên nhẫn trả lời, "Đây là việc trọng đại hiếm có của Thương Vũ giới, sẽ có rất nhiều gia tộc lánh đời cùng hàng loạt danh môn đệ tử tiến đến tham gia. Ta nhớ rõ Tư đạo hữu là Phù lục sư, chỉ cần có hứng thú, đến lúc đó ghi danh, thẩm tra xong thân phận thì tất nhiên cũng có thể tham gia. Dù cho không tham gia, cũng có thể đi tham quan một phen, nói không chừng còn có thể thông hiểu..."
Được Hoắc Noãn Ngọc giải thích một phen, Tư Lăng nghe mà có chút động lòng. Hắn thật ra không phải muốn đi tham gia đại hội phù lục, mà là nghe nói đến lúc đó sẽ có rất nhiều Phù lục đại sư đến biểu diễn, không chỉ có thể nhìn xem quá trình Phù lục đại sư vẽ phù, nếu biểu hiện tốt thì còn có thể được phù lục đại sư chỉ điểm, đối với phù lục sư mà nói là một đời cũng cầu không được.
"Đa tạ Hoắc đạo hữu nhắc nhở."
Tư Lăng cũng không nói đến lúc đó có tham gia hay không, bất quá vẫn cảm tạ Hoắc Noãn Ngọc nhắc nhở, sau đó mọi người mới rời đi.
Lúc trở về, đám Tư Lăng cũng không ngồi Phi Thiên thuyền, mà là Tư Hàn trực tiếp xé toạt không gian, trực tiếp từ đại lục trung ương đến Tây Cảnh, giảm đi rất nhiều thời gian.
**************************************
Từ không gian khi ra thì đã đến trước sơn môn Thiên Tông phái.
Ma tộc tuy rằng vẫn tồn tại ở đại lục Thương Vũ, bất quá những năm gần đây không biết có phải là không chiếm được ưu việt mà ngược lại tổn thất nghiêm trọng hay không, chúng vẫn co đầu rút cổ tại một dãy núi Thiên Long ở Bắc Địa. Ma tộc co đầu rút cổ không ra, ngoại trừ tu sĩ Bắc Địa bắt đầu thu phục những vùng đất bị mất trước kia, thuận tiện đi dãy núi Thiên Long chèn ép Ma tộc, những người khác nên làm gì thì liền làm đó.
Cũng bởi vì như thế, Thiên Tông phái cũng không đóng kín sơn môn nữa, tin tức Tư Hàn trở về rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Thiên Tông phái. Mà càng làm cho các đệ tử Thiên Tông phái khiếp sợ là, Tư Hàn đã là tu sĩ Hóa Thần, Thiên Tông phái lập tức có thêm hai tu sĩ Hóa Thần, đã có thể chen thân vào môn phái nhị lưu của đại lục Thương Vũ. Làm đệ tử Thiên Tông phái, loại cảm giác này không cần nói là quá hoàn mỹ.
"A phi! Cái tên đồ đệ bất hiếu này, dù ngươi bây giờ là tu sĩ Hóa Thần, ngươi cũng là đồ đệ của ta, đừng tưởng rằng cánh cứng rắn, lão tử liền đánh không được ngươi!"
Trong Lăng Tiêu điện, Thanh Ngọc thần quân xắn tay áo lên, sắp muốn trình diễn một trận đánh võ, giáo huấn một chút cái tên đồ đệ không nghe lời kia.Tư Hàn rất lạnh lùng đánh giá ông từ trên xuống dưới một lần, lạnh như băng nói: "Sư phụ hiện tại đánh không lại ta, ta không muốn đả thương người."
"..."
So với Thanh Ngọc thần quân tức giận đến thiếu chút nữa đứt hơi, Thanh Nguyên chân quân thì cười không khép miệng, vốn muốn như dĩ vãng vỗ vỗ bả vai Tư Hàn khen ngợi một phen, phát hiện hiện tại vị này đã tấn thăng làm tồn tại đỉnh cấp của Thương Vũ giới, không tốt làm càn, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Ta liền biết ngươi là người có tiền đồ! Lần này vất vả ngươi rồi."
