Mục lục
Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng bế tắc, nhưng Tư Lăng hiển nhiên cũng không muốn rút lui như thế, thẳng đến khi bị Quỷ cương thi đập bay ra ngoài, hắn chỉ có thể nuốt hận rút lui.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi cũng đồng dạng bị đánh bay.
Lâm Dương tiểu đồng bọn lại ngây dại, đột nhiên phát hiện móng vuốt đen của Quỷ cương thi trở nên dài ra, tấn công về phía hắn, nghiễm nhiên chính là một Quỷ cương thi cao cấp.
Thấy con Quỷ cương thi kia giương nanh múa vuốt đánh tới, Tư Lăng không thể không nắm lấy hai con yêu, đồng thời dùng dây thừng hồn lực quấn lấy Lâm Dương, chạy trốn như điên, phía sau là Quỷ cương thi điên cuồng đuổi theo không tha. Đến khi bọn họ chạy ra khỏi địa bàn Quỷ cương thi, điên cuồng vỗ trên người Tiễm tức phù cùng Ẩn thân phù, dùng rừng cây rậm rạp để che giấu hành tung, hắn mới khó khăn bỏ rơi được con Quỷ cương thi kia.
Nhanh chóng bao lên Cửu Chuyển Linh trận ở chung quanh, Tư Lăng vẫn còn sợ hãi mà ngồi xuống, mồ hôi theo khuôn mặt trượt xuống, trộn lẫn với máu ở trên mặt mang đến một chút đau đớn. Lúc này hắn căn bản lười để ý tới hình tượng gì đó. Lâm Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tổ hợp ba người hung tàn này chật vật như vậy, tất nhiên là không dám nói một tiếng, ngoan ngoãn lui ở trong góc làm bối cảnh, trong lòng đồng thời an ủi mình, mặc dù mình rất yếu lại bị làm diều thả bay, ít nhất thì vào thời khắc mấu chốt chạy trối chết, đối phương vẫn không có bỏ rơi hắn.
Nghỉ tạm nửa ngày, Tư Lăng lấy linh tửu bổ sung linh lực, lại nhìn một chim một thú bị đả kích bên cạnh. Thân thể to mọng của chim xám rút thành một cục thịt, có thể thấy được lần này bị đánh đủ đau. Mà Trọng Thiên cũng chôn đầu giữa hai chân, quỳ rạp trên mặt đất, một bộ dáng suy sút không mặt mũi gặp người.
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên trốn chạy không cam lòng như vậy.
Tư Lăng nhìn thoáng qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên bụng của Trọng Thiên, nơi đó có một vết thương sâu thấy xương, là lúc nãy ngăn cản Quỷ cương thi đuổi theo thì bị móng vuốt Quỷ cương thi cắt trúng. Độc thi của Quỷ cương thi ác liệt vô cùng, đến cả tu sĩ Kim Đan dính phải cũng có thể lập tức bị mất mạng; nhưng mà lúc này, quan sát một chút thì phát hiện máu trên vết thương kia là màu đỏ sậm, không có chút dấu hiệu trúng độc.
Mơ hồ, Tư Lăng nhớ tới lúc trước tại Sát hải và Thông Thiên tháp, Sát Ma cùng Hồng Long đều từng nổi điên rống giận tên xấu xa Trọng Thiên phá hư chuyện tốt chúng nó là "Độc thú", chính mình cũng từng kiến thức qua chỗ lợi hại của độc của Trọng Thiên, quả nhiên là tổ tông dùng độc sao? Chẳng trách coi thường Giải Độc đan của Lâm Dương, độc khí trong rừng Tử vong không chỉ không ảnh hưởng đối với nó, ngược lại với nó là một loại thuốc bổ.
Thời điểm Tư Lăng suy tư, Tiểu Yêu Liên phát hiện chủ nhân bị thương đã bắt đầu rối rít vội vàng, làm hết phận sự mà ôm cái bình ngọc cao bằng thân thể nó, nhỏ một giọt Mộc Linh dịch trên miệng vết thương, sau đó tay nhỏ phủ trên miệng vết thương, Mộc Linh khí tươi mát quét qua, miệng vết thương lập tức khép lại.
