Bất quá Tư Lăng có chút bận tâm, chỉ sợ Tư Hàn không cách nào ứng phó được với hơn mười vị tu sĩ Kim Đan này. Hai huynh đệ gần như hai năm không gặp, Tư Hàn lúc này đã là Trúc Cơ hậu kỳ, lại là linh căn biến dị hệ băng trời sinh, sức chiến đấu đương nhiên dũng mãnh, nhưng mà nếu so với tu sĩ Kim Đan kỳ thì vẫn còn thiếu một chút.
Nghĩ tới, lòng Tư Lăng lại gợn sóng.
Tư Hàn làm như không thấy ánh mắt tha thiết mong chờ của Tư Lăng, nhàn nhạt nhìn về phía hơn mười tu sĩ Kim Đan nọ. Bởi vì công pháp tu tập, làm cho hắn có vẻ lạnh lẽo vô tình, toàn thân lượn lờ hàn khí khiến người ta nhượng bộ lui binh, chỉ sợ sẽ bị loại hàn khí này gây thương tích.
"Ngươi là người phương nào?" Chu Thanh Vân nâng cánh tay đông cứng như băng vừa vội vừa giận mà chất vấn; trong lòng lại thầm giật mình, thế hệ trẻ lúc nào đã xuất hiện nhân vật lợi hại như thế? Lại nhìn kỹ đạo bào màu trắng kia, bên trên dùng chỉ màu bạch kim thêu một loại ký hiệu kỳ quái, xem ra là một loại bùa chú nào đó, nhưng không cách nào thăm dò được hắn là đệ tử môn phái nào.
Tư Hàn đúng là một thiên tài, đây là sự thật mà hết thảy mọi người trong Thiên Tông phái nhận định, còn là thiên tài có hi vọng phi thăng thượng giới trong vòng một vạn năm tới. Thiên Tông phái từ khi có được Tư Hàn liền dùng tâm dùng sức mà bồi dưỡng hắn, thậm chí không tiếc đưa bảo vật trấn phái -- Băng diễm[1] cho hắn thôn phệ. Mà hắn hiện tại toàn thân phát hàn khí cũng là do việc thôn phệ băng diễm mà ra. Làm bị thương Chu Thanh Vân cũng là băng diễm này. Chỉ bằng việc Đan Hỏa của tu sĩ Kim Đan cũng không cách nào giải trừ thương tổn của băng diễm, có thể thấy được sự lợi hại băng diễm này.
[1] Lửa băng.
"Tư Hàn!" Tư Hàn lạnh lùng nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào ông ta.
Bị cặp mắt không chứa cảm tình kia nhìn chằm chằm, Chu Thanh Vân lại sinh ra một tia sợ hãi, cảm giác được đạo tâm bất ổn, trong lòng hoảng sợ, sắc mặt lập tức trở nên không tốt.
Lúc này, hai người Tịnh Thủy chân nhân và Chân Thủy chân nhân cũng không còn cách nào bàng quan được nữa, nhanh chóng lên tiếng nói: "Tư Hàn, mau lui xuống, không được vô lễ với Chu tiền bối!"
Tuy là tiền bối đồng môn, nhưng Tư Hàn vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, nói một cách lạnh lùng: "Hắn là đệ đệ của ta, Tư Lăng, ai dám tổn thương hắn!"
Nghe vậy, người ở chỗ này đều giật nảy cả mình. Vốn cho là một tên tán tu có không bối cảnh gì, không ngờ rằng lại là huynh đệ huyết mạch của đệ tử nhập thất của Thanh Ngọc Chân Quân trong Thiên Tông môn. Hơn nữa bọn họ cũng từng nghe qua đại danh của Tư Hàn, hai năm trước, đợt nghi thức thu đồ đệ đó khá là long trọng, thậm chí Tư Hàn còn được ví von là nhân vật thiên tài trăm năm khó gặp của Tây Cảnh; đám người Tiêu Trạc và Thành Giác làm sao so sánh được.
Sắc mặt tu sĩ Kim Đan phái Thiên Tông và Chu Thanh Vân trở nên khó coi, mà những tu sĩ Kim Đan còn lại thì đưa mắt nhìn nhau. Loại tình huống đột ngột đảo ngược này cũng làm cho bọn họ khá là bất đắc dĩ.
