Cái gọi là chuẩn bị chính là thừa dịp này dùng hết sức chuẩn bị thật nhiều linh phù và hồn phù, những thứ này vào thời khắc mấu chốt thì phát huy tác dụng cũng không nhỏ đâu. Ngoài ra, Tư Lăng còn đi mua hai cái pháp khí phòng ngự. Một cái là dây chuyền Băng Tinh Thạch hình thoi, dùng sợi dây đặc biệt đeo trên cổ rồi giấu vào cổ áo, cũng không nổi bật; Còn lại là một bộ trường bào Pháp Khí Trung Phẩm màu xám đen. Tổng cộng hắn bỏ ra hết mười vạn linh thạch, thật làm đau lòng như bị ai cắt vào thịt. Bất quá nghĩ đến những linh thảo cao cấp trong Huyễn Thiên bí cảnh, cầm một cây đưa ra cũng được tới mấy vạn linh thạch, lòng cũng không còn đau như vậy nữa.
Về phần pháp khí có tính công kích thì Tư Lăng không tốn tiền đi mua, hắn vẫn dùng thanh linh kiếm Bảo khí hạ phẩm lấy được từ chỗ tên ma tu nọ, cũng là thứ đáng giá nhất trên người Tư Lăng. Vì cho linh kiếm thăng cấp, Tư Lăng còn đặc biệt bỏ ra mấy ngàn linh thạch để mời Luyện Khí Sư luyện chế nó lại một lần nữa, sau khi nhỏ máu nhận chủ xong thì có thể sử dụng thuận tay hơn nhiều.
Lúc lấy được thanh linh kiếm này thì vẫn chưa có tên tuổi, Tư Lăng thấy sau khi nó được luyện chế lại thì hiện ra màu tím sậm, còn mơ hồ bao phủ bởi một màu xanh nhàn nhạt, liền mặt dày vì nó gọi là Tử Thanh bảo kiếm.
Cũng bởi vì Huyễn Thiên bí cảnh sắp mở ra, làm cho thành Minh Hà lại tăng thêm một đề tài tán gẫu, gần đây các tu sĩ nói mười câu thì đã có chín câu rưỡi là bàn về Huyễn Thiên bí cảnh. Khiến Tư Lăng cảm thấy buồn cười chính là, có vài tu sĩ hai mươi năm trước từng đi vào Huyễn Thiên bí cảnh, đã đem những thăm dò kinh nghiệm khi mình ở đó biến thành ngọc giản đi buôn bán. Chưa biết thật giả thế nào nhưng đã có rất nhiều người cướp mua, Tư Lăng tuy rằng không có mua, nhưng cô bé Tiểu Hồng tri kỷ cũng lấy một phần về cho hắn.
"Ở đâu ra vậy?" Tư Lăng hỏi, hắn nắm lấy khối Ngọc giản, thần thức đi vào trong quét qua, bên trong lưu lại một đống hình ảnh giới thiệu về phân bố và địa hình, các loại linh thảo, yêu thú ở Huyễn Thiên bí cảnh. Bất quá có vẻ đều là giới thiệu bên ngoài, những thứ thâm sâu bên trong thì đều là sơ lược, có thể đoán được tu sĩ chế tác ngọc giản này lúc trước tiến vào Huyễn Thiên bí cũng không đi quá sâu vào bên trong bí cảnh.
Tiểu Hồng bày ra vẻ mặt cầu khen ngợi: "Là chủ nhân cướp được từ chỗ tên tu sĩ sát vách đó. Chủ nhân nói huynh keo kiệt như vậy, chắc chắn sẽ không dùng tiền mua. Hơn nữa tên tu sĩ sát vách đó còn có tâm tư xấu xa gian trá với Tư công tử nữa, cướp đồ của ông ta không cần áy náy."
Tư Lăng sau khi nghe xong, có chút dở khóc dở cười. Hắn cứ nói đại gia Trọng Thiên gần đây sao không thấy tăm hơi, thì ra lại đi tìm người khác quậy phá. Bất quá nhớ tới tên nam tu trung niên sát vách ngầm YY về mình, Tư Lăng cũng thu lại mấy phần áy náy không cần thiết đó.
Khoảng thời gian này tuy rằng Tư Lăng bận rộn tu luyện, chế tạo phù, nhưng cũng không quên thử truyền âm cho Tư Hàn, bất quá Truyền Âm phù vẫn không có đáp lại, chắc là còn đang bế quan, cũng không biết Tư Hàn có thể xuất quan trước khi Huyễn Thiên bí cảnh mở ra hay không. Tư Lăng cảm thấy với cơ hội tốt ngàn năm một thuở này, Tư Hàn chắc hẵn cũng sẽ không muốn bỏ qua.
Nửa tháng sau, Pháp Lãng truyền âm cho Tư Lăng, bảo hắn đến tiểu điếm một chuyến.
Tư Lăng đặt công cụ chế tạo phù qua một bên, rồi dẫn cô bé Tiểu Hồng đi ra ngoài, còn con đại gia yêu thú kia vẫn chạy trốn không thấy tăm hơi như trước. Dù sao chỉ cần nó gây phiền toái nhưng không để người ta bắt được rồi liên lụy đến mình, Tư Lăng bình thường sẽ không quản nó, cũng không có năng lực quản nó.
Lúc đi tới tiểu điếm, trong cửa hàng vẫn không khách nhân nào như trước, Pháp Lãng ngồi ở phía sau quầy đang nghiên cứu một tấm địa đồ đã ố vàng.
"Tiền bối, huynh tới rồi." Pháp Lãng lên tiếng chào hỏi, bảo đi Tư Lăng lại đây, rồi đem tấm bản đồ không biết làm bằng da con yêu thú nào thả xuống trên quầy, nói với Tư Lăng: "Đây là địa đồ của Huyễn Thiên bí cảnh."
Tư Lăng trong lòng hơi kinh ngạc. Huyễn Thiên bí cảnh rốt cuộc lớn bao nhiêu không có ai từng đo đạc qua, mà Huyễn Thiên bí cảnh lại còn có cấm chế thiên nhiên bảo vệ, cấm chế này chỉ cho phép tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở xuống đi vào, thời gian mỗi lần mở ra cũng chỉ có ba tháng, những nơi có thể tới thật rất ít, làm cho những người đi vào đều vội vội vàng vàng tầm bảo thám hiểm, vì lẽ đó căn bản sẽ không có ai rãnh thời gian đi vẽ bản đồ.
Tư Lăng nhìn kỹ tấm bản đồ kia, mặc dù có chút cổ xưa, thế nhưng vẫn rất thô ráp, có vẻ là do mấy người cùng vẽ mà thành. Địa hình núi non đã được vẽ lại sơ lược ở trên nó.
"Đây là địa đồ do gia đình ta truyền