Nhìn Tiểu Yêu Liên bận bận rộn rộn chữa thương cho đám người, Tư Lăng đột nhiên cảm thấy Tiểu Hồng muội muội tuy rằng gan nhỏ một chút, nhưng cũng rất hữu dụng, không chỉ có thể trồng cây, trồng cỏ, ủ rượu, còn có thể làm thầy thuốc chữa thương, hẳn là nên thưởng cho nó để cổ vũ mới được.
Nhìn bộ dáng suy sụp của hai đứa kia, Tư Lăng không thể không an ủi, kích thích ý chí chiến đấu của chúng nó, nói: "Được rồi, các ngươi đều xốc lại tinh thần đi. Tiểu Khôi, ngươi còn nhỏ, đánh không lại cũng không có gì, đến, ăn khối Thiên Ngọc tinh nào." Lấy ra một miếng Thiên Ngọc tinh nhét vào miệng chim xám, Tư Lăng lại đổi sang khích lệ con thú còn lại, "Chẳng qua chỉ là con Quỷ cương thi thôi, ngươi lại không sợ độc của nó, không tin chúng ta cùng tiến lên thì vẫn đánh không lại nó!"
Trọng Thiên từ lúc thức tỉnh tới nay, vẫn đi theo bên người Tư Lăng, căn bản chẳng xem mọi thứ ở Thương Vũ giới ra gì, mấy chục năm nay, chưa từng một lần bị đuổi đánh lại không thể đánh trả như lần này. Lúc trước dù là đối mặt với Sát Ma, bởi vì cậy vào độc của mình mà còn chiếm thượng phong, nhưng bây giờ, Quỷ cương thi căn bản không sợ độc của nó, thân thể giống như tường đồng vách sắt, không có chút sơ hở. Cuối cùng rơi vào tình cảnh bị đối phương đuổi đánh, với nó mà nói, đó là đả kích nghiêm trọng không thể nói hết.
Tư Lăng biết ý tưởng của nó, vỗ vỗ đầu nó, hào sảng nói, "Lát nữa chúng ta lại đi khiêu chiến, không tin vẫn tìm không ra sơ hở, đánh không lại nó!!"
"Chiếp chiếp chiếp!!" Tiểu Khôi khôi phục ý chí chiến đấu, cao giọng phụ họa.
Trọng Thiên run run lông trên người, đem móng vuốt nhấn phía trước một cái, cũng gừ gừ kêu một tiếng, trong mắt khôi phục ý chí chiến đấu.
Bọn họ đều không phải là loại người gặp khó thì lui, người tu tiên vốn chính là nghịch thiên mà đi, mỗi một bước đều khó khăn trùng trùng, nếu bây giờ mà rút lui, về sau mỗi khi gặp khó khăn đều lựa chọn lùi bước, còn theo đuổi Đại đạo thế nào nữa? Chỉ sợ cả Đạo tâm cũng bất ổn, cuối cùng bị Thiên Đạo vô tình phủ quyết, con đường tu luyện chỉ có thể ngừng ở đây.
Đương nhiên, biết rõ đánh không lại mà vẫn kiên trì nhào lên, đều là một đám ngốc nghếch.
Lúc này, Lâm Dương dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn ba đứa hung tàn khôi phục ý chí chiến đấu, nhịn không được ngắt lời, nói: "Tiền bối, con Quỷ cương thi kia đã tu luyện thành Quỷ cương thi cao cấp, tương đương với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, với thực lực chúng ta bây giờ thì đánh không lại nó đâu."
Nghe vậy, một người ba yêu đồng thời nhìn về phía hắn, sau đó hưng phấn lên.
"Gào gào gào!!" Còn chưa từng đánh với Nguyên Anh kỳ bao giờ, nhất định không buông tha! Trọng Thiên ấn móng vuốt.