Một lát, Chu Thanh Vân lạnh lùng nói: "Cứ coi như hắn là huynh đệ của ngươi, nhưng hắn đã đoạt Yêu Liên, nay chỉ cần hắn giao ra Yêu Liên, dập đầu nhận sai với ta, ta có thể không truy cứu nữa."
Tư Lăng vừa nghe xong, giận tím mặt. Muốn hắn dập đầu nhận sai, ông đi chết còn nhanh hơn đó! Bất quá Tư Lăng còn chưa mở miệng từ chối, đã có một thanh âm lạnh như băng thay hắn trả lời.
"Không thể nào!"
Tư Lăng rưng rưng nước mắt, đột nhiên cảm thấy mình biến thành nam nhân cũng không sao cả, có được vị huynh trưởng bảo vệ đệ đệ như vậy, cả đời này phải làm nam nhân cũng không quan trọng lắm. Dù cho bắt hắn phải lừa dối Tư Hàn cả đời, khoác cái vỏ không phù hợp với linh hồn này, hắn cũng là cam nguyện -- tuy rằng nghĩ như vậy rất đê tiện vô liêm sỉ.
"Tư Hàn!" Tịnh Thủy chân nhân lo lắng nói: "Chu đạo hữu đại nghĩa hiếm thấy, buông tha một mạng cho huynh đệ của con, con cũng nên nhường một bước."
Tư Hàn sống lưng thẳng tắp, đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: "Tu tiên giả nghịch thiên mà đi, không quỳ thiên, không bái địa, vì lẽ gì lại phải quỳ lạy một tên tu sĩ Kim Đan?"
Lời này thực sự là cực kỳ ngông cuồng, cũng cực kỳ khí phách, cũng hiện ra đạo tâm bất khuất không thể nghi ngờ của Tư Hàn, một loại ngạo khí dù là đối mặt với trời đất hay cường giả đều kiên cường không sợ hãi. Ngoại trừ Chu Thanh Vân bị mất mặt mà tức giận đến gần chết, thì những tu sĩ ở đây đều bị câu nói ẩn chứa một loại đạo niệm nào đó này làm động tâm, trong lòng sinh ra một tia ngộ tính.
Chu Thanh Vân lần nữa bị một tên tiểu bối bỡn cợt, giận không nhịn nổi, quát lên: "Tốt lắm, nếu là ta đánh thắng ngươi, huynh đệ các ngươi nhất định phải xin lỗi ta, đến lúc đó cũng đừng sợ lão phu lấy lớn ép nhỏ. Nếu là ngươi thắng, lão phu lập tức đi, không truy cứu chuyện này nữa!" Nói xong, lại chuyển hướng tới hai vị ở Thiên Tông phái, nói một cách lạnh lùng: "Hai vị đạo hữu, cũng không phải là ta có ý gây khó dễ với phái Thiên Tông, mà là tiểu bối của các ngươi nhất quyết gây chuyện với ta, ta không ra tay là không được."
Tịnh Thủy chân nhân và Chân Thủy chân nhân nhìn nhau cười khổ, họ hiểu được chuyện này khó có thể chấm dứt. Không nói tới việc Tư Hàn là đệ tử được Thiên Tông phái coi trọng nhất, dù là hắn chỉ bị thương nhẹ, vị Thanh Ngọc trưởng lão bao che khuyết điểm kia đã có thể bất chấp tất cả mà lập tức chộp người tới đánh nhau. Hơn nữa, thực lực phải phái Kim Tông tuy rằng không bằng phái Thiên Tông, nhưng cũng là một đại phái có nền tảng thâm hậu, trở mặt cùng bọn họ là thực sự không khôn ngoan.
Tư Hàn tiến lên một bước, đứng chắn ở trước mặt Tư Lăng, lạnh nhạt nói: "Ông muốn chiến, ta liền chiến!"
"Được, được, được!" Chu Thanh Vân liên tục nói ba tiếng "Được", xoay tay giơ lên, một con hỏa long ngưng tụ hơn phân nửa hỏa linh lực của ông ta lập tức xuất hiện ở trên tay.