Tư Hàn thản nhiên gật đầu, sau đó lấy ra một cái túi trữ vật, lại đem Trần thế kính giao cho Chưởng môn nhân.
Mỗi lần Tư Hàn trở về đều sẽ mang về thứ tốt khó gặp cho sư môn, Thanh Nguyên chân quân có chút mong chờ, đến khi nhìn thấy các loại pháp bảo, linh thảo trong túi, càng là cười nhìn thấy răng không thấy mắt, liên tục khen. Bất quá khi nhận Tiên khí thì không khỏi hỏi: "Cái Trần thế kính này ngươi không phải cần dùng sao?"
Tư Hàn lắc đầu, "Đã vô dụng, lưu lại cho đệ tử sư môn dùng."
Thanh Nguyên chân quân nghĩ nghĩ, hiểu được hắn hiện tại đã là tu sĩ Hóa Thần, không cần mượn Trần thế kính hỗ trợ vượt không gian nữa, liền thu lấy, quyết định đem ra làm bảo vật trấn phái.
Bên này ba người "Vui vẻ thuận hòa", một bên khác Tư Lăng cũng bị Liễu Thành Phong vừa vặn đến tìm Thanh Nguyên chân quân túm lấy ôn chuyện.
Liễu Thành Phong 10 năm trước tấn cấp Nguyên Anh sơ kỳ, trở thành nhân vật cấp trưởng lão của Thiên Tông phái, bất quá trên tính cách vẫn là tiêu sái, sang sảng, giống một đại nam hài, vì thế không ít lần bị kỳ sư Thanh Nguyên chân quân trách cứ.
Mấy chục năm không gặp, Liễu Thành Phong không hề có gì không thoải mái, vẫn nhiệt tình như cũ cùng Tư Lăng chào hỏi, sau khi lấy mấy chục bình linh tửu từ chỗ hắn thì mới thần thần bí bí nói: "Các cậu lần này mất tích thật cũng là triệt để, cậu có nghe nói không, có người phát hiện Nguyệt Thiên Dạ cùng Ma tộc liên thủ giết rất nhiều tu sĩ Thương Vũ giới, trở thành phản đồ của Thương Vũ giới, rất nhiều môn phái Thương Vũ giới đều treo giải thưởng. Lúc trước chuyện ở Thông Thiên tháp, nếu không phải Thiên Tông phái đã phát ra thông cáo tỏ vẻ thoát ly quan hệ cùng Nguyệt Thiên Dạ, không chừng Thiên Tông phái cũng phải bị nàng ta làm phiền. Hơn nữa Nguyệt Thiên Dạ còn làm rất nhiều chuyện tài trời luôn, nàng ta giết thiếu chủ Xích Dương tông, lại phế đi muội muội Kỳ Linh Thủy của Kỳ Trầm Mi.. Ai nha, rất nhiều chuyện, chốc lát đều nói không rõ, dù sao nàng đắc tội với người là đắc tội được triệt để, chỉ tiếc mỗi lần nàng ta đều may mắn đào thoát."
Tư Lăng có chút dại ra, bất quá đảo mắt nghĩ lại, hình như cũng không kỳ quái. Loại tính cách kia của Nguyệt Thiên Dạ đã định trước là phải sống oanh oanh liệt liệt, chung quanh kết thù.
"Ai, còn có, Tiêu Trạc sư huynh trước lúc lâm chung bảo ta nói cho cậu một câu." Liễu Thành Phong đột nhiên có chút suy sụp tâm tình nói.
"Gì?"
Tư Lăng trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh liền nhớ tới Tiêu Trạc là ai, không khỏi hỏi: "Tiêu Trạc tổn lạc? Xảy ra chuyện gì?" Kỳ thật Tư Lăng muốn hỏi là, với hành vi hộ nam nhân như bảo vệ con của Nguyệt Thiên Dạ, Tiêu Trạc đi theo bên người nàng hẳn là không có khả năng xảy ra chuyện mới đúng chứ, trừ phi Nguyệt Thiên Dạ gây họa, Tiêu Trạc chạy đi làm tình thánh, vì nàng mà chết.
