Tư Lăng biết nơi này nguy hiểm, thần thức không dám thả lỏng một chút nào, bao phủ phạm vi nữa dặm ở xung quanh. Mà cũng là bởi vì thần thức của hắn cao hơn tu vi hai cấp nên mới có thể phát hiện luồng ác ý này.
Hai người hướng về bên trong Địa Cung, càng đi càng sâu. Mất nửa ngày, bọn họ đã thâm nhập tận sâu bên trong Địa Cung.
Một đường đi tới, hai người bước chân liên tục, cũng thăm dò được đại khái hoàn cảnh của Địa Cung. Nơi này là cung điện xây dựng theo kiểu mê cung. So với trong thiên cung khắp nơi đều thiết lập cửa ải và bảo tàng phong phú, nơi này lại là một chốn trống rỗng. Cho dù có tiến vào một cung điện nào đó, đẩy cửa lớn ra cũng không có trận pháp cấm chế, yêu thú canh cửa hay là bất kỳ các thứ gì cản trở họ. Hết thảy bên trong các cung điện đều dùng đá đen lớn để xây thành, ngoại trừ trên vách tường có ngọn đèn đang cháy sáng ra thì không có thứ gì khác, càng không có bất kỳ bảo vật nào.
Nơi này nghèo nàn đến khiến người ta cảm thấy vừa thất vọng vừa kỳ lạ!
Tư Lăng vốn cho rằng nơi gọi là "Thiên Chướng Địa Cung" như thế này, hẳn là phải đáp ứng theo tên gọi mà khắp nơi đều có chướng ngại vật mới đúng chứ. Nhưng mà cả một đoạn đường dài đi tới, có hơi quá thuận lợi rồi, thuận lợi đến làm hắn cảm thấy không chân thực. Điều này làm cho hắn càng ngày càng cảnh giác.
Đột nhiên, Tư Hàn dừng bước lại, cũng không quay đầu nhìn Tư Lăng mà nhẹ nhàng nói: "Chạy!"
Tư Lăng tuy rằng không hiểu ra làm sao, nhưng cũng không hỏi lại, bắt đầu nghe theo hắn cắm đầu chạy trốn.
Chẳng bao lâu, Tư Lăng liền biết vì sao Tư Hàn bảo hắn chạy. Từ trong thần thức của hắn có thể cảm giác được phía sau cách đó không xa có một thứ như mây mù di chuyển về hướng bọn họ. Trên người thứ đó tràn ngập một loại ý niệm tà ác. Thần thức chỉ tiếp cận một chút đã có thể cảm giác sự run sợ phát ra từ sâu trong linh hồn. Hắn vội vàng thu hồi thần thức lại, đỡ bị thứ tà ác này thôn phệ thần thức.
Tuy rằng không biết thứ đó là gì, nhưng Tư Lăng hoàn toàn dựa vào thần hồn mạnh mẽ do kiếp trước tu luyện trăm năm của mình mới có thể nhận biết được, nhưng Tư Hàn vì sao cũng có thể phát hiện? Hơn nữa còn phát hiện sớm hơn hắn? Điều này làm cho Tư Lăng không khỏi có chút đau khổ ghen kị. Đại ca quả nhiên là thiên tài khiến người ta ngước nhìn mà!
Lúc này, Tiểu Hồng cũng truyền âm nói với Tư Lăng : "Tư công tử, chủ nhân nói Ám Hồn Thú xuất hiện rồi!"
Tư Lăng sau khi nghe xong thì có chút ngơ ngác, sau đó hiểu được ý tứ trong lời nói, lập tức kích động. Bất quá hai con yêu không cho hắn được hạnh phúc quá lâu, Tiểu Hồng muội muội lập tức tàn nhẫn mà cho hắn biết hiện thực tàn khốc: "Chủ nhân nói, bằng thực lực của huynh bây giờ thì không phải là đối thủ của con Ám Hồn Thú kia. Tư công tử, huynh vẫn nên nghe đại ca, mau mau thoát thân đi thôi."
Tư Lăng nhất thời rất muốn đâm chết hai đứa quỷ này! Đừng có đã kích người ta vậy chứ!
Ám Hồn Thú là một loại yêu thú thuộc tính Ám. Thân thể là một đám mây mù màu đen, không nhận rõ đầu đuôi hay các bộ phận khác của thân thể, có thể tùy ý biến đổi hình dạng thân thể. Năng lực công kích là một loại sóng âm có thể ảnh hưởng tâm tình của tu sĩ, có chứa năng lượng tiêu cực, làm tu sĩ đánh mất đi chiến ý trong chiến đấu, cuối cùng thành thức ăn cho chúng nó. Ám Hồn Thú không phân chia cấp bậc giống như yêu thú khác. Nó sinh ra đã là một loại yêu thú cấp cao, từ việc hấp thu năng lượng tiêu cực mà càng ngày càng lớn mạnh giảo hoạt. Tư Lăng lúc trước cũng nghe Pháp Lãng nói qua một tý, cũng không hiểu rõ về nó, bất quá lại biết loại yêu thú này là sinh trưởng ở trong hoàn cảnh đặc biệt, lấy năng lượng tiêu cực mà sinh, tính cách giảo hoạt, rất khó bắt giữ.
Xem ra từ khi họ tiến vào cung điện, Ám Hồn Thú đã nhìn chằm chằm bọn họ.
Mà Ám Hồn Thú đã xuất hiện, cũng cho thấy bọn hắn cách nơi phong ấn địa hỏa đã rất gần rồi.
"Ám Hồn Thú có nhược điểm gì?" Tư Lăng truyền âm cho Tiểu Hồng.
Tiểu Yêu Liên cũng không biết, cuối cùng hỏi Trọng Thiên. Trọng Thiên bởi vì có huyết thống cường đại nên trong trí nhớ có một bộ truyền thừa vô cùng hoàn thiện, tuy rằng sức mạnh của nó bây giờ còn yếu, truyền thừa cũng không đầy đủ, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với tên dân đen như Tư Lăng. Trọng Thiên rất nhanh đưa ra đáp án, khắc tinh của Ám Hồn Thú là Dị Hỏa, nhưng kỳ lạ chính là, nơi có Ám Hồn Thú thì thường sinh ra địa hỏa. Quan hệ của chúng nó giống như là bạn tương sinh, nhưng lại tương sinh tương khắc.
Không biết chạy bao lâu, Tư Lăng đột nhiên phát hiện sau lưng có một luồng ác ý công kích tới, hắn lập tức né ra tránh thoát