Những người khác nhanh chóng lùi về phía sau để quan sát. Người ở đây đa phần đều là tu sĩ của các phái ở Tây Cảnh, trong lòng bọn họ đều có tính toán riêng. Bọn hắn vừa muốn nhìn tài nghệ của vị thiên tài khiến phái Thiên Tông không ngừng trân trọng, lại mong đợi Chu Thanh Vân trong quá trình chiến đấu có thể lỡ lay giết chết Tư Hàn, như vậy Thiên Tông phái liền bớt đi một thiên tài, cũng coi như là bớt đi một hi vọng.
Hỏa long gào thét nhào đến, ôm theo khí nóng ngập trời, làm không khí dọc đường trở nên đông đặc, bùn đất tức khắc biến thành màu đen hóa thành hư vô, có thể thấy được hỏa long này lợi hại cỡ nào.
Tư Hàn không chỉ không lui về phía sau, trái lại đi lên phía trước, hai tay lật lên, một rồng bằng băng tuyết trắng muốt được hình thành, tiến ra nghênh đón. Nó va chạm với con hỏa long kia rồi bắt đầu trận chiến đấu, băng đấu cùng hỏa, thế lực ngang nhau, âm thanh ầm ầm vang lên, hai con rồng do linh lực ngưng tụ thành cắn xé lẫn nhau giữa không trung, không ai nhường ai.
Tư Lăng run rẩy đứng lên, nhìn bóng lưng không chút di động của Tư Hàn, trong lòng vừa chua xót lại cảm động. Hắn liên tục nhìn chằm chằm hai người, chỉ lo Chu Thanh Vân làm bị thương Tư Hàn.
Hai con rồng do linh lực ngưng tụ đang tranh đấu trên không trung, mắt thấy hỏa long của mình không cách nào chiến thắng được, Chu Thanh Vân liền gia tăng hỏa linh lực, hỏa long có vẻ càng thêm ngưng tụ. Chu Thanh Vân dùng đôi mắt âm trầm trừng Tư Hàn, giống như Tư Hàn là kẻ thù giết con cướp vợ vậy. Thấy thế, Tư Hàn cũng gia tăng băng linh lực. Hai Linh Long được ngưng tụ bằng linh lực đánh giết nhau làm nảy sinh sức nén thổi bay đạo bào của hắn ra phía sau, tôn lên dáng người thon dài, khí thế hừng hực[2], trên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm đầy trầm lắng bình tĩnh, giống như tiên nhân nơi chín tầng mây trên thiên giới vậy.
[2]Nguyên văn: Khí thế như hồng ( 气势如虹): ý chỉ tinh thần dâng cao, khí thế hừng hực, tựa như có thể xuyên qua cầu vồng.
Đông đảo nữ tu ở đây nhìn chằm chằm Tư Hàn, trên mặt lặng lẽ đỏ ửng lên.
Đột nhiên, trên mặt Chu Thanh Vân lộ ra nụ cười gian trá, vỗ một cái lên Túi linh thú, một bóng hình màu đỏ rực phóng tới chỗ Tư Hàn. Tư Hàn lúc này đang toàn tâm toàn ý chống cự với công kích của hỏa long, căn bản không hề đề phòng ông ta sẽ cho yêu thú đến đánh lén; cho dù có cảnh giác, nhưng cũng chỉ kịp ngưng tụ ở trên người một lớp linh lực để bảo vệ. Nhưng mà bóng dáng màu đỏ rực này lại là một con hỏa lân xà dài khoảng một trượng, toàn thân màu đỏ. Con rắn này cực kỳ độc, nếu bị nó cắn một cái, không chết cũng mất nửa cái mạng, đến lúc đó chỉ có thể để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Tư Lăng cực kỳ hoảng sợ, mắt thấy con hỏa lân xà kia phá vỡ lớp linh lực bảo vệ, hắn cũng không kiêng dè gì nữa, ngưng tụ hồn lực công kích nó. Thế nhưng lại không nghĩ rằng ngay khi hồn lực màu trắng đó chạm vào thân thể con rắn kia, hỏa lân xà lập tức vặn vẹo rơi trên mặt đất, sau đó máu thịt cả người vỡ tung lên, chỉ mấy mấy giây liền mất máu mà chết.
Tư Lăng hết sức kinh ngạc, không nghĩ tới hồn lực đối phó với yêu thú lại có hiệu quả tốt như vậy.