"Chiếp chiếp chiếp!!" Tuyệt đối phải đánh ngã Nguyên Anh! Tiểu Hôi cùng ấn móng vuốt.
"Thì ra là Nguyên Anh, trách không được lợi hại như vậy!" Tư Lăng vung móng vuốt, cảm thấy đây là một lần thử luyện hiếm có, trong nhân giới không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào đồng ý cùng mình tập luyện cả.
Lâm Dương: "..." Hắn rốt cuộc đã đi theo một đám hung tàn quái quỷ gì vậy? Hiện tại hối hận có kịp hay không?
Nghỉ ngơi một lát, sau khi thân thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, mấy người lại chạy trở về địa bàn con Quỷ cương thi kia. Bất quá lần này bọn họ không có mạo muội xông vào, mà là ở bên ngoài quan sát.
Lâm Dương nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại tâm tình hâm mộ, có lẽ chính là loại cố chấp, kiên định, không sợ hãi này mới có thể đi được thật xa trên Đại đạo vô tình. Hắn cảm thấy, cái tên nhân tu gọi là Tư Lăng này sẽ đi được xa hơn mọi người mong đợi, tương lai của hắn thậm chí không chỉ đơn giản là phi thăng Thượng Giới như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, ba tên hung tàn này quả thực tựa như Tiểu Cường đánh mãi không chết, liên tiếp đi khiêu khích con Quỷ cương thi kia, sau đó bị đối phương đuổi theo chạy loạn khắp rừng rậm. Tuy rằng cực kỳ nguy hiểm, vết thương lớn vết thương nhỏ không ngừng, bất quá sức chiến đấu cũng bắt đầu tăng tăng tăng cao lên, ngay cả kỹ thuật chạy trốn cũng đã gia tăng rồi. Tư Lăng thậm chí cảm thấy, có lẽ về sau mình đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc không thể không an toàn chạy thoát khỏi bàn tay bọn họ.
Quỷ cương thi Nguyên Anh kỳ thần trí không cao, trí lực chỉ ở trình độ như trẻ con, tự nhiên không biết mục đích đám người này mỗi ngày đến khiêu khích mình, chỉ là mỗi lần đều theo bản năng đuổi giết bọn họ, đáng tiếc mỗi lần đều bị đối phương bỏ trốn, làm nó tức giận không thôi. Thậm chí cũng nó bắt đầu xuất hiện tình huống bị thương.
Triền đấu như thế suốt nửa tháng, mắt thấy hiệu lực Giải Độc đan không còn lại bao nhiêu, Lâm Dương cũng bắt đầu lo lắng. Mỗi ngày đi theo phía sau bọn họ, nhìn ba đứa bị Quỷ cương thi hành hạ, hắn vừa lo lắng lại kính nể. Rốt cuộc thần kinh phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể tự động nhào lên chịu hành hạ chứ? Nhưng hiệu quả cũng là hiển nhiên dễ thấy, có đôi khi, ngay cả hắn đều không thể không bội phục nghị lực của bọn họ.
Bất quá, hôm nay hiển nhiên bất đồng.
Khi nhìn thấy Quỷ cương thi bị yêu hỏa của Trọng Thiên cùng linh hỏa Phượng Hoàng của Tiểu Khôi hợp lực cuốn lấy, bị Tư Lăng đâm một kiếm xuyên ngực, da thịt vốn vô cùng cứng rắn lại nứt ra một vết thương thì Lâm Dương quả thực không dám tin. Liên tưởng đến biểu hiện trong nửa tháng này của bọn họ, rất nhanh liền phát hiện mỗi lần Tư Lăng vung thanh quang kiếm trong tay đều sẽ chém cùng một chỗ, liên tục chém nửa tháng, rốt cuộc chém bị thương đối phương.