Lời kế tiếp của Liễu Thành Phong quả thật ứng nghiệm suy đoán của Tư Lăng.
20 năm trước, Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi lịch lãm tại đại lục Trung Ương, trùng hợp gặp được Nguyệt Thiên Dạ đang bị người của Xích Dương tông đuổi giết, bị Nguyệt Thiên Dạ liên lụy, bọn họ cùng nhau xông vào Ác quỷ quật (hang), lúc ấy trải qua vạn loại hiểm cảnh mới có thể trốn thoát. Mà Tiêu Trạc kia ngốc nghếch, tại Ác quỷ quật, vì cứu Nguyệt Thiên Dạ mà chết.
"Lúc ấy Xích Dương tông vốn là muốn đánh lén Nguyệt Thiên Dạ, ai biết tên ngốc Tiêu Trạc kia lại vì cứu Nguyệt Thiên Dạ mà thân tổn đạo tiêu. Nguyệt Thiên Dạ lúc ấy khóc thật thương tâm, nhưng bên người nàng còn có Kỷ Trường Ca mà mấy nam nhân mà, có cần phải khóc thương tâm như vậy sao?" Liễu Thành Phong khinh thường chế giễu nói.
Tự nhiên là cần thiết rồi, bởi vì nàng đối với mỗi một nam nhân đi theo bên mình đều là chân ái. Tư Lăng cũng châm chọc trong lòng. Đối với người xa lạ vẫn coi hắn là tình địch là Tiêu Trạc kia, Tư Lăng thật đúng là không cảm giác được chút thương tâm, bất quá là thấy Liễu Thành Phong cảm xúc không tốt, mới đứng nghe cho hết.
"Tiêu Trạc sư huynh trước khi chết, bảo ta nói cho cậu biết, hắn nói trước kia thật xin lỗi cậu, cậu là người thông minh, chỉ tiếc lúc hắn hiểu được thì đã không thể phân thân." Liễu Thành Phong nói, nhớ tới lúc ấy sau khi Tiêu Trạc nói xong lời này, sắc mặt Nguyệt Thiên Dạ cực kỳ khó coi, liền khiến hắn ngầm vui vẻ một phen.
Có ý gì? Tư Lăng cảm thấy phải suy nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Trạc trước khi chết rốt cuộc đầu óc thanh tỉnh, biết được hành vi cùng chia sẻ nữ nhân của mình với nam nhân khác chính là não tàn, căn bản không phải chân ái?
Mặc kệ chân tướng thế nào, Tư Lăng cũng không quá mức quan tâm, rất nhanh, hắn liền bị một tin tức khác hấp dẫn.
"Nghe nói Ẩn Tiếu sắp phá giải được trận pháp trên núi Sưu Hồn, nhiều nhất là nửa năm chúng ta sẽ xuất phát đi Đông Châu." Thanh Ngọc chân quân tâm tình phức tạp nói, không khỏi lại trừng mắt nhìn Tư Hàn, "Đã bảo ngươi đem tu vi áp chế một trăm năm rồi hẳn trùng kích Hóa Thần, ngươi cố tình không nghe, hiện tại thì tốt rồi, chuyện khổ sai này cũng rơi đến trên người ngươi, đến lúc đó ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng chuyện gì cũng nhào về phía trước, lấy an toàn của mình làm chủ..."
Nói như vậy, Tư Lăng mới nhớ tới còn có cái tai hoạ ngầm ở núi Sưu Hồn kia, đại ca bây giờ là tu sĩ Hóa Thần, sự tình liên quan đến tồn vong Thương Vũ giới, Đông Châu đã phát ra kêu gọi với tất cả tu sĩ Hóa Thần Thương Vũ giới, thuận tình thuận lý hắn là phải đi.