Mà lúc này, bởi vì hỏa lân xà tử vong làm cho Chu Thanh Vân là chủ nhân của nó cũng bị thương nhẹ, Tư Hàn sắc mặt sương hàn, tay trái khống chế băng long đánh nhau với hỏa long, tay phải giơ lên hai ngón tay để ngang ở trước ngực, đầu ngón tay bùng lên một tia băng diễm (lửa băng) màu trắng, ngọn lửa băng này bắn vào thân thể băng long, khí thế của băng long lập tức tăng vọt, mạnh mẽ trấn áp con hỏa long kia, đồng thời một ngụm nuốt trọn lấy hỏa long.
Người ở chỗ này đều hết sức kinh hãi. Đây là khiêu chiến vượt cấp, hơn nữa còn chiến đấu được hoành tráng đến như vậy! Thiên Tông phái thật sự đều là kẻ biến thái sao?
Lại xem Chu Thanh Vân, yêu sủng tử vong cộng thêm một nửa hỏa linh lực bị băng long của Tư Hàn nuốt làm ông ta bị thương khá nặng, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhanh chóng xám xịt.
Khi Tư Hàn thu hồi băng long, màu da bỗng trở nên đỏ rực như lửa, mất mấy hơi thở mới khôi phục như bình thường. Mọi người biết bộ dạng đó của hắn là do hắn đang cố gắng chuyển hóa một nửa hỏa linh lực vừa nuốt được của Chu Thanh Vân để biến thành linh lực của chính mình, không khỏi sợ hãi.
Một nửa linh lực của tu sĩ Kim Đan dồi dào như vậy, hắn lại có thể tiêu hóa trọn bộ, bản thể cuối cùng là mạnh cỡ nào chứ?
Mọi người hết sức ngạc nhiên mà quan sát hai huynh đệ này. Tư Hàn khiến người ta khiếp sợ đến không thể nào tiếp thu được, mà luồng sáng màu trắng lúc giết chết hỏa lân xà của Tư Lăng cũng làm cho người suy nghĩ sâu xa, ánh mắt lấp loé không yên.
Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được thứ đó không hề thuộc bất kỳ một loại linh lực nào, vượt quá phạm vi nhận thức của bọn họ, không khỏi khiến bọn họ cảm thấy hiếu kỳ. Hơn nữa uy lực của nó càng khiến người ta khát vọng, sức mạnh có dễ dàng giết chết yêu thú cũng không biết là thứ gì.
Lúc này, Tư Hàn nhìn về phía Chu Thanh Vân, nói rằng: "Ông thua rồi!"
Chu Thanh Vân sau khi nghe xong, lại phun ra một ngụm máu. Đây tuyệt đối là do tức giận!
Thấy tình huống lại lần nữa xoay chuyển, hai vị phái Thiên Tông nhanh chóng đứng ra, nói rằng: "Chu đạo hữu, tiểu bối không hiểu chuyện, huynh tha thứ cho hắn lần này đi." Tuy là thỉnh cầu tha thứ, nhưng cũng nhắc nhở Chu Thanh Vân về lời ông ta đã nói lúc trước, dưới con mắt mọi người, cũng không tin ông ta dám lật lọng, giẫm mặt mũi xuống đất.
Chu Thanh Vân giận dữ, trong lòng biết chuyện hôm nay là xôi hỏng bỏng không, không chỉ tổn thất Hỏa lân xà đã tỉ nuôi dưỡng mấy trăm năm, càng tổn thất toàn bộ linh lực. Hơn nữa chỉ cần Tư Hàn không nhượng bộ, người phái Thiên Tông cũng sẽ kiên định đứng về phía hắn, đến lúc đó càng không chiếm được lợi ích.
Chu Thanh Vân sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Chu Thanh Vân mặc dù rời đi, nhưng sự tình còn chưa kết thúc.
Mọi người nhìn chằm chằm Tư Lăng, ánh mắt lấp loé, ồn ào suy đoán liệu Yêu Liên có phải ở trên người hắn hay không.
Tư Hàn nhìn về phía bọn họ, ánh mắt lạnh lùng. Trong lòng mọi người lập tức hiểu được, nếu họ muốn mang Tư Lăng đi, kết cục hẵn là cũng tương tự như Chu Thanh Vân, vì thế cũng không khỏi do dự một chút.
Nhìn thấy không một ai rời đi, Tịnh Thủy chân nhân chỉ có thể khụ tiếng, kể cho Tư Hàn biết một tý tình hình.