Trong nháy mắt khi Quỷ cương thi bị thương, tròng đen trong mắt thối lui, đôi mắt yếu ớt không có bất kỳ bảo hộ, lúc này hai cái hồn lực châm bắn vào đôi mắt nó, xuyên vào bộ não yếu ớt, đầu Quỷ cương thi trực tiếp nổ tung lên, thân hình cao ba mét ầm ầm ngã xuống đất. Trọng Thiên xông đến, rạch mở cái bụng đã trở nên mềm mại của Quỷ cương thi, móc ra nội đan của nó, hấp thu độc thi trong nội đan.
... Thế nhưng thật sự để cho bọn họ làm được!
Lâm Dương tiểu đồng bọn lần nữa sợ ngây người.
Thấy Trọng Thiên hấp thu xong, đám Tư Lăng không tiếp tục dây dưa nữa, nhanh chóng xuyên qua địa bàn Quỷ cương thi. Một địa bàn chỉ có một con Quỷ cương thi, bất quá Quỷ cương thi vừa chết thì rất nhanh sẽ có Quỷ cương thi mới lại đây chiếm địa bàn, đến lúc đó thể nào cũng lại là một trận triền đấu, vẫn là đi trước tốt hơn.
Hai ngày sau, bọn họ cuối cùng đã tới địa bàn có Mĩ nhân Khô Lâu quả.
Mĩ nhân Khô Lâu quả sinh trưởng tại một khe núi, toàn bộ khe núi đều sinh trưởng cây Mĩ nhân Khô Lâu tươi tốt. Đưa mắt nhìn xa xa, dễ thấy được nhất chính là trái cây màu đỏ như lửa ở trên mỗi cành cao, mỗi quả lớn bằng ngón tay cái, trên sắc da đỏ tươi có một cái đầu lâu. Giống như hoa hướng dương vậy, tất cả đầu lâu đều mở miệng hướng tới thái dương, giống như đang hút tinh hoa Nhật Nguyệt, kỳ quái không nói nên lời.
Cây Mĩ nhân Khô Lâu quả là một loại thực vật ôn hòa vô hại, bất quá cộng sinh thú của nó là ong Mĩ Nhân Khô Lâu lại là một loại Ong quỷ khó dây dưa. Ong Mĩ Nhân Khô Lâu bản tính vô cùng bảo vệ thức ăn, Mĩ nhân Khô Lâu quả là thức ăn của chúng, có thể xúc tiến chúng nó tiến cấp, khiến cho chúng nó tuyệt đối không cho phép bất cứ sinh vật nào cướp lấy Mĩ nhân Khô Lâu quả. Ong Mĩ Nhân Khô Lâu chỉ lớn bằng nắm tay, trên bụng cũng có một cái đầu lâu giống như Mĩ nhân Khô Lâu quả, hơn nữa ong thợ cấp thấp nhất thế nhưng tản ra khí tức Trúc Cơ kỳ, những con ong đực kia thậm chí tản ra khí tức Kim Đan kỳ.
Một đám người Tư Lăng trốn trong rừng cây cách khe núi không xa, đem khí tức giấu tới thấp nhất. Nhìn đám ong Mĩ nhân khô lâu kia đông nghịt bay lượn quanh cây Mĩ nhân khô lâu, trước mắt Tư Lăng có chút đen. Cái đám ong Mĩ nhân khô lâu này ít nhất có mấy chục vạn con, ý tứ chính là nói, bọn họ lập tức phải đối mặt với mấy chục vạn tu sĩ Trúc Cơ cùng Kim Đan...
Lúc này bạo lực cũng không được.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi, hai đứa hung hăng này nhìn thấy tình cảnh đó thì lập tức ấn móng vuốt bày tỏ, trực tiếp dùng một cây đuốc đốt chúng nó, sau đó quả Mĩ nhân Khô Lâu là của bọn họ!
Tư Lăng bác bỏ cái đề nghị không đáng tin này, "Trước tiên, không nói nhiều ong Mĩ nhân khô lâu như vậy có thể thiêu cháy hết chúng nó hay không, nếu quấy nhiễu chúng nó, cả đám chúng ta coi như xong. Hơn nữa, nếu mà đốt trúng quả Mĩ nhân Khô Lâu thì làm thế nào? Chúng ta cũng không biết phải ở tại Quỷ Giới bao lâu, quả Mỹ nhân Khô Lâu quả tất nhiên là thu thập càng nhiều càng càng tốt."