"Yêu Liên ở trên người Tư Lăng?" Tư Hàn nhìn về phía Tư Lăng.
Tư Lăng vội vã lắc đầu, tỏ ý không có. Quả thực là không ở trên người hắn, mà là bị một con yêu thú nuốt rồi. Một cái lông lợi ích hắn cũng đều chưa kiếm được.
Trần Mẫn Nhiên suy nghĩ một chút, dùng một giọng nói khá là hòa ái: "Tư công tử, nếu muốn chứng minh xá đệ là trong sạch, vậy có thể để người ta kiểm tra Túi trữ vật của cậu ấy, tìm xem có pháp khí ngăn trở mộc linh khí hay không. Nếu như không có, vậy là chứng minh chúng ta đã oan uổng vị tiểu huynh đệ này, chúng ta đồng ý bồi thường tổn thất cho hắn."
Trần Mẫn Nhiên là tu sĩ có tu vi cao nhất ở đây, cũng là một vị Trưởng lão Kim Đan của Nhạc Hải phái, rất có danh vọng ở Tây Cảnh, chỉ cần ông ta mở miệng, những tu sĩ cùng cấp trở xuống đều hiếm khi phản đối.
Tư Hàn cũng không phải là không hiểu sự đời, nghe ông ta nói như thế, cũng biết muốn giải quyết chuyện hôm nay thì chỉ có biện pháp này là tốt đẹp nhất. Bất quá. . .
"Bồi thường thì dễ tính, nhưng việc kiểm tra túi trữ vật thì chỉ có thể do các vị tiền bối kiểm tra thôi."
Nghe được lời Tư Hàn nói, mọi người đều đồng ý. Tài sản của tu sĩ Kim Đan phong phú hơn nhiều so với một tên Luyện Khí kỳ, đồ vật của tu sĩ cấp thấp làm sao lọt nổi vào mắt xanh của họ, căn bản không sợ tu sĩ Kim Đan thấy bảo vật mà nổi lòng tham.
Tư Lăng ngoan ngoãn lấy túi trữ vật giao cho hơn mười người tu sĩ Kim Đan này kiểm tra.
Ngoài sơn cốc dần dần có thêm nhiều tu sĩ từ bên trong hang núi đi ra, nhìn thấy tình huống này cũng dừng lại quan sát. Lúc này sơn cốc tụ tập mấy vạn tu sĩ cùng một ít yêu thú ngầm ẩn nấp, đều mắt lom lom nhìn túi trữ vật kia, chỉ sợ bỏ qua cái gì đó.
Người kiểm tra cuối cùng chính là Trần Mẫn Nhiên. Thần thức của ông chỉ thoáng quét qua liền nhìn rõ mồn một những thứ bên trong túi trữ vật. Không có thứ đặc biệt gì, chứ đừng nói tới có cái pháp bảo gì có thể ngăn cách mộc linh khí, cũng chứng minh Yêu Liên tuyệt đối không ở trên người hắn.
Trần Mẫn Nhiên tự mình trả lại túi trữ vật cho Tư Lăng, hoà nhã nói rằng: "Xem ra Yêu Liên không ở trên người tiểu huynh đệ. Bất quá ta muốn hỏi một chút, vì sao lúc chúng ta chạy đến thì ngươi lại ở nơi đó? Khi đó mộc linh khí cũng biến mất ở đó."
Tư Lăng mặt không chút thay đổi nói: "Ta chỉ là tu sĩ cấp thấp, hơn nữa là linh căn song thủy hỏa, vừa nghịch lại vừa thuận với mộc linh khí của Yêu Liên, lúc đó cũng không chú ý lắm, chẳng qua vừa vặn mới từ mê cung đi ra mà thôi."
Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi nhíu mày lại, trong lòng nghi ngờ có phải có người muốn tìm Tư Lăng gánh tội thay hay không? Chỉ một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, hẳn là hắn cũng không có cách nào cướp Yêu Liên từ chỗ con Đại Yêu thú ấy được.
Trần Mẫn Nhiên lại hỏi mấy câu, Tư Lăng đều trả lời được, thấy không cách nào hỏi ra được gì, chỉ có thể thất vọng rời đi.
Sau một thời gian đổ xô liên tục tìm kiếm Yêu Liên, mọi chuyện cứ như vậy hạ màn.