Lần này, Lâm Dương không có đề nghị gì, dù sao ong Mĩ nhân khô lâu quả thực được xưng là một loại Ong Quỷ hộ thực đến phát bệnh, nếu bị chúng nó phát hiện có người dám đoạt đồ ăn nơi miệng hổ, tuyệt đối phải cùng người nọ không chết không ngừng. Đặc biệt chúng nó tốc độ cực nhanh, trốn đến chân trời góc biển cũng muốn đưa địch nhân vào chỗ chết, là một loại Ong Quỷ hết sức mang thù, người bình thường cực kỳ không nguyện ý trêu chọc chúng nó.
Tư Lăng nhìn chằm chằm khe núi kia, mục tiêu đã ở trước mặt, bảo hắn nửa đừng bỏ cuộc là không có khả năng, nhưng nếu trực tiếp lên thì càng không được. Nếu là đánh lén... Tư Lăng nhìn về phía Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi, nói: "Trọng Thiên, Tiểu Khôi, không bằng như vậy đi, các ngươi dẫn ong Mĩ nhân khô lâu rời đi, ta cùng Tiểu Hồng muội muội đi hái quả, các ngươi cảm thấy phương pháp này có được không?"
Trọng Thiên cào cho một vuốt, rõ ràng nói cho hắn biết, loại phương pháp kéo thù hận thối nát này, nó kiên quyết không làm kẻ thí mạngi!
Tiểu Khôi cũng cảm thấy đề nghị này không tốt, líu lo kêu kháng nghị với Tư Lăng.
Hai đứa không chịu hợp tác, Tư Lăng cũng không thể ép buộc bọn chúng, trong lúc nhất thời cũng có chút vò đầu bứt tai.
Lúc này, Tiểu Hồng muội muội thông hiểu lòng người lên tiếng, "Tư công tử, sao huynh không dùng Ma Thiên Kinh Vũ cầm chứ?"
"Ôi?" Tư Lăng trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác.
Lâm Dương có chút khó hiểu. Còn Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đã từng bị ma âm tàn phá thì sắc mặt thay đổi, kinh nghiệm kia quá đau đớn, làm chúng nó muốn quên cũng không quên được, không khỏi dùng một loại ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tiểu Yêu Liên dám can đảm đưa ra loại chủ ý tàn độc này.
Tiểu Yêu Liên nhìn không hiểu biểu tình hung ác trên mặt hai con thú và chim kia, tiếp tục thành thực nói: "Ngài quên rồi sao, tiếng đàn của Ma Thiên Kinh Vũ cầm vốn có chứa tà âm mộng ảo, có được công năng cổ huyễn, bất quá cảm âm của Tư công tử không tốt, cưỡng bức tà âm biến thành năng lượng vô cùng bạo loạn, vừa ra tay liền có thể lập tức nổ một đỉnh núi. Đám ong Mĩ nhân khô lâu này tất nhiên cũng không phải vấn đề gì ~~ "
Tư Lăng nghe xong, mừng rỡ, sờ sờ thân thể mềm dẻo của Tiểu Yêu Liên, hưng phấn nói: "Tiểu Hồng muội muội, ngươi thật là quá thông minh, ra cái ý kiến quá hay!" Nếu không phải bọn Trọng Thiên vẫn luôn phản đối hắn luyện tập Ma Thiên Kinh Vũ cầm, hình như đến cả đại ca cũng chịu không nổi, Tư Lăng đều đã quên cây đàn này, rốt cuộc có thể cho nó thấy ánh mặt trời rồi ~~(≧▽≦)/
~Trọng Thiên & Tiểu Khôi: (╰_╯)# cái chủ ý này không tốt một chút nào! Chúng nó tình nguyện đi làm con tốt kéo thù hận!
Kế tiếp, không thiếu được phải chi tiết kế hoạch một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK